Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 13: Cạm Bẫy Tiếp Theo






“Kìa! Em uống đi chứ!” Một tên nham nhở đưa cho Tử Yên một ly bia vừa mới rót.
“Xin lỗi! Em không uống được” Tử Yên né mình từ chối.
“Không được rồi! Sơn Lâm đi rồi thì ly này nhất định em phải uống thay cậu ta”
“Thật sự không thể mà” Tử Yên vẫn một mực chối từ.
“Thế này nhé! Nếu em không uống được thì nhấp môi thôi được không? Dù sao thì cũng lần đầu tiên gặp mặt.

Em không được chối từ” Một tên khác xen vào.
“Phải đấy! Em mau uống đi! Chỉ nhấp một ngụm thôi, có gì đâu.

Chút nữa Sơn Lâm ra sẽ uống thay em mà” Mấy tên còn lại cũng hùa vào.

Tử Yên không thể chối từ.

Dù sao thì cũng chỉ là một ngụm cũng không vấn đề gì lắm.

Nghĩ vậy, Tử Yên liền nhắm mắt cố uống một ngụm bia đắng ngắt.
Đám bạn của Sơn Lâm tập trung nhìn chằm chằm vào Tử Yên khi cô đang uống.

Tự dưng cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

Tiếng nhạc sàn inh ỏi dần dần thấy xa vời, ba bốn cặp mắt đang nhìn trố vào mắt cô.


Tử Yên đưa tay chới với trong không trung, mơ hồ nói điều gì đó không rõ nữa.

Cô đổ gục xuống bàn.

Mấy tên bợm trợn cúi xuống lay lay người cô.
“Chắc ngấm thuốc rồi”
“Nhanh thế sao?’
“Hay mày cho liều lượng mạnh quá?”
“Thôi! Không vấn đề gì, miễn nó uống là được rồi, hành động ngay thôi.

Nó uống có một hớp thế kia chắc sẽ mau tỉnh dậy” Một tên hối thúc bọn chúng.
Tiếng nhạc sàn ầm ầm, những con người chen chúc nhau lắc lư theo điệu nhạc, chẳng ai để ý có một nhóm người đàn ông đang vây quanh một cô gái trẻ gục trên bàn.

Bọn chúng nhìn quanh cũng chẳng thấy ai để ý.

Một tên trong số bọn chúng liền khoát tay Tử Yên lên vai rồi dìu cô ra khỏi quán bar.
Ra tới cổng, Tử Yên vì ngất xỉu nên cơ thể mềm nhũn, chẳng có chút sức lực nào khiến tên đang dìu cô cũng có chút khó khăn.

Hắn đi được một quãng thì dừng lại thả cô ra:
“Đỡ cô ta giùm tao! Cô ta mềm nhũn như thế này không dìu nổi nữa rồi”
“Để tao” Một tên khác xen vào, hắn liền dùng hai tay bế bổng Tử Yên.
“Ê mày làm gì đó?”
“Mày chẳng nói cô ta mềm nhũn người khó dìu đi còn gì? Để tao bế cô ta cho nhanh gọn”
“Không sợ người khác chú ý à?”
“Kệ họ”
“Tùy mày”
“Gọi taxi nhanh lên”
“Ừm”
Bốn người đàn ông và một người phụ nữ say mềm được bế trên tay đứng giữa đường đón taxi thật khiến người ta nghi ngại.

Có một chiếc xe ô tô rất sang trọng đi ngang qua.

Vài phút sau đã thấy quay lại, đứng trước mặt bọn chúng.
“Có cần tôi giúp gì không?” Anh chàng tài xế lái xe ló mặt ra khỏi xe hỏi.
“Không phải việc của mày, cút!”
Tên đang bế Tử Yên thô lỗ quát.
Chàng trai trẻ bỗng khựng lại “Bây giờ làm gì thưa giám đốc?” Anh ta quay lại hỏi một chàng trai khác đang ngồi ở hàng ghế sau.


Đó chính là ngài giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Hoa Thần tập đoàn thời trang hàng đầu châu Á, nắm giữ trong tay hàng loạt một chuỗi cửa hàng thời trang rải rác khắp thế giới.

Anh là con trai duy nhất của Hoa Thần, ngài Tử Sâm.

Gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng dù trong bóng tối vẫn hiện lên những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt.
Tử Sâm liếc nhìn cô gái đang được bế trên tay tên côn đồ kia.

“Thì ra là cô gái ấy” Chàng trai lầm bầm trong miệng.

“Có lẽ bọn chúng không phải là dạng người tử tế gì”.
“Sao ạ?” Anh chàng tài xế xế hỏi lại.
“Xuống xem tình hình thế nào?”
“Dạ”
Bốn tên lưa manh vẫn đứng chờ taxi mà chưa được, cũng có chút sốt ruột rồi.

Bỗng nhiên thấy có người lạ bước đến làm phiền khiến bọn chúng có chút bực mình.
“Cút!”
Tên lưu manh vừa nhìn thấy lái xe của của Tử Sâm xuống xe liền lấy tay đẩy cậu ta ra nổi cáu.
Mấy tên kia thấy vậy cũng chạy tới hùa vào đẩy anh chàng tài xế ra ngoài.

Một tên còn hung hăng tung cước định đá vào mặt tài xê thì bỗng ngã lăn quay ra đường.
“Muốn làm gì?” Tử Sâm xuất hiện bất ngờ trước mặt bọn chúng, chỉ một một cú chạm khẽ đã khiến tên lưu manh ngã lăn xuống đường.

Mấy tên còn lại thấy vậy có vẻ sợ hãi, lùi về phía sau mấy mấy bước.
“Mày… mày muốn gì?” Một tên lắp bắp nói.
“Thả cô ấy ra” Tử Sâm lạnh lung nói.
“Cô ấy là bạn gái của tao” Tên đang bế Tử Yên vội lên tiếng giải thích nhưng ánh mắt hắn ta láo liên, còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Sâm.


Rõ ràng là đang nói dối.

Nếu là bạn gái của hắn thì tại sao không tự hắn đưa về mà phải tập trung ba bốn người lấm la lấm lép như một bọn bắt cóc như vậy.
“Cô gái này, là bạn của tôi.

Thả cô ấy ra” Tử Sâm biết thừa bọn chúng là đang nói dối nên anh đành nói bừa.
“Bạn của hắn ta sao? Không phải cô ta là vợ cửa Sơn Lâm sao? Hay hắn lừa chúng ta sao?” Một tên nói thầm với đồng bọn “Rõ ràng Yến Uyển nó cô ta là vợ của hắn là mà”… Bọn chúng xầm xì với nhau.
“Không nghe rõ tôi nói gì sao?” Tử Sâm có vẻ bực mình.
“Đây là người của tao” Một tên lao ra định giơ tay đấm vào mặt Tử Sâm thì đã bị anh nhanh tay túm lấy cổ tay hắn.
“Rắc” Tay phải của tên lưu manh đã bị Tử Sâm bẻ gãy.

Hắn kêu lên đau đớn, giãy giụa trong bàn tay Tử Sâm.
Mấy tên còn lại thấy vậy tái mét mặt, vội vàng thả Tử Yên xuống đất.
“Chạy”
Một tên hô to, cả đám đều chạy tan loạn.

Tử Sâm cũng buông tay tên lưu manh ra.

Hắn vừa ôm tay mình vừa chạy bay biến suýt ngã xuống đường.