Em Là Chân Ái - Đổ Thư Tiêu Đắc Bát Trà Hương

Chương 2: Nhân viên tiếp thị Hà Điềm Nguyệt




Edit: YintingHà Điềm Nguyệt đã trở thành nhân viên bán bảo hiểm thế nào? Đây là một câu chuyện dài.
Năm nay cô học năm bốn, cũng gần tốt nghiệp. Trường học cử những sinh viên cuối cấp đi tìm công việc thực tập, nhằm tăng tỷ lệ có việc làm trên cả nước.
Hà Điềm Nguyệt đã tìm kiếm tất cả các vị trí thực tập trong các công ty lớn, gửi đi vô số hồ sơ xin việc, và trải qua nhiều cuộc phỏng vấn trước khi gia nhập một công ty nằm trong top 500 với tư cách là nhân viên HR [1].
[1] Viết tắt của Human Resource, người làm những công việc liên quan đến nhân lực.
Nhưng khi ở trước mặt người lạ thì cô không tài nào nói chuyện lưu loát được, thậm chí còn hơi nhút nhát nữa.
Cũng may ngoại hình cô tốt, giọng nói cũng êm tai, giữ lại làm bộ mặt của công ty cũng không tồi.
Trải qua ba tháng thực tập thống khổ, bất chấp mọi nỗ lực của quản lí để giữ chân cô, Hà Điềm Nguyệt vẫn quyết định từ chức.
Nhưng cô vẫn rất buồn, vẫn rất nghèo, vì tiền phẳng lì, giống như em bé không có sữa vậy.
Lúc này, một người quen cũ từng làm chung văn phòng đến tìm Hà Điềm Nguyệt.
Hóa ra nhà ông anh này mở công ty bảo hiểm, nhưng vẫn cần tìm nhiều nhân tài khác cho công ty nhà mình, nên mới la cà đi làm ở bộ phận nhân sự của một số công ty khác, đào bới tìm người, ngoài ra cũng để học hỏi kinh nghiệm.
Dưới sự quan sát tinh tường, cẩn thận của mình, anh ta đã khóa mục tiêu lên người Hà Điềm Nguyệt.
Nguyên nhân hả? Cần phải nói nữa sao, đến cả tổng tài Triệu Vĩnh Thành mà cô còn có thể nói chuyện tốt như vậy, huống hồ gì là mấy người khác.
Anh ta thậm chí còn trả lương cho cô 8000 một tháng, còn có thể lấy hoa hồng cho mỗi hợp đồng được ký kết, một tháng lương một vạn chứ chẳng đùa.
Hà Điềm Nguyệt hơi động tâm, nhưng trong lòng vẫn còn hồ nghi. Vì vậy chỉ thỏa thuận bằng miệng, cả hai lưu thông tin liên lạc của nhau sau đó tạm biệt.
Vừa về phòng ngủ, cô đã lập tức mở Google tìm kiếm công ty bảo hiểm Thái Bình Dương được tâng bốc vô cùng phi phàm.
Không thể không kể đến người sáng lập công ty bảo hiểm Thái Bình Dương – Hồ Đại, một người rất “quyền lực”. Anh ta không chỉ mua toàn bộ trang quảng cáo trên Google, mà còn bỏ tiền ra xóa sạch sẽ những bình luận tiêu cực.
Vì vậy, cô gái nhỏ ngoan ngoãn của chúng ta chỉ có thể tìm ra thông tin về một công ty bảo hiểm đáng tin cậy, hùng mạnh, tưởng chừng như có khả năng biến chết thành sống.
Hơn nữa còn bị anh trai đồng nghiệp uốn ba tấc lưỡi [2] điên cuồng bảo đảm, Hà Điềm Nguyệt chuẩn bị đến làm thử ở công ty này.
[2] Dẻo mồm dẻo miệng.
Cô theo Google Map đến ga tàu điện ngầm gần đó để đến công ty. Còn chưa bước được hai bước, Hà Điềm Nguyệt đã bị tòa nhà rực rỡ, sáng chói trước mắt dọa ngây người.
Cô gái ở quầy lễ tân đón cô bằng gương mặt tươi cười, rồi khom người cúi chào, dẫn cô đến văn phòng của ông chủ.
Văn phòng ở tầng 16, đúng ngay giữa tòa nhà.
Diện tích trong phòng rất lớn, có thể chứa đến 50 người. Bọn họ không ngạc nhiên gì về sự xuất hiện của Hà Điềm Nguyệt, ngón tay vẫn giữ tốc độ gõ 60 WPM, vẫn đang nghe điện thoại bằng tai nghe.
Một công ty chính quy, lại có năng suất cao như vậy, Hà Điềm Nguyệt chẳng còn nghi ngờ gì nữa!
Chưa kể Hồ Đại còn đích thân phỏng vấn Hà Điềm Nguyệt, không những không gây khó dễ, mà còn khen lấy khen để các ưu điểm của cô, đến nổi Hà Điềm Nguyệt nghe muốn phổng mũi hết cả lên.
Hồ Đại cho rằng mình là vua kinh doanh hiệu quả, nào biết công ty của mình đang đứng trước bờ vực phá sản cơ chứ?!
Đây đã là ngày làm việc thứ năm tại công ty, mà Hà Điềm Nguyệt vẫn chưa ký được bất cứ cái hợp đồng nào cả.
Cô ngồi cả ngày chỉ đọc đi đọc lại mấy thứ trên Google.
Cô tiếp tục thực hiện cuộc gọi kế tiếp theo dữ liệu của công ty, tuy chẳng ôm bất cứ hy vọng gì hết!
Nhưng chỉ sau hai tiếp bíp, đầu bên kia đã bắt máy.
Hà Điềm Nguyệt cố gắng sử dụng giọng nói ngọt ngào, truyền cảm nhất của mình để tiếp thị đến khách hàng.
Chà, khách hàng không những không ngắt lời, mà còn khuyến khích cô tiếp tục nói, cố lên nào, chỉ còn một bước nữa là thành công rồi!
Mặc dù khi kết thúc cuộc gọi, cô vẫn chưa thể thương lượng được hợp đồng, nhưng cũng may là cô đã thêm WeChat của khách hàng rồi, hơn nữa khách hàng này lại rất sốt ruột, nào là kiểm tra lại số, nào là thúc giục mau thêm bạn…
Ai không biết còn tưởng anh ta là nhân viên tiếp thị đấy chứ!
Ảnh đại diện của khách hàng rất đơn giản, là một chiếc cốc màu trắng.
Tên cũng cực kỳ đơn giản, có thể là viết tắt của những chữ cái đầu trong tên thật, ZYC.
Bởi vì khách hàng bảo là còn đang trong giờ làm, nên Hà Điềm Nguyệt cũng không thể mặt dày quấy rầy được, đành tiếp tục thực hiện những cuộc gọi kế tiếp.
Mà Triệu Vĩnh Thành ở bên kia vừa xử lí công việc, vừa thỉnh thoảng mở khóa điện thoại, bấm vào app WeChat, lại bấm vào tài khoản tên là Điền Điền, chờ đợi đầu bên kia nhắn tin.
Nhưng chờ đến khi tan tầm rồi, vẫn chưa nhận được tin nhắn nữa!
Mấy năm gần đây nhân viên bảo hiểm chẳng chuyên nghiệp tí nào, Triệu tổng rầu rĩ nghĩ ngợi, hoàn toàn không ngờ mình đã tự đem đá đập vào chân mình.
Cũng may có vòng bạn bè của bảo bối Điền Điền để dạo xem, giải tỏa nỗi khổ tương tư này của anh.
Cô chỉ đặt chế độ công khai trong vòng 3 ngày, nhưng nội dung đăng cũng ít đến đáng thương, đa số toàn là về ăn uống… còn không thì là hình của mấy con mèo.
Triệu Vĩnh Thành vuốt “họa mi”, âm thầm suy nghĩ rồi quyết định lập kế hoạch theo đuổi vợ thật cặn kẽ.
Dưới tình huống Hà Điềm Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, thì Triệu Vĩnh Thành đã nghĩ đến ba tháng trong tương lai, từ yêu đến cưới, cho đến điên cuồng làm tình.
Đừng nhìn người có vẻ ngoài là tổng tài bá đạo, thông minh, nhưng thực ra là người vô liêm sỉ, biến thái ngầm, lại còn ngu ngục.
Nội tâm Triệu tổng: Những ngày tháng không có vợ, tôi chỉ đành tỏ vẻ bên ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong thì hừng hực lửa đỏ.
Ngày tháng sung sướng mau đến đi! Tôi muốn ăn thịt! Tôi muốn được hưng phấn!