Tử Di tìm một nơi để trọ qua đêm, phải đợi cho bé cứng cáp đã rồi mới đi nơi khác để sống được. Nghĩ vậy cô liền cắn răng thuê một chiếc taxi đi để tránh khói bụi ngoài đường làm ảnh hưởng đến bé.
Cô vẫn là một cô gái trẻ, vô cùng vụng về và non nớt trong việc chăm con. Việc mua tã, bỉm, sữa và quần áo cho con khiến số tiền cô mang theo bị hụt đi một cách nhanh chóng, cô hoang mang không biết cầu cứu ai. Bà mẹ nuôi Tuyết Liên ở nhà ư? Bà sẽ hỏi cái thai đó là của ai? Rồi cô sẽ trả lời ra sao? Của Thiên Long thì chắc chắn bà sẽ làm ầm lên rằng anh ta là một kẻ vô trách nhiệm, còn của Tú Long? Chắc chắn mọi việc sẽ rắc rối hơn nữa…
Từ nhỏ cô đã quen sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế nhưng đó chỉ là với bản thân cô thôi. Còn đứa nhỏ này, làm thế nào để cô có thể nuôi nấng được nó lên người chỉ với hai bàn tay trắng chứ?
Đêm đêm, đứa trẻ vẫn hay khóc ré lên vì đói, cô không đủ sữa để cho bé bú. Số tiền cô mang theo chỉ đủ trả tiền nhà và mua đồ ăn trong vài ngày tới, cô chỉ dám ăn dè chừng chứ không dám mua đồ ăn đắt đỏ.
Ngày hôm ấy bà Tuyết Liên gọi điện lên hỏi thăm cô:
- Mẹ sắp lên đó thăm thằng Tú Long, con có ở gần nó không để mẹ qua thăm con luôn một thể? Bà già này cằn cỗi lắm rồi, không dám đi đâu xa.
Cô hoảng hồn:
- Không mẹ ơi, con không gần anh ấy đâu. Mẹ đừng qua chỗ con kẻo mệt!
- Ơ con bé này, sao tự dưng lại lớn tiếng với mẹ như thế. Cũng một năm rồi mẹ cũng chưa nhìn thấy mặt con, không nhớ bà già đau khổ này hay sao?
- Mẹ ơi, khi nào con sẽ về thăm mẹ sau nhé! Bây giờ con bận quá không về với mẹ được. – Nói rồi cô vội vàng cúp máy.
Tại sao giờ cô lại khốn khổ như thế này? Mẹ nuôi cho tiền ăn học nhưng lại không tu chí học hành mà vương vào mấy chuyện tình cảm rắc rối, để rồi bây giờ để bản thân lâm vào tình cảnh đáng thương dường này.
Cô vuốt ve má bé con, trong lòng trỗi dậy một cảm xúc yêu thương vô bờ bến:
- Mẹ không hối hận vì đã sinh con ra, con là thiên thần mà ông trời gửi xuống để cứu vớt cuộc đời cô đơn của mẹ. Từ bây giờ đến chết, mẹ sẽ chỉ có mình con mà thôi.
Khi nghe tin Tử Di đã hạ sinh đứa con đầu lòng của Thiên Long, trong lòng Tú Long lạnh ngắt. Anh hiểu, giữa cô và anh đã đứt gánh từ lâu rồi, chỉ có anh vẫn ngây ngô cho rằng tất cả chỉ là thử thách tình yêu giữa hai người.
Thiên Thiên cũng thôi không hành hạ anh về chuyện anh và Tử Di nữa, cô ấy chuyên tâm vào việc nuôi con cái, tạo dựng một gia đình hạnh phúc mà ai cũng hằng ao ước. Từ lâu Tú Long cũng dừng lại việc ca hát, tiếp nhận việc quản lý công ty của ông nội, cuộc sống bận rộn cứ thế trôi qua. Một đêm anh mơ thấy ác mộng, anh mơ thấy Tử Di cầu cứu anh, mơ thấy thân thể yếu ớt của cô đang hấp hối nằm giữa vũng máu, anh bật dậy và nhìn thấy Thiên Thiên đang ngủ ngon lành. Không thể, cô ấy không thể gặp chuyện gì! Thiên Long yêu cô ấy như vậy, tất nhiên cô ấy sẽ sống rất hạnh phúc!
Tú Long cứ thế thức trắng đêm, trong lòng nóng như lửa đốt.
Sáng sớm hôm sau anh tạt qua nhà Thiên Long, ngôi biệt thự sang chảnh nằm im lìm trong sương sớm pha chút lạnh lẽo cùng cô độc.
Anh bấm chuông, một lát sau bà giúp việc mới chạy ra mở cổng, khuôn mặt bà còn ngái ngủ, nhìn thấy anh còn chưa định hình được là ai.
- Bác cho cháu gặp vợ Thiên Long một chút được không ạ?
- Cô chủ á? Chờ chút tôi đi gọi cô ấy ngay đây!
Năm phút sau một dáng hình thướt tha cùng bộ váy ngủ mong tanh bước đến trước mặt anh. Cô ấy như hét lên khi nhìn thấy thần tượng của mình trước mặt, thậm chí anh ấy còn tìm mình!
Anh mới ngớ người, một dự cảm không lành ập đến. Đây là vợ Thiên Long, thế còn Tử Di, Tử Di đâu??
Tú Long không màng đến hình tượng, đẩy vợ Thiên Long sang một bên và chạy xộc vào phòng ngủ của Thiên Long, nhớ lại năm ấy anh cũng xông vào phòng ngủ của người khác tìm cô thế này. Cô gái nhỏ luôn làm anh lo lắng, khiến anh luôn phải chạy khắp nơi để kiếm tìm.
Anh túm cổ áo Thiên Long dậy, vội vã hét thẳng vào mặt anh ta:
- Tử Di! Em gái tôi đang ở đâu?
Thiên Long nhanh chóng định hình được mọi chuyện, túm tay Thiên Long ra khỏi cổ áo mình rồi cười cười:
- Đứa con gái dâm đãng đó tôi đã vứt đi lâu rồi, anh còn muốn lượm về cơ à? Dùng hàng đã qua tay quả thực không được đảm bảo cho lắm!
- Thằng khốn! Sao mày dám nói cô ấy như thế! Cô ấy đâu rồi?
- Nó mang thai đứa con của bạn tôi chứ không phải tôi, anh nói xem tôi có nên ly hôn rồi tống cổ loại người đó ra khỏi nhà tôi không? Còn việc hiện giờ cô ta ở đâu, tôi thực sự không biết.
Tú Long nhìn Thiên Long trân trân, Thiên Long cười phá lên:
- Không phải con anh đâu, đừng lo, nếu phải thì chẳng phải cô ta đã đến tìm anh rồi sao? Đằng này lại đi dây dưa với một thằng con trai khác không phải chồng mình, thật trơ trẽn!
Tử Di. Tại sao lại như thế hả em? Tại sao lại tự tay phá vỡ hạnh phúc của bản thân như vậy? Giờ đây đến cả anh cũng không thể cứu nổi em nữa rồi! Anh không ngờ cô gái anh yêu say đắm lại làm anh thất vọng dường này!
Tú Long lên xe đến công ty, có lẽ từ nay mọi chuyện liên quan đến Tử Di anh không cần quan tâm nữa!
Cuộc đời này ngoài mẹ ra, cô những tưởng anh sẽ là người hiểu mình nhất, nhưng thực ra tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi. Anh không tin cô, không hiểu cô, cô có giải thích cũng bằng thừa. Tử Di à! Tình yêu này nên chôn vào dĩ vãng đi thôi!
Mấy năm qua cô đã tự mình bươn chải để nuôi nấng đứa con gái bé bỏng, không công việc nặng nhẹ nào không qua tay cô. Bằng tình yêu vĩ đại của người mẹ, cô đã vượt qua tất cả thế nhưng cuộc sống chỉ dễ thở hơn một chút.
Bé con của cô năm nay đã được sáu tuổi, càng lớn con bé càng giống Tú Long như hai giọt nước. Hàng xóm quanh phòng trọ của cô ai cũng trầm trồ, tò mò về nhan sắc của bố Mặc Lan – con gái cô. Những lúc như thế cô thường xoa đầu con gái mình và nói với họ:
- Bố cháu đi làm xa mấy năm nay, chưa thể về thăm cháu được! Mẹ con cháu cũng nhớ bố lắm nhưng không cách nào gặp được. Mặc Lan nhỉ?
Có lần con gái cô đi học về, hỏi cô một câu ngây ngô:
- Mẹ ơi! Tên của con ý nghĩa là gì ạ? Hôm nay cô giáo cho các bạn trong lớp tự giới thiệu về bản thân và bài tập về nhà là tìm hiểu ý nghĩa tên của mình. Mẹ nói cho con biết đi!
- Mặc Lan là tên một loài hoa lan, loài hoa này vừa đẹp vừa kiên cường, hoa nở được rất lâu, có khi nở đến nửa tháng và trong lúc hoa nở nếu có quên không tưới nước, hoa cũng không tàn. Mẹ muốn sau này con cũng sống rực rỡ và kiên cường như vậy!
Mặc Lan vỗ tay, cười tít mắt và khen mẹ đặt cho mình cái tên thật có ý nghĩa, nhất định cô và các bạn sẽ trầm trồ!