Tối trước ngày đám cưới của anh diễn ra, Thiên Long lại đến tìm cô, lúc này cô đang ngồi ăn cơm trong phòng bếp, khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt buồn rầu nhìn xa xăm.
- Em sao thế? Ăn cơm không ngon miệng à? Để anh đưa em đi ăn nhé, tháng sau mình làm đám cưới, với bộ dạng như thế này em sẽ không thể làm cô dâu xinh đẹp được!
Cô vẫn không để ý đến lời Thiên Long nói, mệt mỏi gắp thức ăn cho vào miệng, nhai một cách rệu rã. Thiên Long kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay bóp nhẹ cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:
- Em tỏ thái độ thế nào với tôi cũng được, miễn là ngày cưới của chúng ta em không được bỏ trốn, nếu bỏ trốn, em biết hậu quả sẽ ra sao rồi đó! - Thiên Long tựa người vào ghế, ung dung nhìn cô nói tiếp: - Em thích tiêu đề bài báo là ""Người tình bí ấn của nam ca sĩ Liễu Y Thần"" hay ""Nam ca sĩ Liễu Y Thần lén lút vụng trộm sau lưng vợ""?
Lúc này trên gương mặt thất thần của cô mới có phản ứng, lông mày cô nhăn lại, đôi môi run rẩy, khóe mắt đỏ hoe. Cô đang thực sự đau đớn. Sự nghiệp của anh không thể vì cô mà bị hủy hoại, danh vọng, tiếng tăm anh gây dựng bao nhiêu năm không thể vì cô mà sụp đổ trong phút chốc. Tuyệt đối không được làm liên lụy đến anh, anh là người cô yêu thương và trân trọng nhất. Nếu anh có mệnh hệ gì cô sẽ không sống nổi. Tử Di gật gật đầu trong vô thức:
- Tôi... tôi sẽ không bỏ trốn. Anh yên tâm.
Thiên Long cười hài lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô rồi kéo cô vào lòng, thơm nhẹ lên má cô một cái. Anh chàng rất sung sướng với những gì mình đã làm, từ việc diễn kịch với Hà Khanh sao cho thật đạt và kìm nén cảm xúc trước mặt Tử Di bao nhiêu lần, giờ đây, anh đã có được điều mình muốn. Nhưng có lẽ anh ta sẽ mãi mãi không hiểu, tình yêu đẹp nhất là khi đến từ hai phía, còn không ở bên nhau chỉ là sự đồng ý về mặt ý thức - chẳng hề tồn tại một thứ gọi là tình cảm. Anh ta trói buộc cô bên cạnh hoàn toàn vô nghĩa, suốt đời này có lẽ cô chỉ sống như một cái xác không hồn, bên cạnh người mình không yêu.
- Tôi để váy của em ở trong phòng khách, sáng mai tám giờ tôi qua đón em đi dự lễ cưới của Liễu Y Thần. Mời tôi và người thương đi, tất nhiên là phải đi cùng em rồi.
Tử Di đang tự hỏi: Tại sao Tú Long lại mời anh ta?
Rồi Thiên Long như đoán được tâm tư của cô, tự động trả lời:
- À, bố Thiên Thiên là đối tác làm ăn quan trọng với anh, mời anh là điều đương nhiên. Sáng mai cứ thế nhé. Giờ anh có việc phải đi rồi.
Thiên Long thơm vội lên trán Tử Di một cái rồi rời đi, hệt như người chồng đang âu yếm vợ yêu của mình trước khi đi làm vậy.
Tử Di cầm lấy chiếc váy đắt tiền ướm thử lên người, nó có màu xanh nhạt, ngắn đến đầu gối, thân váy được thêu tỉ mỉ những cái hoa lưu ly, cô sững sờ, rơi nước mắt. Chiếc váy rất vừa với cô, anh ta chọn kích cỡ rất chuẩn. Nhưng sao cô thấy buồn, thấy tâm trạng rã rời. Lần đầu tiên được mua quần áo mới - với một đứa trẻ nghèo khổ như cô mà cô lại không vui.
""Ngày một người nào đó trên thế gian này đám cưới
Có một người từ chối thức dậy trong bình minh... ""
Cô không đặt chuông báo thức, cô cố tình ngủ để muộn giờ nhưng Thiên Long đã liệu trước được việc ấy, anh ta đến lúc sáu giờ sáng, khi sương sớm vẫn còn đọng lại trên lá cây lưu ly ngoài khung cửa sổ. Anh ta đem cô đến một salon làm tóc rồi trang điểm, trông cô không khác gì một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Mái tóc dài được vấn cao lên trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần vô cùng quyến rũ, đôi môi mọng đỏ, đôi mắt đượm buồn được che giấu dưới làn mi cong vút, chiếc váy với đường may tỉ mỉ và tinh xảo ôm trọn lấy thân hình tuyệt mĩ của cô, khi cô bước ra, ai ai cũng phải cố mở to mắt mà ngắm nhìn.
- Xem kìa, họ thật đẹp đôi!
- Anh chàng kia cũng thật bảnh quá đi, cô ấy thật hạnh phúc khi có bạn trai như thế!
- Cô ấy là ai vậy? Lần đầu tiên tôi thấy người đẹp như thế! Chỉ cần một trang điểm nhẹ một chút là vượt trội hơn khối người trang điểm đậm!
Thiên Long ôm lấy eo cô, thì thầm:
- Hôm nay không khéo em đẹp hơn cô dâu mất thôi. Cô dâu của anh.
Tử Di sải từng bước đi ra ngoài, mỗi bước đi của cô đều có người dõi theo. Họ đâu có biết bên ngoài vẻ lộng lẫy ấy là một trái tim hoàn toàn vỡ nát. Cô ăn diện đẹp ngần này là để đi dự đám cưới người mình yêu tha thiết.
Lễ cưới được tổ chức tại một nơi sang trọng bậc nhất tại thành phố Bạch Lăng. Dĩ nhiên nhưng người được mời đến đây đều là người có máu mặt trong giới thượng lưu. Tuy nhiên tất cả các phóng viên đều bị vệ sĩ chặn ở tất cả các phía, không cho vào trong.
Thiên Long xuống xe mở cửa cho Thiên Di, anh và cô khoác tay nhau thân mật đi vào nơi tổ chức lễ cưới. Lúc này lễ cưới vẫn chưa được bắt đầu, cô dâu chú rể chưa thấy xuất hiện, chỉ thấy khách mời đến mỗi lúc một nhiều.
- Hừm, lại phải đợi à? Họ có biết anh bỏ bao nhiêu công việc để đến đây không, nếu hắn ta không liên quan tới em thì còn lâu anh mới đến. - Thiên Long lẩm bẩm.
À đây rồi, anh chàng MC đã bắt đầu lên tiếng.
Khi ấy tất cả các khách quan trong hội trường đang chuyện trò đều im lặng, dõi mắt ra hướng cửa chính... Chỉ một vài giây sau chú rể xuất hiện, một dáng người cao ngạo lạnh lùng bước thẳng vào lễ đường, dẵm lên tấm thảm đỏ tiến đến nơi tiến hành lễ cưới.
Trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, dường như đập cùng với bước chân anh. Anh sắp là của người khác, không còn là của riêng cô.
Cô chợt sờ lên chiếc vòng ở cổ, nơi đó có chiếc nhẫn ngọc mà hồi còn thơ bé anh tặng cô, anh nói đây là nhẫn của mẹ anh để lại, cô tuyệt đối không được làm mất! Thế nhưng nó đâu rồi? Không thể, nó không thể mất. Cô buông tay Thiên Long và bắt đầu đi tìm vòng. Khi cô dâu đang tiến vào lễ đường thì ánh mắt cô dồn hết sự chú ý vào một người phụ nữ ngồi ở sân vườn bên ngoài, bà ta đang đùa giỡn với con chó Pitbull. Mọi người có biết bà ta đang làm gì không? Bà ta lắc lư chiếc vòng có xâu chiếc nhẫn ngọc của cô trước mặt con chó, khi lắc lư chán rồi bà ta lại tung chiếc vòng lên cao cho con chó bắt!
Trời ạ, không thể, sao loại chó hung dữ đó lại có mặt ở đây? Với lại nếu bà ta tung như thế nó sao có thể bắt được, cái nhẫn sẽ vỡ mất! Cô liều mạng lao đến túm lấy chiếc vòng, mặc kệ con chó được mệnh danh là sát thủ máu lạnh.
Khi chiếc vòng nằm trọn trong lòng bàn tay, cô nở một nụ cười nhẹ nhõm, bất kể việc gì khủng khiếp sẽ xảy ra với chính bản thân mình.