Ngày vui của anh ngày một đến gần, nỗi đau trong lòng cô lại càng nhân lên gấp bội. Cô lúc nào cũng cầm khư khư máy điện thoại trong tay, chỉ sợ anh gọi hay nhắn tin mà mình không hay.
Tử Di một mình đi ra quán internet, cô gõ từ khóa ""Liễu Y Thần"" lên ô tìm kiếm của Google, lập tức có hàng loạt bài báo viết về anh, nhưng một bài báo khiến cô chú ý nhất ""Bắt gặp tài tử Liễu Y Thần đưa vợ chưa cưới đi thử váy cưới"". Chỉ với một cú click chuột, tấm lưng quen thuộc ấy đã hiện lên trước mắt cô, một tay anh ôm eo Thiên Thiên, còn tay kia cầm túi giúp cô ấy. Từ lúc nào lệ đã rơi đầy mặt Tử Di, nhưng cô vẫn cứ kéo xuống xem hết bài báo. Ngày mai và ngày kia nữa thôi, là anh đã thuộc về người khác.
Trên đường về nhà, cô mua rất nhiều đồ nhắm và rượu. Hôm nay cô muốn say một chút. Người ta thường mượn giải sầu để tạm quên đi mọi muộn phiền, mọi lo toan bộn bề trong cuộc sống.
""Tử Di, em nhìn xem, chiếc váy đó thật đẹp! Nếu mặc nó lên người em, nhất định sẽ càng lộng lẫy hơn nữa.""
""Để anh bảo vệ em, chăm sóc cho em.""
Cô càng uống say, những câu nói của Tú Long càng hiện về mãnh liệt hơn trong kí ức. Chưa bao giờ cô nhớ anh đến thế, càng nhớ lại càng đau. Sao anh có thể đối xử với cô như thế? Cô đã cố quên anh rồi cơ mà? Tại sao lại đến gieo rắc hi vọng rồi lại bỏ rơi cô cùng với bao nỗi thống khổ tột cùng. Tình yêu của anh là như thế sao? À không, đã bao giờ anh nói yêu cô đâu? Đã bao giờ nói sẽ cho cô một tình yêu đúng nghĩa đâu? Hay anh chỉ thương hại cô, ""bố thí"" cho cô một chút tình cảm rồi đến khi đủ rồi, anh mới rời đi?
Đêm ấy khi đã quá say, cô quên cả khóa cửa. Nhưng khi còn sót lại một chút ý thức, cô lại cảm thấy cả cơ thể được bế lên cao rồi có tiếng của nam giới thì thầm vào bên tai ""đêm nay em sẽ là của tôi.""
Có một số chuyện khi đã được số phận sắp đặt sẵn, con người ta muốn cưỡng lại cũng không được.
Buổi sáng hôm ấy trời mưa tầm tã, sấm sét giật đùng đùng ngoài khung cửa sổ, Tử Di theo phản xạ cuộn tròn mình trong chăn, nhưng đột nhiên lại lạnh toát sống lưng. Có một người đang nằm cạnh cô!
- Em dậy rồi à?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, nhưng đó lại không phải là giọng nói của anh!
Cô nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch, rồi lại nhận ra trên người mình không mặc quần áo! Không, đây không thể là sự thật.
- Haha. Em đã trao cái ngàn vàng cho thằng khốn đấy rồi à? Anh lại đến muộn một bước nữa, nhưng thôi không sao, cơ thể em tuyệt lắm!
Cô chết điếng người, không tin nổi tai mình.
Một bàn tay lạnh toát sờ soạng lên cơ thể cô, Tử Di quay ngoắt người lại, ôm chặt chăn rồi nhảy khỏi giường, gằn giọng nói:
- Đồ đê tiện!
Thiên Long để hai tay ra sau gáy, điệu bộ ung dung, thỏa mãn, nhìn cô cười tít mắt:
- Sao chứ? Không phải em đã tự nguyện trao thân cho tôi đấy ư? Tối qua em nằm im, chẳng có phản kháng gì cả. Em yêu ạ!
- Anh làm thế mà được à? Anh là người yêu của bạn tôi, tại sao lại mò đến nhà tôi lúc nửa đêm? Lúc ấy tôi đang say, không ý thức được điều gì hết!
Cô phải đi tắm! Phải đi gột rửa thân thể ngay lập tức!
- Kết hôn với tôi.
Tử Di đứng lại, cười khẩy:
- Dựa vào đâu?
Thiên Long giơ điện thoại lên, đập vào mắt cô là hình ảnh cô và anh ta cuốn quít trên giường đêm qua! Rồi kế tiếp là hình ảnh cô và Tú Long ôm nhau trong phòng bếp. Thật khốn nạn!
Cô như điên cuồng lao đến cướp điện thoại của anh ta thì bị anh ta ôm ghì vào lòng, Thiên Long cười lên khoái chí:
- Tôi đã bảo rồi. Em không thoát nổi vòng tay của tôi đâu! Em không biết rằng tôi yêu em đến mức nào ư? Nếu đêm đó không bị thằng khốn kia cản thì tôi đã có được em rồi. Em thấy không, em trao cái ngàn vàng cho nó rồi nó cũng cút đi lấy người khác mà thôi! Lấy Thiên Thiên, sự nghiệp của nó sẽ càng phất lên nữa, nó có cả danh tiếng, cả tiền tài, vợ đẹp, lại được cả tài sàn bên nhà vợ. Ở bên em, nó được gì cơ chứ?
Thiên Long thơm vào má Tử Di rồi nói tiếp:
- Lấy tôi đi, rồi em sẽ được sung sướng. Tôi sẽ giúp em quên đi thằng khốn đấy!
Tử Di ngồi dậy từ lòng Thiên Long, khuôn mặt vẫn còn vương chút nước mắt, cô cứ thế mà bước ra khỏi phòng...
Ừ đúng rồi, cô chả có gì trong tay cả...
Sự thật luôn tàn khốc như thế, con người ta ai cũng mong muốn dành cho bản thân những gì tốt đẹp nhất mà quên đi những giá trị đích thực của cuộc sống. Tình yêu cuối cùng cũng thua vật chất, tiền tài, danh vọng.
""Điều ước mong manh, luôn có anh
Dang cánh tay chở che muôn đời
Người là thiên sứ sẽ ấp ôm tình mình mãi thôi...""
(Đồng thoại - Đông Nhi)
Cô khẽ lẩm nhẩm bài hát, rồi lại bật khóc nức nở.
- Di yêu dấu! Xem tao mang đến cho mày thứ gì này! - Giọng Hà Khanh lanh lảnh ngoài phòng khách.
Tử Di giật mình, sao cô ấy lại đến đây giờ này?
- Không, không được, không được vào đấy! - Tử Di hét lên đau khổ.
Thế nhưng đã quá muộn rồi, Hà Khanh chạy thẳng vào phòng ngủ của Tử Di và thấy Thiên Long nằm ""trần như nhộng"" trên giường. Đúng lúc Tử Di vừa chạy vào, trên người cô quấn một cái khăn tắm, càng khiến trong lòng Hà Khanh dấy lên sự chua xót tột cùng.
- Bốp!
Khanh tát cô một cái đau điếng người, Thiên Long từ trên giường bật dậy ôm lấy Tử Di, trừng mắt lên với Hà Khanh:
- Em làm gì đấy! Sao lại đánh cô ấy!
- Anh! - Hà Khanh đau khổ thét lên. - Anh có biết mình đang làm gì không? Sao anh đến với em rồi còn qua lại với nó? Anh muốn em hỏi địa chỉ nhà nó để làm cái chuyện đê tiện này phải không? Con tiện nữ, tao phải đánh chết mày! - Hà Khanh không kìm chế được định lao vào đánh Tử Di nhưng Thiên Long đã cản cô lại.
- Không, Khanh, mày phải nghe tao nói. Hắn ta đã lợi dụng lúc tao say rượu, tao không biết gì...
- Mày im đi! Quan hệ giữa hai người chẳng lẽ tao không biết ư! Mày thấy tao ở bên anh ấy hạnh phúc nên muốn quay lại với anh ấy phải không? Bạn trai mày đâu? Hay đây là ngôi nhà Thiên Long thuê để hai người tiện qua lại với nhau?
- Đúng rồi. Tháng sau tôi và cô ấy sẽ kết hôn.
Hà Khanh ngưng làm loạn, nhìn Thiên Long chằm chằm:
- Anh đến bên tôi chỉ để thăm dò tình hình của cô ta, có cơ hội sẽ quay trở lại với cô ta phải không? Yêu nhau lâu như thế rồi không bao giờ đả động đến chuyện lấy tôi, thì ra là trong lòng còn có con cẩu nữ kia nữa!
- Không, Khanh, không phải. Tao không yêu anh ta. - Tử Di giãy dụa trong vòng tay Thiên Long, nhưng anh ta khỏe quá cô không cách nào thoát được.
- Cô về đi, chúng ta chia tay. - Thiên Long buông lời dứt khoát.
- Được. Được lắm! Tử Di! Mày không xong với tao đâu! - Nói rồi Hà Khanh quay người đau khổ chạy ra ngoài.
Lúc bấy giờ Thiên Long mới buông Tử Di ra, cô khụy xuống sàn nhà, khó khăn nói:
- Xin anh, buông tha cho tôi...
- Buông tha cho em? Không được. Em phải là người đàn bà của tôi. Tôi đã nói rồi, tôi thích thứ gì thì phải có bằng được thứ ấy!