Bắt đầu từ hôm Tử Di xảy ra chuyện, Thiên Long lại càng quan tâm đến cô hơn nữa. Cho đến một hôm, anh bất ngờ nói lời tỏ tình. Cô bối rối:
- Em gái anh không muốn em làm người yêu anh đâu! - Cô ngượng ngùng nói, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Thiên Long nhìn thấy, nhẹ nhàng lấy tay mình đan vào đó, thì thầm bên tai cô:
- Diễm Oanh không có quyền quyết định chuyện tình cảm của anh. Đồng ý ở bên anh nhé, cô bé?
Trước mắt cô như phủ một lớp sương mù, hình bóng Tú Long thấp thoáng mờ nhạt trong đó. Cô mơ màng nhìn Thiên Long, gật đầu nhẹ một cái.
* * *
Hơi ấm của Tú Long đã trở về với cô vào mấy ngày trước và cô vẫn không ngừng nhung nhớ anh, liên tục lên mạng cập nhập thông tin về anh.
Hai ngày nữa, anh sẽ đến nơi đây để biểu diễn.
- Liễu Y Thần - nam ca sĩ tài năng với khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ... - Thiên Long chưa kịp đọc nốt tiêu đề của bài báo thì Tử Di đã nhanh tay tắt mất.
Anh choàng tay qua cổ cô, cười cười:
- Hóa ra em cũng có thần tượng cơ đấy, vậy mà bấy lâu nay anh lại không biết!
Cô đánh trống lảng, đứng dậy khỏi ghế, nghiêm mặt hỏi anh:
- Hôm nay anh tan làm sớm nhỉ? Biết mấy giờ rồi không? Sao còn chưa chịu về nhà nghỉ ngơi?
- Anh phải ở qua đây thăm người yêu của anh chứ. Từ sáng tới giờ chưa được nhìn thấy em rồi.
Cô đẩy anh ra khỏi phòng trọ, đóng cửa lại rồi thở dài một tiếng. Cô và Thiên Long đã yêu nhau hơn một tháng rồi, thế nhưng cái thứ tình cảm nam nữ trong cô vẫn chưa xuất hiện. Cô chưa từng chủ động ôm anh, không cho anh hôn mình, hai người chỉ dừng lại ở cái nắm tay hờ hững. Vậy mà anh không hề trách cô, tình yêu anh dành cho cô lại ngày một nồng nhiệt. Biết làm thế nào đây, cô đành phó mặc cho thời gian trả lời.
***
Ngày một, ngày hai,... cô đếm từng ngày trôi qua. Cuối cùng ngày cô mong đợi nhất cũng đến. Tử Di cầu mong cho sáng nay thức dậy trời đừng mưa, nhưng ông trời tuyệt nhiên vô tình, đem đến một cơn mưa rào rét mướt, hệt như cơn mưa năm ấy.
Dự đoán của cô quả không sai, fan của anh đội mưa đến xem show của anh rất đông. Cô và Hà Khanh chật vật mãi mới mua được vé, họ chỉ mua được vé hạng thường, ngồi ở hàng ghế cách anh rất xa.
Sân khấu biểu diễn vẫn chưa sáng đèn, chỉ có vài ba quầng sáng nhỏ. Mọi người đang rất hào hứng, trên tay cầm vô số băng rôn in hình của Liễu Y Thần, ánh sáng của gậy cổ vũ như thắp sáng cả bầu trời đêm mưa. Nhìn thấy anh được mọi người yêu mến qúa sức tưởng tượng, tâm trạng của cô bỗng thay đổi đáng kể.
Liễu Y Thần xuất hiện, fan bỗng hú rầm trời, cô giật mình suýt nữa làm rơi chai nước khoáng trên tay. Hình như họ còn ''cuồng'' anh hơn cả cô. Hà Khanh ở bên cạnh mắt sáng rực, miệng cũng hò hét theo mọi người. Nhưng khi anh cất tiếng, phía dưới không hề có một tiếng động.
- Xin chào mọi người, tôi là Liễu Y Thần. - Anh cúi gập người chào tất cả.
Trong khi ai ai cũng háo hức, đứng ngồi không yên thì cô chỉ ngồi lặng một chỗ. Ánh đèn sân khấu chiếu vào mắt cô long lanh, hình như là nước mắt. Trong làn nước mắt đó, hình ảnh anh ngập đầy dần choán cả đau thương, đối với cô bây giờ, đau buồn đã tạm tan biến.
Người bên trong cánh gà mang ra cho anh một chiếc ghế, anh ngồi xuống rồi nói, rất khó để nhìn thấy rõ mặt anh, cô cách xa anh quá.
- Hôm nay tôi sẽ dành tặng cho mọi người một bài hát mới do chính tôi sáng tác.
Anh chỉnh lại micro, khi giọng hát của anh bắt đầu lan tỏa, cô cảm thấy mình như được trở về quá khứ, nơi ấy đầy ắp những kỉ niệm ngọt ngào và xót xa
- Này cô bé, em có thấy gì ngoài kia không?
Đằng kia là những đóa hoa lưu ly bé bỏng, cánh hoa mỏng manh bay trong gió.
Em xinh đẹp tựa như cánh hoa đó, đơn độc và đáng thương.
Anh muốn chạm vào nhưng tất cả lại hóa tro tàn.
Vì tình yêu của anh chưa đủ lớn hay vì số phận không an bài cho đôi ta...
Bao năm qua, một phút cũng chưa hề quên em...
Bao năm qua, những cánh hoa lưu ly vẫn bay ngang qua kí ức của anh...
Tửsinh một đời anh đâu sợ, chỉ sợ kiếp này không thể bên em.
Didời tình yêu đã từng chớm nở
Anhđem gửi gắm vào những cánh hoa
Yêuđương một thời đành trôi vào quên lãng...
Emlà người sẽ khiến trái tim anh không thể lãng quên...
Đây là bài hát anh dành cho ai, tại sao lại bi thương đến thế? Cô cứ nghĩ nó sẽ mang một giai điệu tươi vui, nhưng không, nó u buồn, thê lương đến mức đáng sợ. Chất giọng của anh quả là phù hợp với bài hát này.
Bài hát kết thúc, anh bỗng ngồi lặng đi vài giây, đôi mắt như đang chìm đắm trong tâm tư và rồi chợt bừng tỉnh, khẽ chỉnh lại micro rồi cười cười:
- Đây là bài hát tôi dành riêng cho người con gái đặc biệt ấy. Tôi không chắc cô ấy có ngồi ở đây nghe tôi hát không, nhưng tôi vẫn luôn mong cô ấy hiểu được ý nghĩa của bài hát này, cảm nhận được tình yêu mà tôi dành cho cô ấy. Bài hát này có tên là: Em là cánh hoa lưu ly.
Khán giả ở dưới bỗng xôn xao cả lên, đây là lần đầu tiên Y Thần thừa nhận tình cảm của mình với một cô gái. Nhưng cô gái may mắn đó là ai?
Tất cả chỉ dừng lại ở một dấu chấm hỏi. Khi mọi người ra về hết, Tử Di vẫn ngồi ngây ra đó, mặc kệ cho Hà Khanh bên cạnh giục liên tục.
- Tớ phải vào đó gặp anh ấy!
- Gặp ai? Liễu Y Thần á? Cậu điên rồi!
- Tớ không điên! - Cô quả quyết nói rồi đứng phắt dậy.
Tử Di băng qua hơn ba mươi hàng ghế dài, cô mới leo được sân khấu, mở cánh cửa phòng chờ diễn, lúc này trong đó chỉ còn vài người giúp việc.
- Cô tìm ai? - Một nam thanh niên cất tiếng hỏi.
- Tôi tìm ca sĩ Liễu Y Thần.
Vẻ mặt của anh chàng lộ rõ vẻ khinh bỉ, anh ta như có ý nói ''Cô là ai mà đòi gặp Liễu Y Thần?''
- Anh ấy vừa lên xe đi về rồi!
Cô liền hốt hoảng chạy thục mạng ra ngoài đường. Có lẽ cô quên mất trời đang mưa, mưa rơi xối xả xuống tóc, xuống người. Cô vẫn không ngừng kiếm tìm một bóng hình dù biết bóng hình đó sẽ chẳng thể xuất hiện trong tầm mắt.
Nhưng... ! Người đàn ông cao lớn xa xa đang bước lên chiếc xe sang trọng đó chẳng phải là anh sao? Tử Di vui mừng đến nỗi quên bẵng đi không gian và thời gian, cô lao đi như xé mưa xé gió trong màn đêm.
Chiếc xe đó lướt nhanh trên đường, cô vẫn cố đuổi theo cho đến khi không còn gượng nổi nữa, thân hình mong manh đó bất lực ngã khụy dưới cơn mưa tầm tã lạnh giá. Mắt dõi ra xa, miệng thì thầm một câu yếu ớt:
- Tú Long... đợi em...