Tình yêu, hóa ra là đau đớn như thế. Cô ngàn trăm lần vẫn không hiểu tại sao anh lại không cần đến cô nữa. Có lẽ anh đã chán ghét cô và bên cạnh anh đã có người khác.
Cuộc đời sinh viên khá tẻ nhạt. Cô lúc này chẳng muốn thứ gì ngoài sự yên bình nhưng vẻ ngoài nổi bật lại khiến cô không được như mong muốn. Trong trường Đại học có rất nhiều anh chàng say mê Tử Di, tìm mọi cách cưa cẩm cô nhưng vô ích. Họ đến với cô chỉ vì nhan sắc, hơn nữa lại không có sự chân thành. Nếu thích cô thật sự, họ đã chẳng bỏ đi nhanh đến thế.
Có một lần Tử Di vướng vào một vụ lùm xùm với cô nàng hot girl của lớp bên cạnh. Cô nàng đó nói Tử Di cướp ''bồ'' của cô ấy. Tử Di vô tội tất nhiên không thèm đếm xỉa đến chuyện đó.
- Tử Di! Có phải mày đã cho anh ấy uống phải thứ bùa mê thuốc lú gì không? Ở mày có điều gì mà anh ấy lại say mê đến như vậy?
Tử Di đang ôm mấy quyển sách đi trên sân trường, bỗng bị cô nàng đó xông ra đứng chắn trước mặt và thét gào.
- Thứ cô cần, tôi không muốn. Từ trước tới nay tôi chưa từng giành giật của ai thứ gì. Tình yêu thì càng không, cô đừng vu khống cho tôi nữa. Để tôi yên đi!
Cô lại lách qua người cô nàng đó và đi thẳng ra cổng trường. Để lại phía sau lưng là nỗi tức giận đang bốc lên ngùn ngụt. Diễm Oanh - cô nàng gây sự với Tử Di nghiến răng ken két:
- Mày cứ chờ đấy, tao không để yên cho mày đâu!
Mấy ngày hôm nay trôi qua trong yên bình, tưởng vụ việc đó đã được ngủ yên nào ngờ hôm nay lại bất chợt dậy sóng. Mới sáng sớm đã có người chạy vào lớp cô báo tin:
- Tử Di, hôm nay con bé Diễm Oanh đó kéo người đến đánh ghen đấy. Cậu mau trốn đi!
- Cậu lôi ở đâu ra cái thông tin đó?
- Con bé đó tự động loan tin khắp trường, ai ai cũng biết rồi.
- Ờ...
Cô chỉ ờ một tiếng vu vơ như vậy, thực sự cũng không hoang mang cho lắm. Nhà Diễm Oanh nhiều tiền, thuê được xã hội đen đi đánh người, cô có trốn đằng trời cũng không thoát, lo sợ cũng không có ích gì, chi bằng mặt đối mặt, một trận là chấm dứt.
Buổi học kết thúc, ngoài cổng trường đã chật kín người. Chắc là họ đang đón chờ xem Tử Di bị đánh tang thương thế nào đây.
Điện thoại bỗng đổ chuông liên hồi, là Hà Khanh gọi:
- Con bé ngốc nghếch kia! Cậu vẫn ở trong trường hả? Có mau trốn đi không? Tớ đang ở ngoài cổng trường, mau chạy ra đây!!
- Người của cô ta đâu đâu cũng có, cậu nghĩ là trốn được à?
Hà Khanh nghe Tử Di nói, bèn nhìn quanh một lượt, đâu đâu cũng có một vài anh chàng cao to, đầu xanh đầu đỏ.
- Trời ơi Tử Di, làm sao đây. Cậu... - Hà Khanh chưa kịp nói nốt câu, cô đã tắt máy.
Tử Di trên tay vẫn ôm chặt mấy cuốn sách, bình tĩnh đi ra cổng trường. Diễm Oanh đang đứng khoanh tay, dựa người vào cây bằng lăng ngoài cổng nhìn Tử Di . Cô chẳng hề nao núng và hoảng sợ, vẫn đường đường chính chính lướt qua cô ta.
Người của Diễm Oanh đương nhiên đã giữ Tử Di lại.
- Sao? Con nhỏ cứng đầu này, mày vẫn chưa sợ à?
Cô nhìn Diễm Oanh với vẻ mệt mỏi:
- Mọi việc đã đi quá xa rồi. Dừng lại thôi.
- Trả anh ấy lại cho tao. Tao sẽ tha cho mày.
- Tôi không hề cướp anh ta từ cô nên không có nhiệm vụ phải hoàn trả.
Diễm Oanh nhanh như cắt, bỗng chốc lao vào tát Tử Di một cái. Từ khóe miệng cô bỗng chảy ra một dòng máu tươi. Cô cũng không vừa, nhanh chóng trả cho cô ta cái tát đó. Người của Diễm Oanh xông vào, kéo cô ngã dúi dụi xuống đất. Mấy tên đàn ông kia cậy đông hiếm yếu, đường đường là trang nam nhi mà lại đi bắt nạt một đứa con gái yếu ớt, không biết xấu hổ. Cô nhìn bọn chúng với ánh mắt thù hận, lấy sức đứng dậy bằng được.
- Lũ khốn nạn, chúng mày không có dây thần kinh xấu hổ sao?
- Câm miệng! Đánh tiếp cho tao! - Diễm Oanh ra lệnh.
Bọn tay sai quây kín xung quanh Tử Di, có một tên cầm đầu giơ tay lên tát Tử Di, cô vẫn mở to đôi mắt, không chút sợ sệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nhiều dấu tay đỏ ửng. Cô bị chúng đá, đấm, thậm chí là dùng gậy gộc đánh vào người. Cô nằm co ro dưới đất, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, trên mặt có vài vết xước. Một lúc sau không chịu được nữa, miệng cô bỗng trào ra một ngụm máu tươi. Thế nhưng, chúng vẫn không chịu ngơi tay.
- Dừng tay, định đánh chết con nhà người ta sao? - Một giọng nam rắn rỏi vang lên.
Bọn tay sai tản ra hai bên, ánh nắng chói lòa của chiều hoàng hôn bỗng chốc rọi thẳng vào mặt. Cô nheo mắt nhìn người con trai đang bế mình trên tay.
- Khụ... anh là... Thiên... Long?
Anh cười, một nụ cười tỏa nắng:
- Thì ra cô bé vẫn nhớ anh. Bây giờ em đừng nói gì nữa nhé. Nghỉ đi, anh sẽ đưa em vào viện, em bị thương nặng rồi.
- Tại sao anh lại... - Chưa kịp nói dứt lời, cô đã thiếp đi trên bờ vai vững chắc của anh.
* * *
Trong phòng bệnh trắng toát, cô nằm mở to mắt nhìn trần nhà, đau thương không cách gì thể hiện. Những lúc như này, cô luôn nhớ Tú Long vô bờ bến.
Cánh cửa phòng bật mở, Thiên Long bước vào cùng một bó hoa hồng xanh đẹp thanh khiết.
Anh lặng lẽ ngồi bên kể cho cô nghe toàn bộ sự việc. Thì ra Diễm Oanh là cô em gái bất trị của anh. Mấy hôm trước nó có hỏi xin anh một ít tiền, anh liền cho nhưng không ngờ đến nó lại dùng tiền vào việc thuê người để đánh người. Hôm nay đang trong giờ làm việc, bất ngờ anh nhận được điện thoại cầu cứu của một người lạ. Thiên Long rất bất ngờ khi người gặp nạn đó lại là cô - người con gái xinh đẹp hiền lành.
- Sau lần đầu tiên gặp em, anh đã cố gắng liên lạc với em nhưng không được. Tại sao thế?
- À, sau đó mấy hôm em bị mất máy nên thay luôn số. Xin lỗi anh nhé!
Anh lấy điện thoại của cô bấm bấm một lát rồi để lại chỗ cũ. Cô liền giật giật tay áo anh, nói nhẹ:
- Sao lại đưa em vào bệnh viện này làm gì? Tiền viện phí rất đắt đỏ, em là sinh viên, không có tiền đâu.
- Ơ hay nhỉ? Em gái anh gây ra lỗi lầm này, anh phải chuộc lỗi thay nó chứ. Em cứ yên tâm dưỡng sức, mai mà khỏe rồi anh sẽ cho em xuất viện.
Tối hôm đó, sau khi Thiên Long đã ra về, cô liền thay quần áo bệnh nhân, gấp gọn chăn gối rồi xuất viện. Mới sáng sớm hôm sau, điện thoại của cô đã đổ chuông, trên màn hình hiển thị tên người gọi: ''anh Long''. Gì đây? Từ trước tới nay cô làm gì lưu tên ai như thế này?
''Tử Di! Sao xuất viện mà không nói cho anh biết một tiếng. Làm cho anh mất công tới bệnh viện. Cho anh địa chỉ nhà em!''
''Cho anh làm gì?'' - Cô hỏi với một giọng ngái ngủ.
''Nhanh lên, anh không tới đốt nhà em đâu mà sợ... ''
Một lúc sau có tiếng gõ cửa dồn dập, Thiên Long đến và mang theo đồ ăn sáng. Anh ngồi xuống cạnh cô và nhìn cô một lượt từ đầu tới chân. Thấy tình hình có vẻ ổn, anh mới cười an tâm.
- Đừng nhìn anh chằm chằm như thế. Mau ăn sáng đi rồi anh chở đi học.
- Em tự đi được, anh mau đi làm không kẻo muộn. - Cô từ chối.
- Do em gái anh nên em mới thành ra như thế này, khi nào em bình phục hẳn anh mới thấy nhẹ nhõm. Vì vậy từ hôm nay anh sẽ là người chăm sóc cho em. Em không được từ chối. Ok?
Anh chàng này đúng là bám dai như đỉa, Tử Di có từ chối cũng không thoát được. Sáng sớm anh ta đã án ngữ ở trước cửa, giờ tan học thì đỗ xe ngay trước cổng trường. Còn nữa, tối nào Thiên Long cũng đòi gọi skype với cô. Trừ tối ngày cuối tuần thì không gọi vì anh ta luôn luôn rủ cô ra ngoài vui chơi.
Tử Di cũng dần dần chấp nhận sự có mặt của Thiên Long trong cuộc sống của mình. Không hiểu lúc nào cô đã hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Mọi thứ sẽ trở nên rất tẻ nhạt nếu như không có sự hiện diện của anh.