Cô cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trên tay cô bạn:
- Cậu có nhìn nhầm không?
- Nhầm là nhầm thế nào. Thực ra bọn tớ đã nghi ngờ từ lâu nhưng hôm nay nhìn thấy ảnh chụp mới dám tin!
Trong mấy tấm ảnh đều chỉ thấy được nửa khuôn mặt thoáng vẻ lạnh lùng của anh, tay trong tay tình tứ với một bóng hồng. Hai người đang cùng bước vào một nhà hàng sang trọng, chẳng may bị mấy tên paparazzi săn được.
Dù sao cũng tốt, có như thế cô mới bớt mơ mộng. Cô không có gì nổi bật cả, sao có thể gây sự chú ý với anh? Cô gái đi bên anh ngoại hình rất chuẩn, đúng vậy, họ rất đẹp đôi.
Tử Di từ nay sẽ yêu anh trong tiềm thức, trong những giấc mơ và trong quá khứ...
Cô trở về giường, vắt tay trên trán nằm nhìn trần nhà. Hai giọt lệ lặng lẽ trườn qua má cô rồi biến mất dưới làn tóc mây. Đầu cô hơi ngẩng lên để nước mắt chảy ngược vào trong, thế nhưng chỉ có nỗi đau chảy ngược vào trong. Lặng lẽ thấm sâu vào trong tâm can, ăn mòn trái tim yếu đuổi của Tử Di.
Cô đưa tay bật nhạc, để bản thân đắm chìm vào những giai điệu buồn...
Có yêu thương nào bỗng hóa thành ngọn gió lang thang sớm khuya...
Làm sao em thôi yếu đuối
Làm sao nước mắt cứ rơi
Nhiều lần chỉ mong được thấy bước anh về trong tiếng cười
Ngày bên anh còn như mới
Mà hơi ấm đã cũ rồi...
Anh không yêu cô, cho tới bây giờ cô đều rất rõ. Thế nhưng cô vẫn tự động viên mình sống thật tốt, cố gắng không để mình bận tâm về điều đó, cố gắng chiếm lấy trái tim anh. Tuy nhiên nếu anh đã có người trong lòng, những cố gắng mà cô tự tạo ra đều phải xóa tan thôi.
Cô đã ở nơi đây hơn một tuần. Không khí ở đây đương nhiên không thể trong lành bằng quê hương cô nhưng cũng có những nét riêng biệt của nó. Bạch Lăng là một đô thị điển hình của sự xa hoa giàu có, hào nhoáng và diễm lệ. Tử Di từng dành một chút thời gian để dạo phố cùng Hà Khanh.
Trong mắt Tử Di, thành phố này ban ngày khiến người ta liên tưởng đến một thiếu nữ có vẻ đẹp dịu dàng, e ấp. Còn ban đêm thì như một kiều nữ khoác lên mình tấm áo váy tinh tế được đính thêm hàng ngàn ngôi sao tuyệt đẹp trên bầu trời đêm.
Cô đã hiểu, Y Thần thuộc về thành phố này chứ không phải nơi thôn quê giản dị chân chất kia. Anh sinh ra là để tỏa sáng.
Hai người hai thế giới, quả thực không thể đến bên nhau. Cô nhếch miệng cười buồn, ánh mắt tràn đầy sự đau đớn khôn nguôi. Cả đời liệu có thể được ôm anh lần nữa không? Có được chạm lên bờ môi ấm áp đó thêm lần nữa không? Hình như cô đang mơ mộng quá đà rồi, giờ nhìn thấy anh còn khó, nói chi là làm những việc không tưởng đó. Cô chẳng tham lam, chỉ có anh cho cô cơ hội mơ tưởng tới những điều tham lam ấy.
Có rất nhiều người giống cô yêu đơn phương anh, chỉ dám quan sát cuộc sống của anh từ xa, không thể chạm vào, không thể đến gần.
Rào rào!
Ồ, trời lại mưa rồi. Cô mở tung cửa sổ để làn gió mát lạnh ùa vào phòng, trời nổi giông rất to! Từng hạt mưa bị gió thổi hắt mạnh vào khung cửa sổ, cô đưa tay đón lấy, mắt nhìn ra ngoài khoảng không vô định.
Kí ức bỗng chốc ùa về như chiếc đèn kéo quân, đó là vào một buổi chiều mưa đông rét buốt. Anh đến và sưởi ấm cõi lòng lạnh lẽo của cô. Chàng trai với khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt dài và cong như vầng trăng khuyết. Chiếc áo khoác bằng lông thú anh tặng năm đó cô vẫn luôn luôn mang theo người, kiểu cách của nó chưa hề bị lỗi mốt. Cô cười, thì ra anh cũng có để lại cho cô một thứ, đâu phải là không để lại thứ gì.
- Bây giờ đang là mùa hè, cậu có bị dở hơi không mà cứ ôm khư khư cái áo đó bên người thế? – Hà Khanh đang nghịch laptop trên giường, thấy cô đứng bên cửa sổ liền cất tiếng hỏi.
- À, dù gì trời cũng đang mưa, ôm một chút cho đỡ lạnh.
Thật ra là tâm lạnh, chứ không phải người lạnh.
***
Sáng chủ nhật, tiếng chuông điện thoại vang lên ing ỏi. Cô bắt máy với tâm trạng khó chịu:
- A lô! Ai thế? – Cô quên cả nhìn số.
- Tử Di! Còn chưa dậy hả con? Đã hơn 10 giờ rồi đấy!
Lúc này cô mới cuống cuồng ngồi dậy, phấn khởi nói:
- Được ngày nghỉ con ngủ nướng một chút. Có chuyện gì hả mẹ?
- Tú Long nó vừa gọi điện về nhà. Mẹ bảo con lên đó học rồi!
Trái tim cô bất giác đập mạnh:
- Anh ấy hỏi về con hả mẹ? Anh ấy còn nói gì nữa không? Có nói muốn gặp con không?
- Nó... không hỏi về con. Là do mẹ tự nói. Tử Di! Con đừng nghĩ nhiều nhé, rồi hai đứa sẽ gặp nhau thôi mà. Con còn đó không?
Cố kìm nén cảm xúc của mình, gạt đi dòng nước mắt chực trào. Cô mỉm cười, gắng gượng nói:
- Con ổn, không sao đâu mẹ. Mẹ yên tâm, nhât định con sẽ gặp được anh ấy!
Cả đời này có gặp anh nữa hay không đó là do duyên phận, mà cô lại không làm chủ được duyên phận. Cái này là do trời định đoạt, nếu ông trời muốn cho hai người gặp nhau, ắt sẽ có ngày tương phùng. Cô vẫn hi vọng.
***
Cô bạn cùng phòng rủ cô đi làm thêm, mục đích là kiếm tiền tới show của anh. Cô gật đầu đồng ý lia lịa, không đến show của anh thì cũng là tự kiếm tiền nuôi bản thân, đâu có thể để bà Tuyết Liên lo ăn học mãi được.
Ông trời hình như có ưu ái với hai người, công việc họ tìm được đó chính là trông coi một shop quần áo thời trang hàng hiệu. Họ đang cần người gấp. Mà công việc này cực kì nhàn nhã, chỉ có việc chào khách, tiễn khách, dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ sau khi khách đi khỏi mà thôi.
Cô có ngoại hình xinh đẹp, nụ cười thân thiện lúc nào cũng nở trên môi nên rất được lòng khách. Cô bạn Hà Khanh kia cũng khá xinh xắn, tuy nhiên không thể thu hút ánh nhìn của người khác bằng Tử Di.
Như mọi hôm, cô đang dọn dẹp lại mọi thứ để ra về bỗng chuông cửa kêu lên hai tiếng. Có khách đến! Đã gần 11 giờ đêm rồi, cửa hàng sắp đóng cửa. Họ không biết sao? Nhưng khách hàng là thượng đế, tất cả nhân viên trong shop vẫn tiếp đón khách như thường.
Cô đang đứng cạnh một giá treo quần áo, quay lưng về phía cửa nên không thể nhìn thấy mặt khách hàng. Chỉ biết vài giây sau khi họ lướt qua, xung quanh mũi cô bỗng vương vấn hương bạch đàn quen thuộc, mùi hương này tựa như đã khảm sâu vào tâm can, thấm sâu vào từng tế bào, khiến cô cả đời này không thể quên được.
Vài giây sau tâm trí mới trở lại trạng thái bình thường, Tử Di quay ngoắt người, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng ai đó. Hai người một nam một nữ đang từng bước đi lên cầu thang kia chính là hai người khách cô cần tìm.
- Tú Long! – Giọng cô nghẹn ngào, kìm nén đau thương.
Anh kia rồi, đang cách cô mấy bước chân thôi! Thế sao cô thấy lòng mình tê dại, đôi chân như bị chôn chặt xuống dưới đất, không sao nhấc nổi! Hà Khanh thấy lạ liền chạy lại, lay nhẹ cánh tay cô:
- Sao lại thẫn thờ như thế? Đừng nói với mình là cậu thấy người khách kia bảnh bao quá nên bị trúng tiếng sét ái tình nha! Mặt anh ta bịt kín mít hết cả, chẳng biết dung nhan ra sao, khéo bỏ khẩu trang ra cậu lại chạy quên cầm cả dép ấy!
Hà Khanh không nhận ra đó chính là Liễu Y Thần. Cũng phải thôi, anh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, lại thêm một cái khẩu trang, ăn mặc bình thường, chẳng trách cô nàng không nhận ra.
Riêng Tử Di thì khác, bóng hình yêu dấu đó đã in sâu vào trong tâm trí, cả đời này cô sẽ không thể quên. Cô lẩm bẩm tên anh một mình rồi gạt Hà Khanh sang một bên và chạy theo bước chân anh.
Trên tầng hai chỉ có anh và cô gái mặc đầm đỏ, cô giật nảy mình, đó chẳng phải là người đã đi cùng anh dưới cơn mưa năm đó ư?
Tử Di nấp sau một bức tường, lặng yên nghe họ tình tứ.
- Anh thấy em mặc bộ này đẹp không?
Giọng nói này nghe thật êm tai, Tử Di tự nhủ.
- Em không hợp với màu xanh này đâu, đối với anh, em mãi mãi là một bông hồng nhung kiêu hãnh, cho nên em mặc màu đỏ là đẹp nhất!
Cô quay đầu nhìn chiếc váy yêu kiều trên người cô gái kia, chiếc váy đó có màu xanh nhạt tựa màu hoa lưu ly, chất vải rất mát, giá của nó cũng rất chát. Cô rất thích nó, nhưng không có tiền mua.
- Nhưng chiếc váy này rất đẹp, anh xem những cánh hoa lưu ly đáng yêu chưa này! – Cô ấy cầm lấy vạt váy, xoay một vòng duyên dáng.
Đúng lúc đó, mặt Tú Long bỗng trầm ngâm lạ thường, ánh mắt anh có chút gì đó bi thương nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất.
- Chiếc váy nào cũng đẹp, riêng chiếc này không đẹp! Anh không thích những cánh hoa đó! – Tú Long đứng dậy, quay người đi sang hướng khác, tiện tay chọn một chiếc váy treo trên mắc đưa cho cô gái đó.
- Ơ, chẳng phải...?
Cô gái đang định nói gì đó, bỗng bị anh đẩy vào phòng thay đồ.
Tử Di nhìn anh trân trân, anh không thích hoa lưu ly? Vậy ba năm trước ai đã đem loài hoa đó chạm đến trái tim cô, ai đã đem loài hoa đó đi vào tiềm thức của cô? Nhất định là anh nói dối!
- Thiên Thiên! Chúng ta phải rời khỏi đây thôi, paparazzi sắp mò tới đây rồi!
Dứt lời, cửa chính dưới tầng bỗng mở tung, bốn năm người vệ sĩ cao to lực lưỡng bước vào. Anh nhanh chóng ôm cô nàng lướt qua cô, để lại hương hoa bạch đàn thoang thoảng trong không khí. Nước mắt cô lăn dài. Hóa ra khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là anh ở ngay trước mắt nhưng em lại không thể chạm vào.
Họ nhanh chóng rời khỏi shop, để lại sự bàng hoàng cho bao nhiêu nhân viên. Cô vẫn đứng đó, lệ thi nhau tuôn dài trên má.
- Mẹ à, con gặp được anh ấy rồi... Sau này, sẽ không phải gặp nữa... Anh ấy, một chút cũng không muốn nhớ tới con... – Cô vừa nói, vừa lấy tay áo lau nhanh nước mắt, cố giấu đi nỗi đau đang nở rộ trong trái tim.