Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 1: Cô bé tội nghiệp




- Con bé chết tiệt này, mày có làm việc nhanh đi không thì bảo!

Bỗng một bàn tay chai sạn tàn nhẫn giáng mạnh vào khuôn mặt non nớt của một cô bé mười hai tuổi. Dưới ánh nến mờ ảo, hiện lên vóc dáng một cô gái nhỏ bé, tay túm chặt miếng giẻ lau chùi qua chùi lại nền nhà.

- Cha nuôi, con… con vẫn đang làm việc mà... cha đừng đánh con nữa…

- Mày còn dám cãi à!

Người đàn ông xấu xí, cục cằn đó cúi xuống, lấy tay quẹt nhẹ một cái. Bỗng dưng mặt ông ta biến sắc, mắt hằn lên những tia đỏ, miệng gầm gừ như loài sói hoang. Chẳng ngờ ông ta ấn mạnh đầu cô bé xuống dưới đất:

- Mày liếm... liếm sạch cho tao, mày lau nhà thế này à? Liếm… liếm nhanh con ranh này!

Cô bé nhất quyết không làm theo lời hăm dọa của lão cha nuôi. Mặt cô bị ông ta dùng lực ấn mạnh xuống sàn, đau đớn, khổ sở. Cô chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, có lẽ những đứa trẻ khác sẽ khóc, sẽ giãy dụa, nhưng riêng cô thì không. Cô không thể khóc, không thể giãy dụa, bởi lẽ khi làm như thế, cô sẽ mất sức cho những đợt hành hạ tiếp theo.

- A! Mày còn cứng đầu à! Lè lưỡi ra! - Ông ta lại dùng cái bàn tay dơ bẩn đó bóp mạnh cằm cô, cảm tưởng như ông ta đang cố bóp nát khuôn mặt nhỏ bé mong manh kia. Nhưng rồi người đàn ông đó bỗng giật mình bởi ánh mắt kiên cường và đầy căm ghét của đứa con gái nuôi trước mặt.
Ông thả cô ngã phịch xuống nền nhà rồi bước ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại tiếng côn trùng vo ve và hơi thở đầy khó nhọc của Tử Di. Cô ngồi xụi lơ trên đất, mái tóc đen nhánh xõa dài trên bờ vai gầy guộc, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia chỉ toàn là màu đen, à không, còn có vài đốm sao le lói giữa bầu trời đêm. Nhưng rồi… chúng lại tắt lịm. Sinh mệnh của cô tưởng chừng như những ngôi sao đó, sớm lụi tàn.

Chợt có một ngôi sao băng lướt qua khung cửa sổ phòng cô, mà thực ra cái nơi mà cô đang ở đâu phải phòng riêng, đó chỉ là gác mái của một ngôi nhà tồi tàn.

Mắt cô bỗng sáng bừng, lao nhanh ra đó, miệng gọi to, nghẹn ngào:

- Mẹ… mẹ… mẹ về với con rồi đó ư?! - Ngón tay gầy guộc của cô bấu chặt vào bản lề cửa sổ, người nhô ra ngoài, mắt mở to long lanh như đang chào đón người mẹ ở xa về.

- Con gái, con có nhìn thấy ngôi sao băng vừa bay qua không? Khi nào có sao băng là khi ấy, mẹ sẽ về thăm con. Khi nhớ mẹ, hãy ngắm sao.

- Mẹ à, con không ngắm sao đâu, con thích ngắm mẹ hơn, mẹ à… từ sau con sẽ không dám trèo lên nóc nhà ngắm sao nữa. Con sẽ nghe lời mẹ, mẹ ở lại với con, mẹ ơi... mẹ đi rồi con biết ở với ai. Mẹ!

Tiếng khóc ai oán, tiếng gào thét đầy đau thương của Tử Di trong ngày định mệnh đó lại hiện về. Sự ra đi của mẹ sẽ mãi mãi là nỗi ám ảnh trong cô, vì cô mà mẹ phải từ giã thế gian này.
Trong một lần nghịch ngợm, cô đã trốn mẹ leo lên nóc nhà cao chót vót để ngắm mưa sao băng, vì nóc nhà mọc đầy rêu nên cô bị trượt chân rơi xuống, cô tưởng mình sẽ chết, sẽ không sống nổi… Nhưng không, cô không thấy cảm giác đau đớn, vỡ vụn như mình tưởng, cô thấy dưới thân mình vô cùng êm dịu. Khi bàng hoàng nhìn lại, tất cả đã muộn, mẹ đang nằm dưới thân cô, ôm chặt cô trong lòng, miệng cười hiền hậu:

- Bé con, con không sao chứ?
- Mẹ… mẹ… mẹ sao mẹ lại nằm đây… sao mồm mẹ toàn máu thế này, để con lau… con lau cho mẹ.

Sau đó, mẹ chỉ kịp nói với cô mấy câu cuối cùng rồi tắt thở.
Nghĩ đến hồi ức đau thương đó, Tử Di lặng lẽ trượt người xuống sàn nhà, ôm đầu gối khóc nức nở.

Cha nuôi đối xử tàn nhẫn với cô như thế bởi vì chính cô là nguyên nhân khiến người phụ nữ mà ông yêu thương nhất ra đi. Cô biết, tội lỗi này cô có dùng mạng sống cũng không thể chuộc lại được. Cô sẽ cam chịu tất cả, cô không hận ông ta bởi cô biết, cô đang bị trừng phạt, cô đang bị ông trời trừng phạt đó thôi.

- Tử Di, mày đang làm gì đó? Ra ngoài cổng xem có ai đang gọi kìa.

Tử Di cũng nghe thấy tiếng gọi đó, hình như là tiếng của một đứa con trai. Cô bước nhanh chân xuống nhà mặc dù chân trái của cô đang bị thương rất nặng. Cô sợ bị quở trách, sợ bị đánh đập bởi sự lề mề của mình.

Thu vừa đến đã mang từng đợt gió lạnh quất vào người. Rét buốt, tái tê...Vậy mà trên người cô chỉ vận một bộ váy trắng mỏng tang. Cái dáng người nhỏ nhoi đó dường như càng nhỏ bé hơn dưới màn mưa trắng xóa.

Cô đứng trên hiên nhà, co rúm người lại gọi với ra ngoài cổng.

- Ai… ai ở ngoài đó thế? Trời lạnh quá! Có việc gì mau nói nhanh đi nào.

- Anh là Tú Long đây. Mẹ anh dặn đem thứ này sang cho bố em.

Cô không trả lời, chạy ào ra mở cổng, cố nặn một nụ cười.

- Nào, đưa đây cho em.

Sau khi đưa cặp lồng thức ăn cho Tử Di, Tú Long vẫn đứng trân trân ở đó nhìn cô.

- Có chuyện gì nữa hả anh? - Cô thắc mắc nhìn sâu vào mắt anh.Đột nhiên,anh bước lại gần, giơ cao ô che cho cô. Hơi ấm tỏa ra từ người anh làm trí óc cô thức tỉnh, cô bước lại gần anh hơn chút nữa. Rồi bỗng Tú Long đặt vào tay cô một cái túi màu đen, trên đó có ghi thương hiệu của một hãng thời trang nổi tiếng. Cô giật mình, định trả lại cho anh nhưng anh đã chạy biến, quên cả cầm theo ô. Thực ra không phải quên cầm, mà là cố ý để lại.

- Cha, thức ăn này, cha mau ăn nhanh kẻo nguội.

Đặt cặp lồng trước mặt cha nuôi xong, cô vội vã lui lên phòng.

- Lại đây, mày định không ăn gì sao?

- Ơ, cha cho con ăn cùng cha hả? - Cô vui mừng, đã mấy ngày rồi cô không được ăn cơm, toàn phải ăn bánh mỳ không với uống nước lọc.

Ông ta cho Tử Di một bát cơm nguội, ít rau xào, vài ba con cá kho. Cô ngơ ngác:

- Cha không ăn cá sao?

- Tao không thích ăn cá. Cho mày đấy!

Trước khi ăn, cô rụt rè mời cha nuôi ăn cơm, sau đó lại tần ngần một lúc lâu. Đến khi cho được miếng cá đầu tiên vào mồm, nước mắt đã chảy giàn giụa trên khuôn mặt cô. Mùi vị này, giống mẹ cô kho quá! Đã lâu, rất lâu rồi cô không được ăn nó. Cô nghẹn ngào, chậm rãi nhai cơm, từ tốn một chút một. Cô sợ cá sẽ hết.

- Hừm, đã biết thừa mình không thích ăn cá kho lại còn kho làm gì nữa không biết!

Cha nuôi cằn nhằn, thì ra mẹ anh Tú Long là người kho mấy con cá này. Bà là người như thế nào? Tại sao lại nấu ăn giống mẹ cô thế?Ăn xong, cô dọn dẹp mọi thứ. Không quên cầm theo cái túi mà Tú Long đã đưa cho mình. Cũng may cha nuôi không nhìn thấy.
Trong túi là một cái áo khoác bằng lông thú mềm mượt, khi cô giơ cái áo lên không trung, bỗng một cái thiệp màu hồng xinh xắn rơi ra.

Cô đưa tay mở nhẹ cái thiệp, thấy bên trong đó có vài dòng chữ cứng cáp: "Tử Di, tặng em chiếc áo này. Nhìn em mỏng manh như thế, sợ em không chịu được lạnh nên anh đã mua nó. Mong là em sẽ thích, anh mong nhìn thấy em mặc nó trong lần gặp tiếp theo của chúng ta."

Tay chân cô cứng đờ, chiếc áo nhìn sang trọng như thế, nó không thể hợp với cô được! Nhưng Tú Long mới mười lăm tuổi, lấy đâu ra tiền để mua thứ giá trị như này?

Nhưng rồi, cô cũng mặc thử nó lên người.Kết quả là… chiếc áo đó rộng thùng thình, nó chỉ hợp với một cô gái hai mươi tuổi. Cô bật cười, đúng là anh chàng ngốc nghếch, trông mình đâu có phù hợp với cái áo có kích cỡ "khủng" như thế!

Nhưng dù sao đó cũng là tấm lòng của người ta, cô gấp gọn chiếc áo, gói nó trong mấy lớp báo và cất kĩ trong tủ quần áo.