Khi mở mắt ra Phương Ly thấy mình đã nằm trên giường nệm của trong phòng y tế trường, nhưng xung quanh chẳng có ai.
Hình như cô đã ngủ rất lâu, sờ lên trán, hạ sốt rồi, người cũng bớt mệt mỏi, có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng.
Từ nhỏ cô được ông trời ban cho khả năng thích ứng bệnh tật, mỗi lần bệnh chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là mau khỏi hẳn hơn người bình thường.
Nhưng tại sao cô lại ở đây, có ai đó tốt bụng đã giúp cô à?
Ring…ring…ring….
Một hồi chuông điện thoại dài vang lên ở giường bên cạnh, hai chiếc giường ở phòng y tế được ngăn cách nhau bởi một bức màn, tức là phòng y tế không chỉ có mình cô.
Chân như tự điều khiển, cô từ từ ngồi dậy bước tới đưa tay vén bức màn trắng ra.
- Tiết sau xin cho tôi luôn đi…được rồi. - Giọng nói của một thanh niên cất lên, lạnh lùng lại pha lẫn sự quen thuộc
Phương Ly trợn tròn mắt nhìn, gương mặt này có chết cô cũng không quên được, là tên dẫn cô vào quán bar rồi giới thiệu bạn gái đã đành, còn vứt khăn giấy vào mặt cô chỉ với một chữ “lau”?
Tên gì nhỉ, phải rồi Lâm Đại Nhân. Vì anh ta chê cô trẻ con, chưa phát triển và quê mùa nên cô mới gọi bằng cái tên "tiểu nhân".
Dù không thích nhưng cô không thể phủ nhận, hôm ấy hơi tối nhìn không kĩ, còn bây giờ người này mặc đồng phục của trường lên đặc biệt đẹp trai hơn rất nhiều.
Dù là dáng dấp hay gương mặt, từng đường nét đều thu hút người khác, cứ như tạo hóa đã ưu ái cùng thiên vị cho anh những gì đẹp nhất vậy. Và với cái vẻ nghiêm chỉnh đường hoàng thế này có ai nghĩ đây là lưu manh, trông giống một học sinh gương mẫu hơn.
"Cầu cho anh ta không nhận ra mình" đó là suy nghĩ trong đầu cô lúc này.
Bên cạnh anh là quyển truyện cổ tích đang đọc dở được úp xuống.
Hửm, truyện cổ tích‼!
Cô cứ tưởng lẽ ra cỡ anh ta chí ít phải đọc những thứ liên quan đến ban phái thống nhất giang hồ xưng bá võ lâm chứ.
- Tỉnh rồi à? - Người nằm trên giường dù không nhìn cũng biết cô đang quan sát anh, cất tiếng rồi lấy quyển truyện lên đọc tiếp
Phương Ly hít một hơi thật sâu, nói năng bình thường như người lần đầu gặp
- Chào anh, tôi ở giường kế bên nghe tiếng chuông điện thoại nên tò mò xem thử, không phiền anh đọc "sách", tôi về đây.
- Còn vờ không quen không biết cơ đấy. Dạo này còn đi bar không?
Gương mặt đang cười của cô lập tức cứng ngắc. Ra là bị phát hiện rồi.
- Anh có thấy ai đưa tôi vào đây không? - Phương Ly hạ giọng hỏi
Đối phương chẳng buồn trả lời.
(vì quyển truyện cổ tích hấp dẫn hơn chị đấy ^^)
- Anh cho tôi hỏi là ai đưa tôi vào đây vậy? Nếu anh không thấy thì cứ bảo là không thấy. - Cô cố kiên nhẫn lặp lại câu hỏi
Im lặng là câu trả lời của người trước mặt, máu nóng của cô dồn hết lên mặt.
- Lẽ nào là anh đưa tôi vào đây? - Cô bực tức, chỉ tùy ý nói đại, nào ngờ…
- Không thích? Vậy quay ra đó nằm chờ người khác mang vào đi.
- Anh…
Thôi dù sao bây giờ cô cũng chẳng còn sức đâu để cãi nhau, người này cũng có ơn giúp cô.
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi.
Đột nhiên người này quay đầu nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt đen cứ dán chặt vào khuôn mặt cô rồi bỏ quyển truyện xuống, đứng dậy từ từ tiến sát lại, mỗi lúc một gần, dáng người cao lớn áp đảo cô.
Cô vốn không thấp nhưng so về chiều cao với người này cứ như lấy trứng chọi đá.
Nhưng mà gì vậy???
Phương Ly vô thức cứ lùi về đến khi đụng phải thành giường suýt té xuống.
Quả tim cô trong lòng ngực đang đập nhanh hơn bao giờ hết, nhưng không phải là cái cảm giác người ta thường nói là rung động gì đó…mà là sợ, đúng, chính xác là sợ.
Tên này chắc không định giở trò với người bệnh chứ, nơi này còn là trường học đấy.
- Anh đừng làm bậy nha...- Cô phát hoảng la lên
Á
Anh một tay bóp chặt lấy mũi cô, một tay nâng cằm cô lên, tay chân quơ quơ, thở bằng miệng.
- Anh…làm…gì…vậy?
- Chảy máu cam. - Ba chữ lạnh lẽo được phát ra
Được một lúc anh mới thả tay ra.
Ặc…ặc…Phương Ly tưởng mình suýt nữa ngạt thở chết rồi. Cô đưa tay quẹt mũi còn sót lại một ít máu mà không khỏi tức giận.
- Thô bạo, chẳng ai đối xử với con gái như anh cả.
- Cô giống con gái đi rồi hãy nói. - Anh lạnh lùng liếc cô, thái độ như thể lần đầu tiên nghe đến hai từ đó
- Thế anh giống con trai đi rồi hãy nói tôi không giống con gái nhé. - Cô tức nghẹn họng cố cãi lại
Đột nhiên phần tên trên ngực trái áo anh đập vào mắt khiến cô chú ý
- Lâm Hạo, tên anh không phải Lâm Đại Nhân sao? Hay là anh cướp áo người khác mặc đấy?
Ánh mắt anh quét qua cô, hiện tia lạnh lẽo thấu xương khiến cô triệt để rét run.
- Không được nhắc đến cái tên đó ở đây.
- Tôi chỉ đùa thôi mà, đừng để tâm. - Cô thấy cả người ớn lạnh, chờ anh trở lại giường lập tức kéo rèm lại để tránh nhìn thấy gương mặt làm mình ói máu.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta giàu như vậy đi cái xe hơi đời mới đó chắc sẽ không cướp áo người khác mặc đâu. Tên Lâm Hạo, vậy có thể Lâm Đại Nhân chỉ là danh xưng trên giang hồ nên ở trường học anh ta không cho nhắc.
Kệ tên gì, mong là sẽ không chạm mặt nhau nữa.
Đáng tiếc đó chỉ là ước mơ hão huyền của cô.
**************************
Vài ngày sau đó vẫn không có gì khác biệt, Phương Ly đến trường vẫn bị bắt nạt, về nhà vẫn bị ức hiếp, nhưng dạo này lão gia hay về nhà đột xuất nên Phương Du chẳng dám làm liều như lần nhốt cô bên ngoài.
- Việc nhà mày làm xong hết chưa? - Phương Du hất hàm hỏi
- Sắp xong rồi, cô có gì căn dặn gì nữa hay không? - Phương Ly thái độ bình tĩnh nói
- Không cần làm nữa, Dì Tâm, bảo người khác làm thế nó. - Phương Du nói, liếc nhìn sang dì Tâm
- Dạ tiểu thư. - Dì Tâm cung kính đáp
Phương Ly có cảm giác việc này một chút cũng không bình thường.
- Mày ra xe theo tao đến một nơi. - Phương Du trừng mắt ra lệnh
- Là nơi nào? - Phương Ly hỏi
- Tao không có nghĩa vụ phải nói cho mày biết. Nhanh lên.
Nói rồi cô theo Phương Du lên xe, cô ta còn không cho phép cô thay quần áo nữa.
Chiếc xe đỗ lại trước một nhà hàng mang phong cách châu Âu.
Phương Ly ngơ ngác, đây chẳng phải là một trong những nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố này sao? Khách ở đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu, ăn mặc lộng lẫy, phụ kiện sang trọng, đi xe hơi đắt tiền.
Khi cô đặt những bước chân đầu tiên qua cánh cửa đừng nói là khách khứa ngay cả phục vụ cũng kinh ngạc mở to mắt như thể cô là con vịt xấu xí đi lạc giữa bầy thiên nga, nhìn vào là nhận ra ngay.
Cũng phải, cô mặc bộ quần áo vải thun không thể thông thường hơn, còn mang cả đôi dép kẹp, đi cạnh một Phương Du mặc chiếc đầm tím chất liệu tơ tằm thượng hạng cơ mà.
Quá sức đối lập rồi!
Phương Ly mặc kệ tất cả theo chân Phương Du bước vào đến bên chiếc bàn Minh Khải đang ngồi chờ sẵn ở đó. Hôm nay anh vẫn mặc vest rất lịch sự, gương mặt anh tuấn ôn hòa.
Minh Khải ngạc nhiên khi thấy cả hai đi cùng nhau, Phương Du này lại tính bày trò gì nữa đây.
Nhưng rồi ánh mắt anh chỉ dán chặt trên người cô bé ăn mặc giản dị, đôi mắt to tròn đen láy, khuôn mặt đáng yêu, lòng anh chợt xao xuyến, môi vô thức nở nụ cười mà chính anh cũng không hay biết.
Phương Du tưởng lầm là anh cười với mình, sung sướng như muốn nhảy múa tại chỗ, chưa ngồi xuống ghế đã tuôn một tràng
- Minh Khải anh biết không, Phương Ly nghe nói hôm nay chúng ta có hẹn nhau nên cứ đi theo em từ chiều đến giờ xin được theo cùng. Thật ra em cũng xem người làm trong nhà như chị em mình vậy, thấy thêm một người cùng đi cũng chẳng mất mát gì. Mà kể cũng tội em ấy, chưa bao giờ đến những nơi sang trọng thế này, nên em mới dẫn em ấy theo, anh đừng giận em nha.
Sau khi nghe xong mặt Minh Khải cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì. Kịch bản viết hay như vậy, anh còn có thể nói được gì?
Nhưng Phương Du nói sai rồi, giận sao, anh chẳng những không giận mà còn thấy vui, rất vui.
- Phương Ly, nơi này chính là nhà hàng nổi tiếng rất nổi tiếng trong thành phố, có lẽ em chưa đến đây bao giờ đâu nhỉ? Mà chị quên mất, đây không phải là nơi không phải ai cũng có tư cách để vào. - Phương Du nói, trên môi không ngừng nụ cười mỉa mai
Phương Ly buồn cười trong bụng. Cô không có tiền, tất nhiên chưa từng đến những nơi xa hoa này rồi. Nhưng cho dù có tiền, cô nghĩ mình sẽ dành để làm khối việc khác thay vì đến đây.
- Em muốn ăn món gì, cứ tự nhiên nha, mà tí nữa chị quên em thì làm gì biết cách gọi món, nên cũng không cần đến menu nhỉ? - Phương Du lại tiếp tục
Rõ ràng là đang muốn làm nhục cô mà, định dùng tiền dìm chết người sao?
Phương Ly vẫn lặng thinh không nói gì, lơ đễnh nhìn vào một hướng nào đó.
- Không cần đâu khi nãy anh gọi món rồi.
Câu nói của Minh Khải làm cắt đứt cảm hứng sáng tác kịch bản của Phương Du.
Mục đích của Phương Du hôm nay đến đây là muốn để Minh Khải thấy được sự khác biệt rõ rệt trong giai cấp của anh và con hầu này, rằng chỉ có mình cô mới xứng đáng bên cạnh anh mà thôi.
Nhưng hình dường như trông anh lại chẳng có vẻ gì là để tâm, điều đó khiến Phương Du tức điên.
Ít phút sau, phục vụ bê thức ăn ra, bàn ăn bỗng chốc bày ra đầy những món ăn hấp dẫn, trình bày đẹp mắt, mùi thơm phưng phức.
- A, đồ ăn ở đây nhìn ngon quá, hay là sau này khi chúng ta cưới đặt ở đây đi. - Phương Du õng ẹo ôm lấy tay Minh Khải
Vừa nghe xong câu đó, Minh Khải dường như vừa trải qua một cú sốc rất lớn, mặt mũi tái mét, Phương Ly thì cố gắng nhịn cười.
Lúc sau, trong khi rót rượu vang thì người phục vụ sơ ý làm đổ ly nước đặt cạnh đó, và nó ụp lên người Phương Du.
- Xin lỗi cô tôi vô ý quá. - Phục vụ cúi đầu nhận lỗi
Nếu như là Phương Du thường ngày nhất định sẽ đứng dậy đập bàn quát mắng, nhưng có Minh Khải ở đây, cô ta cố nín nhịn cho qua.
- Xin lỗi anh, em phải vào nhà vệ sinh một lát.
Phương Du vừa đi khuất Minh Khải cất tiếng
- Thật ra, hôm nay anh hẹn Phương Du ra là để bàn về việc hủy hôn.
- Hủy hôn? - Phương Ly mắt trợn tròn ngạc nhiên
- Ừ. Vì anh thấy…anh và tiểu thư của em dù sao cũng không hợp. - Minh Khải nói rồi quan sát thái độ cô
Phương Ly không nói gì vì cảm thấy nói gì trong trường hợp này cũng không phù hợp.
- Mà, em thấy Giang Tuấn thế nào? - Yên lặng được một lát Minh Khải chuyển hướng đề tài
Minh Khải đột nhiên lại nhớ về buổi tối hôm Giang Tuấn kéo cô xuống xe, cả hai trông có vẻ rất thân nhau, trước đó còn nhìn nhau cười. Lẽ nào…
- Tốt nhất là anh đừng nhắc nữa, anh ta chỉ toàn nói chuyện để thử thách thần kinh của em thôi. - Phương Ly chau mặt lại lắc nhẹ đầu
- Vậy là em không thích cậu ấy? - Minh Khải nhấn mạnh câu hỏi
- Em chỉ thấy anh ta lạ lạ thế nào ấy, con người không hiểu nổi.
Minh Khải nghe đến đây thì thấy vui trong lòng
- Vậy thì tốt quá. - Anh nói bằng giọng trầm thấp, nhỏ đến mức chỉ để anh nghe thấy
- Hả? Anh nói cái gì?
- Không không có gì, ý anh là tính cậu ấy trước giờ vẫn vậy. Mà hôm nay phải ngồi nghe Phương Du nói vậy chắc em khó chịu lắm? - Minh Khải cười, nhanh chóng lái sang chuyện khác
- Không sao, đâu phải em chưa từng nghe.
Cả hai nhìn nhau rồi cùng nở một nụ cười rạng rỡ. Nhìn thấy nụ cười của cô trái tim anh khẽ đập mạnh.
Bữa ăn hôm nay cùng Phương Du đó là giới hạn cuối cùng của anh rồi, từ ngày mai những chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Nào ngờ Phương Du bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy cảnh tượng này, hôn phu của cô ta lại cười nói vui vẻ với con hầu nhà mình, trong khi anh chưa từng như vậy với cô.
Nỗi ghen tuôn chiếm hết tâm trí, Phương Du siết chặt tay đến gân xanh nổi lên. Đã thế thì cũng không cần nhẹ tay với thứ cặn bã này làm gì, cứ trực tiếp tiễn nó đi là được.
"Để tao xem qua mấy ngày nữa mày có cười được nữa không?"