Theo tình hình hiện tại cho thấy, bàn ghế trong căn teen đều kín tất cả chỗ, những ai chậm chân không giành giật cho mình được một chỗ ngồi thì đành ngậm ngùi đứng xung quanh.
Chưa bao giờ căn teen lớn nhất của Trung học An Hoa lại đông đến thế này. Tất cả đều hướng mắt về bàn của Phương Ly như ngóng chờ tập tiếp theo của bộ phim truyền hình đặc sắc sắp được lên sóng.
Không thiếu những lời bình luận làm không khí nóng lên
"Ôi trời ơi, mình đã từng nằm mơ tương lai cùng anh ấy một nhà ba người ăn chung bàn như thế!" - Một nữ sinh đôi mắt long lanh đầy mơ mộng, nói
"Con nhỏ đó có gì đặc biệt chứ! Vị trí đó nó xứng ngồi sao?" - Nữ sinh khác ghen tị vô cùng
"Có ai bắt cá hai tay mà sướng như nó không? Vừa được hội phó hôn giờ lại được hội trưởng mời đi ăn." - Nữ sinh nọ ganh tức
"Không được, hội trưởng là của tất cả chúng ta, không cho phép nó chiếm hữu anh ấy làm của riêng!" - Nữ sinh khác hô như khẩu hiệu yêu ước
- Anh này, "bầu không khí" nơi đây hình như không ổn lắm. - Phương Ly hết nhìn Lâm Hạo rồi lại nhìn xung quanh
Lâm Hạo không chút biểu cảm đáp lại
- Có cô mới không ổn đấy. Căn teen này là sạch sẽ nhất An Hoa rồi, còn có cả máy lạnh và hệ thống lọc khí hiện đại nhất.
- "…"
- Anh đánh trống lảng đấy à! Tôi xin anh làm ơn giải thích với mọi người chúng ta không phải quan hệ đó đi!
- Gọi món đi. - Lâm Hạo vẫn bình thản như không có gì xảy ra
Phương Ly vô cùng tức tối, rất muốn la lên "Kẻ luôn coi lời người khác như gió thoảng bên tai có ngày sẽ bị điếc đấy!". Nhưng biết làm sao được, bây giờ anh ta đồng minh duy nhất của cô khi khắp nơi xung quanh là kẻ thù bủa vây. Nhịn vậy.
- Không ăn gì à? - Lâm Hạo như tùy tiện hỏi
- Không. - Cô khẳng định chắc như đinh đóng cột
- Thảo nào hôm nay lại có chuyện lớn như vậy xảy ra. - Lâm Hạo vẫn liếc mắt qua từng trang menu, không nhìn cô nhưng môi mỏng lại khẽ nâng lên một đường cong tuyệt đẹp
Gì chứ, đừng có đùn đẩy trách nhiệm qua cho cô bằng một lý do hoang đường như vậy.
- Gọi món đi. - Lâm Hạo lần đầu tiên kiên nhẫn lặp lại mà không thấy phiền
- Tôi không muốn ăn. - Cô bực tức quay mặt sang một bên
- Hôm nay tôi trả tiền. - Anh nhấn mạnh điểm quan trọng
Cô mím môi thắc mắc tại sao Lâm tiểu nhân không hiểu vấn đề không phải là tiền chứ.
- Lần cuối cùng, cô không ăn đúng không? Thế thì…
- Ăn, ăn, tôi muốn ăn thịt của anh thì có! - Phương Ly tức nước vỡ bờ
Vừa nói xong câu đó, nhìn qua Ân Ân đang cười hì hì, cô biết mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, nhanh chóng đưa tay lên che mặt.
Xung quanh trố mắt nhìn cô xì xầm
"Ghê quá."
"Đòi ăn thịt cả hội trưởng cơ đấy."
"Hội trưởng, anh phải bảo trọng nha!"
Tại sao lại thế này?
Lâm Hạo liếc cô, khóe môi hơi nhếch lên, gấp menu lại đưa cho người bán căn teen
- Cho 4 cái Hambuger, 3 ly nước ngọt, 2 dĩa mì xào, 3 cái bánh bao, 2 ly kem.
- Hở? Tôi không ăn mà anh gọi nhiều thế làm gì? - Cô kinh ngạc mở to mắt
- Quan tâm đến sắc mặt người khác quá sẽ bị đói chết. - Lâm Hạo chỉ nhàn nhạt cất lên một câu
- Sao cũng được tóm lại tôi không ăn. - Phương Ly khẳng định lần cuối - Đừng nói tôi không nhắc trước, lát nữa để thừa đồ ăn phí tiền là lỗi của anh đấy nhé.
Lâm Hạo gõ tay lên bàn, cảm thấy trên đời còn có người đầu óc đơn giản hơn Phương Ly ngốc này hay không?! Cự tuyệt gọi món, nhất quyết không ăn, thề chết là không ăn chính là chuyện của 5 phút trước, còn 5 phút sau....
- Cô đang ở trong cuộc thi ăn đấy à? Bọn người kia chỉ hóng chuyện thôi, không có giành với cô đâu.
- Anh này, đến hôm nay tôi mới biết...hóa ra…xem bóng rổ lại đói bụng như vậy! - Phương Ly nuốt xuống một mẩu bánh rồi mới trả lời được
- "…"
- Tôi là người chơi bóng rổ, tôi không đói thì thôi chứ làm gì đến lượt cô! - Lâm Hạo nhíu mày lên giọng không dám tin, giọng điệu cô gái trước mặt như thể mới phát hiện ra Trái Đất thứ hai
Phương Ly hớp một ngụm nước, rất tỉnh táo đáp lại
- Ai biết được, cuộc sống mà! (p/s: bắt kịp xu hướng nhé^^)
- "…"
Lâm Hạo không nhìn cô nữa, gấp một đũa mì chuẩn bị đưa lên miệng ăn thì
- Chị ơi chúng ta đổi nhé, Ân Ân ăn kem dâu, chị ăn kem socola đi. - Ân Ân cầm hai ly kem hoán đổi với nhau
- Chị thích dâu hơn nhưng thôi nhường em đấy, người khác thì còn lâu chị mới nhường. - Phương Ly cười ngọt ngào
Lâm Hạo lại phải ngẩng nhìn phía trước mặt, vừa rồi rõ ràng là hai đứa con nít đang tranh nhau kẹo…à không kem. Hay thật, thế là anh rước nhầm một đứa con nít về để chăm sóc một đứa con nít.
- Anh hai, sao anh hai không ăn, đồ ăn ở đây ngon lắm mà? - Ân Ân quay sang hỏi khi thấy tay anh mình nãy giờ vẫn cầm đũa mì để lơ lửng
- Hết đói rồi. - Ba chữ vang lên lạnh lẽo vô cùng
Có người dường như chỉ chờ điều này
- Thế đổi nhé, đổi ly kem của tôi lấy dĩa mì của anh.
Thật ra cô chỉ nói thử vậy thôi chứ thừa biết tên này dễ gì chịu đổi, đổi thế này lỗ chết đâu ai ngu như vậy.
Nào ngờ Lâm Hạo hạ đũa xuống nhanh chóng buông một chữ
- Được.
Phương Ly đông cứng, anh ta mà biết những gì cô vừa nghĩ thì cô chết là cái chắc.
Mười phút sau căn teen mới thật sự náo loạn.
Nắng bên ngoài như thi nhau nhảy múa báo hiệu, cửa kính trong suốt tự động mở ra, một chàng trai tuấn tú bước vào.
Giống như phép thuật của Tôn Ngộ Không khiến dòng nước phân đôi, anh ung dung đi giữa đám đông tẻ ra hai bên.
Dáng dấp hiên ngang, nét cười ngạo mạn, bộ đồ thể thao khi nãy của anh đã được thay thành bộ đồng phục, sạch sẽ, gọn gàng, không có lấy một giọt mồ hôi. Thoắc cái đã quay về dáng vẻ một chàng hoàng tử với khí chất cao quý hút hồn.
Trái tim các nữ sinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế nhưng…đôi mắt sáng rực của anh lại không dành cho họ mà chỉ hướng thẳng về một người mà ai cũng biết là ai khiến họ không khỏi thất vọng.
Máy lạnh vẫn chạy vù vù nhưng không khí lại trở nên ngột ngạt.
Chàng trai thẳng tiến tới bàn duy nhất có trẻ nhỏ, định ngồi xuống nhưng phát hiện không còn thừa chiếc ghế nào.
Anh quay đầu lại nhìn, chẳng cần lên tiếng bạn nam phía sau lập tức hiểu ý nhường hẳn ghế rồi mang tới tận chỗ cho anh.
- Hội trưởng, cậu ăn kem đây à! Tôi là lần đầu mới thấy, đổi khẩu vị từ khi nào vậy? - Giang Tuấn vờ thốt lên ngạc nhiên
Lâm Hạo không trả lời. Im lặng và im lặng.
- Anh đẹp trai cũng thích kem à, vậy ăn của Ân Ân này. - Con bé cầm li kem dâu chìa ra trước mặt Giang Tuấn
Phương Ly giật mình, Ân Ân mới gặp Giang Tuấn vài lần mà đã thân thiết đến mức nhường kem, đến cô nó cũng chẳng nhường, tí tuổi đầu mà đã trọng sắc khinh chị gái!
- Thôi anh không ăn, anh có chuyện muốn hỏi Ân Ân. - Giang Tuấn đẩy ly kem sang một bên
- Anh hỏi đi ạ! - Ân Ân chớp chớp đôi mắt ngây thơ chờ đợi
- Em thấy…anh với anh hai em ai đẹp trai hơn nào?
Ân Ân lắc lư cái đầu nhìn qua nhìn lại giữa hai người mấy lần.
Lâm Hạo khó chịu, tên này đang muốn thể hiện cái gì khi hỏi một con bé 6 tuổi câu đó.
- Anh đổi câu khác được không, khó quá, em không trả lời được! - Con bé chu mỏ
Ấy thế mà đám người xung quanh lại thay nhau trả lời, liên tục gọi tên hai người. Quả nhiên đây là một cách tốt để khuấy động không khí!
- Thế anh hỏi câu khác, em thấy…
- Con bé đang ăn đừng phiền nó, có gì cứ hỏi tôi này! - Lâm Hạo đặt mạnh li kem xuống bàn
- Hội trưởng nếu cậu có ý gì thì nói tôi biết nhé. - Giang Tuấn cười ẩn ý
- Thế nếu người khác có ý thì tôi cũng sẽ nói cậu nhé. - Lâm Hạo lãnh đạm đáp
- Ý cậu là gì?
- Cậu hiểu là ý gì thì là ý đó. - Lâm Hạo gõ mấy ngón tay lên bàn
- Tôi không hiểu ý cậu. - Giang Tuấn chống cằm
- Đừng giả bộ cậu thừa hiểu ý tôi còn gì.
- Sao cậu biết là tôi giả bộ không hiểu ý cậu. - Giang Tuấn cười nhạt
- Bởi vì ý tôi rõ ràng như vậy, lẽ nào cậu lại không hiểu?
- Không thì sao?
- Thế thì đi kiểm tra IQ của mình đi.
- Tôi kiểm tra rồi. Thế cậu có biết IQ tôi bằng bao nhiêu không? Đoán xem! - Giang Tuấn nhếch môi cười
Lâm Hạo hờ hững
- Không biết, cũng không rảnh đoán, nhưng chắc chắn là thấp hơn tôi.
- Phương Ly:"…"
- Mọi người:"…"
Có ai nói cô biết, hai người họ đang nói ngôn ngữ của hành tinh gì không, cô nghe mà chẳng hiểu gì cả. Cả hai đừng đọ IQ nữa, IQ cô mới là thấp nhất đây nè.
Đừng nói là cô, nét mặt của người xung quanh cũng ngờ nghệch ra luôn rồi.
- Được rồi, không vòng vo nữa. Phương Ly, cậu và cô bé Ân Ân đây…quan hệ tốt nhỉ! - Giang Tuấn hỏi một câu không chứa từ để hỏi, rất khéo léo để đám người đằng kia không nhận ra ý định đằng sau đó của anh
Lâm Hạo vẻ mặt lạnh lùng cố hữu như không nghe thấy những lời đó nhưng Giang Tuấn, cho đến khi Ân Ân lên tiếng
- Anh hai, chị, em muốn đi vệ sinh.
Phương Ly vừa định đứng dậy dẫn con bé đi thì Lâm Hạo giọng điệu mười phần ra lệnh cất lên
- Nhờ người khác dẫn Ân Ân đi đi, cô ngồi lại đây.
Thấy sắc mặt anh không tốt lắm nên cô không hỏi thêm mà nghe theo.
Haizz, nơi này nữ sinh đông thì có đông thật nhưng ai cũng tỏ rõ thái độ không muốn bị gián đoạn việc "thưởng thức bộ phim đang phát sóng trực tiếp" nên cô đành nhờ chị bán căn teen.
Ân Ân đi khỏi, Phương Ly ngồi lại chỗ cũ. Lâm Hạo cất tiếng, đôi mắt sâu thẳm tựa đáy hồ hướng về Giang Tuấn, không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì
- Tôi và Ân Ân tất nhiên tốt vì con bé là em gái tôi. Còn Phương Ly…cô ta là người của tôi!
Hình như…một quả bom nguyên tử vừa phát nổ trong căn teen này ‼!
- Anh…sao anh lại nói…nói…như vậy? - Đứng hình vài giây cô lắp bắp nhìn anh, mặt đỏ lên cũng không hay biết
- Vấn đề gì, cô không phải người? - Lâm Hạo nhìn cô, giọng điệu thản nhiên như thể muốn hỏi điều này thật
- "…"
Lâm tiểu nhân, thôi thì anh dùng dao đâm cô một nhát luôn đi, anh mới không phải người đấy.
Thật chậm rãi anh nói tiếp
- Người được tôi thuê về để làm bảo mẫu chăm sóc em gái tôi, nói nguyên văn quá dài dòng phiền phức, cho nên "lược" bớt đi, gọi tắt là người của tôi. Nghĩa cũng đâu có gì thay đổi.
- Phương Ly:"…"
- Giang Tuấn:"…"
- Đám đông:"…"
Thế nào gọi là nghĩa cũng đâu có gì thay đổi ‼!
- Còn việc Ân Ân gọi là chị hai là tại vì nó thích như thế, nó luôn muốn có chị mà không có, tôi cũng không cản được. - Lâm Hạo cố viện lý do hợp tình hợp lý nhất
- Vậy có nghĩa là hai người…- Giang Tuấn cố ý kéo dài
- Chúng tôi nửa điểm quan hệ cũng không có. - Lâm Hạo lạnh lùng đáp
Đám đông ồ lên một tiếng, vỡ òa mừng rỡ.
Phương Ly sững sờ ngẩng gương mặt đang cúi gầm lên.
Cách giải thích này chẳng phải đúng như những gì cô muốn và năn nỉ anh vừa nãy. Vậy thì tại sao khi nó được thốt ra từ miệng anh cô lại thấy khó chịu đến thế!
- Hahahaa. Hội trưởng, cậu cũng hài hước thật đấy, tôi thì tất nhiên không hiểu lầm, chỉ sợ người ở đây không biết chuyện còn tưởng hai người có gì. Giờ thì tốt rồi.
Giang Tuấn cười nhưng trong lòng thì không cười được như thế. Nói xong thì vươn bàn tay ra xoa đầu Phương Ly đang ngẩng cả người bất chấp xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Cái xoa đầu của anh thật nhẹ nhàng, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng ấm áp, giống như là chẳng hề giận cô một chút nào về chuyện đã giấu anh, một chút cũng không.
Nhưng tại sao…cô lại không nhận thấy cảm giác quen thuộc giống như trước đây?!
Lâm Hạo ánh mắt hiện ra tia u ám nhưng được che đậy rất kĩ, khó lòng nhận ra anh không thích tình huống này.
Những lời bàn tán đã dịu bớt
"Biết ngay mà, tôi cũng đoán là giúp việc hay sao đó, chứ làm gì anh ấy để mắt đến đứa như thế." - HS1
"Ra cô bé này là em gái anh ấy." - HS2
"Nhưng chẳng phải hội trưởng không có em gái?" - HS3
"Thế chắc là em họ, nói chung không liên quan đến Phương Ly đó là mừng rồi." - HS4
"Lát nữa lại làm quen với cô bé, dễ thương ghê." - HS5
Ân Ân đi vệ sinh ra quay về bàn, Lâm Hạo liền nắm tay con bé rồi hỏi
- Em ăn no chưa?
- Dạ rồi ạ.
- Vậy bây giờ anh hai dẫn em đi chỗ khác chơi rồi gọi người đưa em về. - Rồi Lâm Hạo nói nhỏ vào tai Ân Ân - Chị của em còn chưa ăn no, đừng gọi theo.
- Dạ.
Ân Ân vẫy tay chào cô rồi hai anh em cứ thế rời đi.
Ngay giây phút Phương Ly dự định đứng dậy đuổi theo thì bị Giang Tuấn nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại. Năm ngón tay như một chiếc kìm kẹp chặt không cho cô thoát, lực kéo mạnh đến mức khiến cô giật mình mặc dù anh cất giọng rất đỗi dịu dàng
- Đi đâu vậy? Em chưa ăn xong mà.
- Nhưng…
- Chẳng phải em là bảo mẫu của Ân Ân, con bé đâu có bảo em đi cùng, vậy em còn chạy theo làm gì? Ngồi lại với anh một lát đi.
Sau đó…Phương Ly gật đầu, rất nhẹ, khó ai có thể nhận ra ngoại trừ chính bản thân cô.
- Để anh gọi thêm món chúng ta cùng ăn nhé! - Giang Tuấn lên tiếng, cố duy trì nụ cười nơi khóe miệng mình nhưng một cái gì đó đố kỵ không rõ dâng lên khiến đôi mắt anh âm u hẳn
- Thôi, em cũng sắp no rồi, ăn hết dĩa mì này rồi thôi. - Phương Ly cười lấy lệ
Lúc nãy khi Lâm Hạo nói nhỏ vào tai Ân Ân tuy không nghe ra nhưng cô có thể đoán được, chứ không dễ gì con bé lại không gọi cô theo.
Anh là muốn để cô một mình ở lại cùng Giang Tuấn để dập tắt hoàn toàn tin đồn cô bắt cá hai tay.
Anh…đâu phải không nghĩ cho cô.
Giang Tuấn đăm đăm nhìn cô. Từ khi nào lại trở thành như vậy? Có phải đã quá coi thường hội trưởng hay là tự đánh giá bản thân mình quá cao. Người như cậu ta có gì hay, có gì tốt để cô định bỏ dở cả bữa ăn chạy theo như vậy chứ?
Không đâu. Chắc là cô vì cô bé Ân Ân đó mới như thế.
Phương Ly ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn vào đống đồ ăn. Nếu ai đó là có nghĩ cho cô thì tại sao lời nói lại tuyệt tình như vậy
"Chúng tôi nửa điểm quan hệ cũng không có."