Căn phòng rộng lớn vang lên tiếng ngủ say của trẻ con. Lâm Hạo day day huyệt thái dương, mệt mỏi đứng dậy bước ra khỏi phòng với mớ cảm xúc hỗn độn.
Đã lâu lắm rồi con bé không trở bệnh, vậy mà hôm nay…
Mỗi lần như thế anh đều như vừa trải qua một cơn ác mộng thật dài.
Có lẽ kiếp trước anh đã làm nhiều chuyện xấu nên kiếp này ông trời chưa khi nào thôi ý định dày vò anh, muốn anh phải mãi nhớ về những đoạn kí ức đau buồn và tăm tối nhất, cũng như rơi vào cái vòng lẩn quẩn không cách nào thoát ra được.
Cánh cửa phòng mở ra, luồng ánh sáng mạnh rọi vào, một khuôn mặt xuất hiện khiến anh không khỏi bất ngờ.
- Sao cô còn chưa ngủ đi, đứng đây lâu chưa? - Giọng anh đã bớt lạnh đi rất nhiều so với khi nãy
- Ân Ân, không sao…rồi chứ? - Phương Ly ho một tiếng rồi nói
Lâm Hạo không trả lời, chau mày quan sát cô.
Dưới ánh đèn, mọi thứ đều hiện lên rõ ràng, không gì che giấu được.
Mái tóc cô xõa dài ra che khuất một bên mặt, hai bàn tay đan chéo ôm chặt hay bên cánh tay vì lạnh, cả người run lên bần bật, đôi môi trắng bệch, sắc mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu, trái ngược lại là vết thương bên bàn tay phải đang rỉ máu.
Vết thương kiểu này…là do Ân Ân gây ra sao?
Vẫn đang chảy máu, lẽ nào…
- Đừng bảo với tôi là từ nãy đến giờ cô đều đứng ở đây?
Phương Ly không trả lời, đồng nghĩa với điều anh vừa nói là đúng.
- Không phải tôi bảo cô tìm nơi khác ngủ rồi sao? - Sắc mặt anh giận dữ khó coi
- Anh cứ mặc tôi. Con bé…thế nào rồi, có còn khóc không? Có còn…sợ không? - Dù không còn bao nhiêu hơi sức nhưng cô vẫn nghiến răng mím chặt môi, giữ cho cơ thể trụ vững
Nhìn bộ dạng cô bây giờ trong lòng anh dấy lên một loại cảm giác kì lạ mà chính anh cũng không định nghĩa nổi.
Trời bên ngoài đang mưa to gió lớn, ngay cả anh nằm trên giường trùm mền cũng thấy lạnh, huống chi một cô gái mặc váy ngủ phong phanh đứng ở đây.
Phương Ly này…bình thường ngây ngây ngốc ngốc, không có chuyện gì cũng cười được, lời nói và hành động chẳng giống ai. Thật không ngờ, có lúc lại cố chấp đến vậy, mang dáng vẻ quật cường đến vậy.
- Ân Ân…- Phương Ly kiên trì gọi tên con bé lần nữa
- Tôi đã dỗ con bé ngủ rồi, ngày mai nó thức dậy sẽ bình thường trở lại.
- Thật không? - Lòng cô nhẹ nhõm vô cùng
- Cô lo cho mình trước đi, bản thân mang nhóm máu hiếm mà còn không biết tự chăm sóc lấy.
Phương Ly không còn đủ tỉnh táo để nghe được câu sau mà anh nói
- Tốt rồi. Tôi chờ anh…chỉ để xem Ân Ân thế nào thôi. Mà…cho đến khi nào anh mới học cách tin tưởng người khác…tin là tôi xem con bé như em gái chứ không phải…đang đóng kịch.
Phương Ly nói xong định xoay người bước đi nhưng cảm thấy đầu mình rất đau, rất đau, bàn tay không đủ sức nắm chặt lại nữa, trước mắt như bao phủ một làn sương dày đặc.
Đôi mắt xinh đẹp mệt mỏi khép lại, thân người yếu ớt không điểm tựa ngã hẳn xuống, phó mặc tất cả cho nền đất lạnh lẽo.
- Này, cô bị sao vậy, có nghe tôi nói gì không?
- Mở mắt ra đi.
- Này…
Lâm Hạo lay lay người cô nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng gió đưa cành cây quật mạnh vào khung cửa kính.
Lúc này cô đã rơi vào trong vô thức, mềm nhũn trong vòng tay anh kịp thời dang ra đỡ lấy. Bàn tay khẽ chạm vào gương mặt dần ửng đỏ của cô, cái nóng truyền qua da thịt khiến anh giật mình.
Lâm Hạo lục lấy điện thoại trong túi gọi cho Lăng Thiếu Dương
- Gì vậy bạn hiền? Nửa đêm trời mưa gió cậu nhớ mình ngủ không được à? -
Đầu dây bên kia vang tới một câu đùa
- Đây không phải là lúc để giỡn đâu, anh trai chị dâu rủ bác sĩ riêng của gia đình mình đi du lịch rồi, anh cậu có nhà không? - Lâm Hạo hỏi
- Gì? Thế có nghĩa cậu ganh tị nên muốn rủ anh mình đi du lịch? - Thiếu Dương phán một câu
- "…"
- Sao không rủ mình? Bạn bè thế đấy! - Thiếu Dương hờn dỗi
- "…"
- Thôi bỏ đi, mình là người rộng lượng nên không tính với cậu. Cậu định đi du lịch ở đâu, mấy người, đặt vé chưa? - Thiếu Dương tiếp tục huyên thuyên
- "…"
- Du lịch cái gì ‼! Nhà mình có người bị sốt cao! - Lâm Hạo không kiên nhẫn được nữa
- Đùa chút thôi mà, để mình qua phòng gọi anh ba của mình, anh tư mình là thú y, còn anh hai mình khoa não thần kinh.
- Cậu bớt lôi thôi được không? Nhanh đi!
- Chờ tí đang thay đồ, mình đi ngủ không có mặc đồ, muốn nhanh cũng không được. (khúc này chém tí)
- "…"
Lâm Hạo cúp điện thoại rồi bế thân hình mỏng manh như tờ giấy vào phòng. Trong lúc chờ bác sĩ đến anh căn dặn chị Cầm lấy dụng cụ y tế sát trùng và băng lại vết thương trên tay cho cô.
………………..
Trời đêm đã rất khuya, mưa ngớt dần rồi cũng tạnh nhưng ngoài trời gió lạnh vẫn không ngừng thổi, cố gắng len lỏi vào khe cửa sổ đã được đóng chặt.
Anh trai của Thiếu Dương và cũng là bác sĩ đến khám bệnh, truyền dịch cho cô vừa mới về. Kết luận cô chỉ bị cảm lạnh, không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc sẽ khỏe lại. Đồng thời hệ thống miễn dịch của cô không được tốt lắm, cần bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.
Tảng đá trong lòng Lâm Hạo được gỡ xuống nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, biểu cảm không chút thay đổi.
Anh đi đến ngồi dựa người vào chiếc ghế đặt cạnh giường cô, chính anh cũng không tin được người mới vừa gọi bác sĩ có phải mình không?
Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, bao năm qua anh chưa từng mưu cầu bất kì điều gì cho bản thân, chưa từng. Người khiến anh lo lắng duy nhất là Ân Ân, ước mong duy nhất cũng chính là có thể chữa khỏi bệnh cho con bé.
Vậy mà hôm nay, lại xuất hiện một người thứ hai khiến anh lo lắng và mong người đó đừng xảy ra chuyện như thế.
Chẳng phải bình thường anh rất ghét sự ngu ngốc và bản tính cứng đầu hay cãi bướng của cô ta? Lại mong Ân Ân sớm ngày hoàn toàn hồi phục để đuổi cô ta đi khỏi đây?
Hóa ra con người, đôi lúc lại tự mình mâu thuẫn như thế.
Trên giường, Phương Ly trở người, trong cơn mê sảng ướt đẫm mồ hôi đôi môi không ngừng mấp máy
"Tôi không phải người xấu…"
"Đừng bắt tôi rời xa Ân Ân."
"Tại sao anh không tin tôi?"
Tia đau đớn xẹt qua đôi mắt, Lâm Hạo bước dậy đi đến tủ kính lấy chai rượu rót vào ly thủy tinh.
Anh đưa lên mũi hít một hơi để cảm nhận được hương thơm của rượu, sau đó ngửa đầu nhắm mắt lại đưa thứ chất lỏng sóng sánh tràn qua cổ họng.
Hương vị giống quá, thật giống thứ tình cảm mà anh đã trải qua.
Lúc ngọt ngào ấm áp khiến con người ta say mê đắm chìm, lúc lại cay đắng tuyệt vọng nhưng không thể quay đầu được nữa.
Lâm Hạo mở mắt, hạ ly thủy tinh trống rỗng xuống, u uất nhìn vào người con gái đang nằm trên giường.
Không phải anh không muốn tin cô. Mà là…
Năm đó chính vì anh quá tin một người nên đã khiến ba mình qua đời, Ân Ân mất đi một người chị và trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Còn anh, cái cảm giác đau đớn tột cùng khi bị chính người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất phản bội, có lẽ anh mãi mãi chẳng bao giờ quên được.
Bởi thế anh đã thề rằng, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân lặp lại sai lầm ngày đó lần nào nữa.
Một lần cũng không được.
…………………..
Phương Ly khẽ động đậy mi mắt rồi tỉnh dậy, đưa tay lấy đồng hồ để bàn đặt ngang tầm mắt. Mới có năm giờ sáng. Vậy mà cô có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rất lâu rồi chứ không phải chỉ vài tiếng.
Đầu có chút choáng váng, cô đặt đồng hồ lại chỗ cũ, ngồi dậy nhìn một lượt xung quanh, đây đâu phải phòng cô và Ân Ân.
Phương Ly còn nhớ bản thân tối qua đứng trước cửa phòng Ân Ân chờ Lâm Hạo ra, mệt mỏi gắng gượng với cái lạnh thấu xương, sau đó anh bước ra ngoài và bảo Ân Ân không sao, rồi thì…
Thì thế nào cũng kệ, Ân Ân không sao là tốt rồi.
Phương Ly định bước xuống giường thì nghe bên ngoài có người đi tới, sau đó là tiếng mở cửa.
Cả người giật thót, chỉ vài giây ngắn ngủi cô đã nảy ra ý nghĩ rất thông minh.
Giả vờ ngủ ‼!
Vì sao ư? Vì nghe tiếng bước chân cô biết rõ ràng đó là ai. Tên tiểu nhân đó mà thấy cô đã thức vào giờ này thì sẽ có hai khả năng xảy ra, mà khả năng thứ hai nhất định sẽ xảy ra.
Một là anh tiếp tục đem cô ra mắng về việc tối qua Ân Ân khóc, rồi ngất xỉu bắt anh bê vào đây, cô chưa chuẩn bị tinh thần trả lời thế nào.
Hai là sẽ bảo xuống bếp làm cơm vì cô rất rõ anh chỉ thức dậy sớm mỗi khi đói bụng. Nấu cơm cô không sợ, chỉ sợ anh đang giận mang cô ra hành hạ, bắt nấu đi nấu lại thì xong.
Cạch một tiếng, cửa phòng bật mở, Phương Ly lúc này đã trong trạng thái bất động, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ, đạo diễn chuyên nghiệp cũng chưa chắc nhìn ra là cô giả ngủ ‼!
Quái lạ, tự dưng bị sốt xong thấy mình thông minh và tài giỏi hơn hẳn là thế nào nhỉ??? (bệnh hơn thì có ^---^)
Tiếng bước chân tiến lại phía này mỗi lúc một gần, mang theo làn khí âm u lạnh lẽo làm Phương Ly không khỏi lạnh sống lưng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không nhúc nhích.
Phần nệm bên cạnh dao động mạnh chứng tỏ anh đang ngồi xuống giường.
Ngồi xuống làm gì nhỉ? Lẽ nào thăm cô hết sốt chưa? Anh ta tốt vậy sao!
Tiếp theo đó…
Khoan đã, khoan đã, cái quái gì đang diễn ra thế này ‼!