Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 56: Không phải dành cho anh




Tờ mờ sáng, khi khắp nơi vạn vật vẫn còn bị bao phủ bởi màn sương mờ ảo trắng xóa cùng từng đợt không khí lạnh chưa được ánh mặt trời xua tan Phương Ly đã trở mình thức giấc.

Sau mấy ngày nằm trên giường bệnh cô đã suy nghĩ rất kĩ, trên đời này còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian cho những điều không đáng nữa.

Thí dụ như chuyện quan trọng mà cô đang làm lúc này đây.

Tiếng lửa tí tách, tiếng dao va chạm với thớt, tiếng đảo chảo lần lượt vang lên đều đều trong căn phòng bếp rộng lớn.

Sau một hồi miệt mài cuối cùng Phương Ly cũng hoàn thành xong món cơm đặc biệt thơm phức với nụ cười mãn nguyện trên môi.

Tạm thời để chúng trên bàn, cô phóng lên lầu thay đồng phục.

Nào ngờ lúc quay trở lại liền chết lặng đã thấy kẻ nào đó đang ung dung thưởng thức "tấm lòng" của cô. Đoán chừng là anh đói bụng nên dậy sớm, nhưng mà…

- Này, dừng lại đi, cái này là của tôi, anh không được ăn nó đâu!

- Sao lại không ăn được, cô bỏ độc trong đó à? - Lâm Hạo dừng đũa, giọng lạnh băng hỏi

- Độc cái gì chứ. Nó là dành cho ân nhân cứu mạng của tôi đấy.

- Ân nhân cứu mạng? Ai vậy? - Lâm Hạo thản nhiên hỏi

Đôi mắt Phương Ly như có làn sương mỏng manh tuyệt đẹp, mỗi lần nhớ đến cô đều không khỏi xúc động vô cùng

- Anh biết rồi còn hỏi, là anh Minh Khải. Mấy hôm trước anh ấy đã vượt cả quãng đường mang tôi đến bệnh viện rồi truyền rất nhiều máu cho tôi. Nếu không có anh ấy chắc giờ này tôi đã là cô hồn vất vưởng xó nào rồi, vậy mà…những gì tôi có thể làm được cho anh ấy chỉ có thế này.

Lâm Hạo mất ba giây để xử lí thông tin, động thái sau đó là tiếp tục ung dung gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.

Phương Ly không nhịn được nữa, cô đưa tay giật đống đồ ăn lại rồi trừng mắt hét lên

- Con người anh bất lịch sự cũng vừa thôi chứ. Tôi đã nói rõ vậy rồi mà. Tuy đây không phải là sơn hào hải vị gì quý giá nhưng trong đó chứa biết bao tình cảm và tấm lòng của tôi, nó không phải dành cho anh đâu. Anh cũng có tay có chân thích thì có thể tự nấu không thì bảo mấy chị Mai, Lan, Hoa, Huệ xuống nấu cho anh đi. Tóm lại cả tháng nay mỗi ngày tôi sẽ đều dậy sớm làm cơm cho anh Minh Khải, anh cứ nghĩ là chúng có độc đi, đừng có mà ăn nữa đấy nhé.

Lần đầu tiên trong đời cô dám lên giọng lớn tiếng khi nói chuyện với anh như thế.

Thật ra là bực tức tích tụ trong lòng.

Còn nhớ lúc cô bị thương nặng nằm bệnh viện Lâm Hạo này không hề xuất hiện hay gửi một lời đến cô.

Lúc cô xuất viện trở về, ngoại trừ bé Ân nghĩ cô đi du lịch thì trong nhà dù là bình thường không thích cô cũng quan tâm hỏi han cô đôi câu, chỉ trừ người trước mặt.

Anh ta đã bất nhân thì tại sao cô không thể bất nghĩa.

Lâm Hạo ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm thẳm nhìn cô, không hề chớp mắt. Không phải là ánh nhìn lạnh lùng hằng ngày mà nó có cái gì đó rất lạ cô không giải thích được.

Nhưng nó lại khiến cô giật mình, sự bối rối trên gương mặt càng lúc càng rõ ràng hơn.

Phương Ly hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của anh và những lời lẽ kiểu như

"Cô càng ngày càng to gan, dám ăn nói với tôi kiểu như vậy. Cô cho là đồ ăn mình làm quý giá lắm à?"

Nào ngờ hai phút rồi ba phút, không gian vẫn bao trùm sự im lặng. Lâm Hạo lãnh đạm bỏ đũa xuống đứng dậy đi thẳng lên phòng.

Sáng hôm đó anh cũng không ăn sáng mà đi thẳng đến trường luôn.

Gì thế này, rõ ràng cô không sai, vậy mà tự dưng lại thấy có lỗi là thế nào. Với lại, thà là khi nãy anh ta mắng cô, chửi cô cô còn thấy thoải mái hơn đấy.

Điên rồi!

………………

Phương Ly đi bộ trên con đường quen thuộc tới trường. Buổi sớm không khí trong lành, những hàng cây xanh, nhưng cánh hoa được bao phủ bởi những giọt sương tinh khiết đẹp lung linh trong nắng sớm, nhìn ngắm chúng khiến tâm trạng cô thoải mái dễ chịu hơn.

Lúc bước vào hội học sinh vẫn chưa có ai nên cô tranh thủ lấy sách vở ra ngồi ôn bài luôn.

Có lẽ vì quá chăm chú nên có bóng người bước vào, khẽ đưa bàn tay vươn ra từ sau lưng bịt mắt cô không hề biết.

- Đoán xem ta là ai???

Phương Ly mừng rỡ vô cùng. Giang Tuấn đi học lại rồi.

Khi anh vừa thả tay cô khẽ mở mắt ra. Giang Tuấn kéo ghế ngồi cạnh bên cô, trên môi nở một nụ cười tuyệt đẹp

- Mẹ anh thế nào rồi? - Cô lên tiếng trước

- Mẹ anh khỏe rồi, cảm ơn em. - Giang Tuấn không nghĩ câu đầu tiên của cô lại là như thế bởi vì cô vừa trải qua chuyện khủng khiếp thế nào

- Vậy em yên tâm rồi. - Cô nở nụ cười nhẹ nhõm

- Phương Ly, tại sao em lại không kể anh nghe về chuyện đã xảy ra với em, còn bảo mọi người không được cho anh biết. - Giang Tuấn không còn cười nữa, giọng nói đanh thép hẳn đi như đang chất vấn, nhìn thấy gương mặt cô vẫn còn lưu lại vết thương mà trong lòng đau xót.

- Vì…mẹ anh đang bệnh, cho nên…

- Sau này em đừng có như thế nữa! - Anh la to cản lại câu nói của cô

Đây là lần đầu tiên Phương Ly thấy Giang Tuấn nổi giận với mình, anh nổi giận vì quan tâm cô, vì lo lắng cho cô. Cô biết chứ…nhưng mà…

- Lễ hội khiêu vũ năm nay, chúng ta làm bạn nhảy với nhau nhé. - Giang Tuấn lên tiếng đề nghị, khuôn mặt tuyệt mỹ vẽ nên ý cười cùng sự mong đợi

Phương Ly ngạc nhiên đến mức tưởng mình nghe nhầm.

Nữ sinh trường này muốn làm bạn nhảy của anh hầu như là gần hết, tại sao anh lại chọn cô chứ, cô nhảy cũng chẳng phải là giỏi lắm, lại không quá xinh đẹp. Hơn nữa mẹ anh đã từng bảo phải biết chừng mực, làm sao bây giờ?

- Chỉ là nhảy một điệu thôi mà, anh mời mà em không đồng ý là em không nể mặt anh.

- À…thôi…em…em nhảy tệ lắm. - Cô cố viện lý do để từ chối

- Tệ gì, hôm diễn kịch em nhảy tốt thế còn gì?

Lý do này cũng không được.

- Là nhờ anh cả thôi. - Phương Ly suy nghĩ phương án khác - Nói chung em không tham gia đâu…vì hôm đó em có việc…

- Không! Em NHẤT ĐỊNH phải tham gia. - Giang Tuấn nói như đang ra lệnh, rồi anh dứt khoát - Anh sẽ cho mọi người thấy em hoàn toàn không giống như họ nói, anh không tin vào ba cái chuyện mê tín nhảm nhí đó, để coi anh dính vào em có bị gì không?

- Ấy, anh đừng có nói gỡ. - Phương Ly lo lắng, theo quán tính đưa tay bàn lên che miệng anh lại

Sau vài giây nhận thức ra hành động mạo muội của mình, cô đỏ mặt giật mình rút tay về nhưng anh đã kịp nắm chặt tay cô, tay còn lại xoa đầu cô.

Phương Ly ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, lại nhìn ra trước cửa, vô tình thấy Lạc Anh đang cùng một vài người đứng đó trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

- Anh Giang Tuấn, anh đi học lại rồi à. Bác gái thế nào rồi anh. - Lạc Anh bước vào, cố bình tĩnh đến gần anh, ép mình nở nụ cười

Giang Tuấn vẫn thái độ cũ, yên lặng không nói gì. Tú Lan đứng bên cạnh tức thay nên góp lời

- Có thể anh không biết, lúc anh nghỉ học trường ta có chuyện "rất hay" xảy ra đấy.

RẦM

Cú đập bàn đầy uy lực của anh làm bọn họ tái mét mặt mày.

- Nghe nói Phương Du bị phạt rồi, nhưng nếu để tôi biết chuyện "rất hay" đó có liên quan đến các người, dù chỉ là nhỏ nhất thì tôi sẽ không để yên đâu. - Giang Tuấn đứng phắt dậy chỉ tay vào từng người, ánh mắt sắc bén lộ ra tia lạnh lẽo vô cùng

- Anh…anh đang nói chuyện gì thế…tụi em…đâu có liên quan gì đâu! - Tú Lan lùi lại sợ hãi

- Tốt nhất là vậy đi nhé.

Lúc đó Lâm Hạo cùng một số người nữa bước vào nên mạnh ai nấy im lặng quay về chỗ ngồi.

- Hội trưởng, trước khi họp em có ý kiến. - Một nữ sinh giơ tay cao nói

- Nói đi. - Lâm Hạo cho phép

- Em thấy việc chấp thuận yêu đương trong hội sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, giả dụ như sáng nay lúc bước vào cửa thấy một số cảnh tượng khiến em đỏ mặt muốn đi ra. Em sợ lát nữa lúc họp bản thân nhớ lại sẽ không tập trung được.

Cô gái nói xong liền sau đó quay qua nháy mắt với Lạc Anh.

- Em cũng thấy vậy đó. - Một nữ sinh tiếp lời

Phương Ly không tin được, họ nói gì thế này, cứ như thể đã thấy cảnh tượng gì quá đáng lắm vậy.

- Sau này không được làm thế trong hội học sinh, tôi cho phép yêu đương đã là quá đáng lắm rồi. - Lâm Hạo băng lãnh thâm trầm nhìn cô, nhưng rất nhanh liền đem tầm mắt của mình dời đi, không ai thấy.

- Hội trưởng, cậu muốn cũng có thể làm vậy mà, tôi dám cá những người thấy chướng mắt toàn là thành phần ganh tị hạnh phúc người khác. - Giang Tuấn nâng môi cười

- Trường này muốn mờ ám không thiếu chỗ, hay để tôi giới thiệu chỗ tốt cho hai người. - Lâm Hạo nhàn nhạt nói mà không nhìn ai

- Vẫn là chỗ này tốt hơn, không gian thoáng đãng còn có rất nhiều khán thính giả. - Giang Tuấn nhàn nhã dựa lưng vào ghế

- Thôi thì phòng này cũng rộng, ngày mai tôi gọi người đến ngăn đôi ra.

- Ban đầu cậu chấp nhận chúng tôi quen nhau, bây giờ nuốt lời, còn muốn cản trở?

- Tôi không nuốt lời nhưng các người nên biết chừng mực.

- Tôi không biết chừng mực khi nào, cậu còn chưa hỏi là họ thấy cái gì mà?

- Thấy cái gì thì cũng là có thấy, ít hay nhiều đều là có thấy, tóm lại một câu trong phạm vi hội học sinh thì nên tuân thủ.

- Được, lần này tôi nhịn cậu. Phương Ly lát anh dẫn em đi nơi khác chúng ta tiếp tục. - Giang Tuấn nhún vai cười

Hội phó một câu thì hội trưởng liền đáp lại một câu, biến hội học sinh thành nơi tỉ thí phân định thắng thua.

Phương Ly ngơ ngẩng. Hai người này sao vậy? Chẳng phải họ là bạn tốt thường cùng nhau chơi cờ vua trong trường sao?

Mà Giang Tuấn, anh vừa nói gì vậy...tiếp tục là thế nào, đừng cố ý gây hiểu lầm nữa mà!