Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 200: Có bệnh




Tai Lâm Hạo ù đi, giống như có tầng tầng lớp lớp sương trắng bao phủ, nhất thời chẳng biết nên đáp lại sự giận dữ của Ngọc Mai thế nào.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, anh chỉ biết trong giây phút này, bản thân rất muốn được nhìn thấy Phương Ly.

- Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu nữa thôi, Lạc Lạc có biết ai mới là người sinh ra nó không?

Ngọc Mai nhìn thẳng vào anh đáp

- Vì một số chuyện xảy ra, lúc thằng bé được vài tháng tuổi chị Vân Hà đã giao cho Phương Ly nuôi và để cậu ấy đứng tên mẹ ruột của nó nên nó chẳng hay biết gì cả. Nhưng mà chính nhờ sự tồn tại của Lạc Lạc mới vực dậy được khát vọng sống trong lòng Phương Ly. Nếu như anh còn có tình người và thương xót tôi - một kẻ đang mang thai, thì đừng bao giờ tiết lộ sự thật này cho Lạc Lạc, cũng đừng nói cho Phương Ly biết, đừng làm mọi chuyện rối tung lên và khiến người trong cuộc thêm khổ sở có được không?

- Ba ơi! Lạc Lạc xong rồi! - Lạc Lạc lúc này từ nhà vệ sinh đi ra, chạy vội về phía anh

- Triệu Ngọc Mai, tôi xin cô một chuyện. Phiền cô đi taxi về rồi cho Lạc Lạc xuống khi đến nhà tôi.

Nói rồi anh quay lưng lại vụt chạy. Ngọc Mai không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng vội vã của anh biến mất nơi cuối hàng lang.

Lâm Hạo còn không biết bản thân đã bằng cách nào rời khỏi bệnh viện để rồi lái xe đi.

Chiếc BMW màu trắng thình lình nổ máy rít lên rồi lao nhanh như tên bắn, cuối cùng biến mất phía cuối đường.

Những âm thanh lạnh giá cứ liên tục vang vọng mãi bên tai Lâm Hạo, tất cả đều là những lời trước đó Phương Ly đã nói khi bị anh hiểu nhầm về thân thế của Lạc Lạc

‘’Sao tôi phải lừa anh? Lạc Lạc thật sự là con trai của tôi, với ai thì anh không cần biết.’’

‘’Năm đó anh chà đạp lên tình yêu của tôi để hạnh phúc bên người con gái khác, tôi mang trái tim của một người đã chết sang nước ngoài, ông trời thương xót ban cho tôi một đứa có con trai, niềm an ủi duy nhất thì anh lại vì lý do đó mà trừng phạt tôi, cứ như người sai vốn dĩ là tôi...’’

‘’Anh đừng cưỡng ép tôi nữa có được không? Tôi không quá xinh đẹp, có nói thế nào cũng không thể sánh bằng Lưu Nhã Đình đó, hơn nữa còn có một đứa con trai với người khác. Người như tôi không xứng với anh đâu…’’

Lâm Hạo bật cười, rồi lại rơi nước mắt, tại sao anh không nghĩ ra điều này sớm hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Lạc ở trường mẫu giáo, nghe thằng bé gọi Phương Ly một tiếng mẹ, anh thực mong rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng bản thân lại biết rõ rằng đó không phải là mơ. Thằng bé mười phần giống cô đến những chín phần, hơn nữa nhìn cái cách mà cô yêu thương lo lắng và vỗ về nó thì làm sao là giả được đây.

Kể từ cái giây phút cô rời đi thì anh đã luôn ở nơi đây chờ đợi cô…nhưng nào ngờ lúc gặp lại nhau tình cảnh là như thế…

Cô đã thuộc về người khác, anh làm sao còn có thể có được cô, ở cạnh bên cô nữa?

Thế nhưng điều khiến anh không ngờ hơn nữa là Phương Ly sáu năm qua chưa từng kết hôn. Anh không điều tra sâu thêm nữa bởi vì không dám đối mặt với cái gọi là kết quả.

Ai mà biết cô một thân gái một mình ở nơi xa lạ không ai quen biết đó đã gặp phải những loại người gì, trải qua những loại chuyện khủng khiếp như thế nào, thậm chí lúc rời đi còn mang theo bao đau đớn tổn thương trong lòng do anh gây ra. Cho nên, anh rất sợ khả năng có thể cô đã bị kẻ xấu dụ dỗ, lừa gạt, thậm chí bị cưỡng ép sinh ra Lạc Lạc, sau đó một mình mang thai, một mình nuôi con, hứng chịu bao đau đớn nhục nhã mà không thể nói cũng không dám với ai.

Trái tim anh như có hàng ngàn mũi đâm giận dữ, đau đớn, run rẩy và hối hận, rất nhiều đêm anh bị dày vò bởi cơn ác mộng. Anh thề rằng cả đời này, từ nay về sau, chỉ cần ngày nào anh vẫn còn ở đây thì đừng ai mong có thể tổn thương đến cô nữa…

Nhưng sau đó một ý nghĩ khác chợt nảy ra trong đầu, phải chăng Lạc Lạc là con trai của Giang Tuấn?

Sau khi chia tay anh Phương Ly từng có thời gian ở nhà cậu ta, lúc đó cậu ta yêu cô cuồng nhiệt là thế, chỉ muốn cô là của riêng mình, hơn nữa cô lại đau lòng quá độ vì những chuyện vừa xảy ra, cho nên…

Mỗi lần nghĩ đến khả năng đó anh đều rất ganh tị, thậm chí rất hận cậu ta. Bởi vì anh khao khát biết bao được cùng cô có một đứa con trai ngoan ngoãn như Lạc Lạc và làm sao có thể không hận khi cậu ta đã lợi dụng cơ hội để mà chiếm đoạt lấy người con gái mà anh yêu thương nhất, thậm chí suốt sáu năm trời cũng không cho cô lấy một danh phận.

Nhưng suy cho cùng nếu như đây là sự thật thì anh không có tư cách để hận cậu ta, càng không có tư cách trở thành ba của Lạc Lạc.

Còn về Lạc Lạc, thằng bé là sinh mệnh của Phương Ly, lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa còn giống cô như đúc, nhất là nụ cười và ánh mắt biết nói, vậy nên không có lý do gì anh không yêu thương nó cả.

Những lời hôm đó bên Pháp anh nói đều là thật lòng thật dạ, chỉ cần một câu đồng ý của cô, anh sẽ xem Lạc Lạc con trai ruột của mình mà yêu thương chăm sóc, tuyên bố với tất cả mọi người rằng thằng bé là do anh cùng cô sinh ra, anh cũng sẽ không vì cô từng có quan hệ với người con trai khác mà chê bai khinh thường cô mà ngược lại càng trân trọng cô hơn, suốt cả cuộc đời này.

Nhưng hôm nay khi sự thật về thân thế của Lạc Lạc được lật mở, anh cảm thấy vui mừng biết bao. Vui mừng vì người con gái anh yêu chưa từng bị hủy hoại, cảm ơn ông trời đã không để cô chịu thêm tủi nhục đắng cay, không để cô bị một bóng đen khác dày vò tâm trí.

Chỉ riêng nỗi đau mà anh đã gây ra cho cô, cả đời này là quá đủ rồi.

……………………….

Vừa tắt máy xe, Lâm Hạo đã vội vã bước xuống rồi xông vào nhà.

Khi ấy, Phương Ly đang ngồi trên bàn ăn cùng với bốn người làm khác.

Vừa nhìn thấy anh tất cả đã vội vã đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mở to hốt hoảng.

Nguyên nhân rất đơn giản, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chủ là chủ, tớ là tớ, nhưng từ khi Phương Ly đến đây thỉnh thoảng những lúc Lâm Hạo không có nhà cô hay mời mọi người cùng ngồi vào bàn dùng cơm với mình, cảm giác ấm áp như một gia đình, nhưng vì chưa từng hỏi qua ý anh về chuyện này nên hôm nay bị anh bắt quả tang khiến cô có phần lúng túng.

- Thiếu gia đã về! - Mấy người làm e dè cúi đầu, thận trọng thăm dò sắc mặt anh

Thế nhưng Lâm Hạo chẳng quan tâm đến chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình cả. Anh chưa kịp để Phương Ly chuẩn bị gì đã tiến đến, cánh tay rắn chắc đột nhiên vòng qua thân người mềm mại, cứ thế bế thốc cô mà ôm lên lầu.

Phương Ly trừng mắt nhìn anh, bị tấn công bất ngờ, cô vừa run rẩy vừa xấu hổ

- Anh làm gì vậy? Anh…buông em ra...Trước mặt mọi người mà làm gì thế, thật... thật là lưu manh mà…

Phương Ly thấy thẹn vì bây giờ vừa là ban ngày, vừa bị cả đám người làm trong nhà nhìn thấy nên vô thức đưa tay véo mấy cái vào cánh tay anh nhưng anh chẳng vì vậy mà buông ra hay đáp lại lời cô câu nào.

Lâm Hạo đi rất nhanh, phút chốc đã đến phòng, rồi tiếp tục mang cô tiến về phía giường ngủ và đặt xuống.

Sau đó, hai tay anh chống sang hai bên, đem cô khóa chặt bên dưới, hơi thở ấm nóng mang theo mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng phả vào trên mặt cô

Trống ngực Phương Ly đập liên hồi. Cái gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay anh ra ngoài về lại nổi hứng muốn sinh con?

Không phải cô bài xích với chuyện đó sau mấy lần bị anh ngó lơ từ chối mà là…

Thời điểm nào không chọn lại chọn thời điểm này chứ?

Lâm Hạo nhìn cô đăm đắm, tình cảm trong đáy mắt không thể nói thành lời. Phương Ly lúc này vẫn bận rộn với suy nghĩ của mình nên nào có để ý đến điều đó.

Rồi anh đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi căng mọng xinh đẹp như nụ hoa chớm nở, đầu ngón tay truyền tới cảm giác vô cùng mềm mại nhưng nỗi đau cuộn thắt trong lòng khiến anh không sao thở nỗi.

Làm sao anh có thể quên ngày hôm đó, trong cơn tuyệt vọng oán hận anh đã mất đi lý trí và làm tổn thương đến cô thế nào.

Anh trút hết tất cả nỗi nhớ nhung, và phẫn nộ vào nụ hôn thô bạo để mà dày vò sỉ nhục cô, bỏ mặc sự phản kháng của cô.

Khi đó khóe môi cô tuôn trào máu tươi, gương mặt đau đớn nhợt nhạt, sự tuyệt vọng cùng cực trong đôi mắt long lanh, nhưng cũng đành bất lực để mặc cho anh chà đạp cùng những giọt lệ trong suốt không ngừng trào ra hai bên gò quá.

Lòng đau như cắt khi nhớ lại hình ảnh đó, Lâm Hạo nhận ra bản thân đã sai từ đầu chí cuối, anh nghẹn ngào gọi tên cô

- Phương Ly…Anh muốn…

- Không được…hôm nay em đến tháng!

- ‘’…’’

Phương Ly nhắm tịt hai mắt, dùng hết can đảm mà la lên, sau đó mặt đỏ bừng bừng.

Bầu không khí tế nhị và gượng gạo bao trùm khắp căn phòng.

Mãi đến một lúc sau cô mới dám mở mắt ra, thấy anh ở phía trên bất động, gương mặt như đóng băng và nhìn cô trân trân bằng ánh mắt như không sao hiểu nổi cũng không sao tin nổi cô sẽ thốt ra những lời như vậy.

Đừng nhìn nữa, chính cô cũng không ngờ đây này!!!

- Trong đầu em chẳng lẽ chỉ có mấy ý nghĩ đen tối đó thôi sao? - Sắc mặt anh rất nghiêm túc hỏi cô

Phương Ly suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Hiện tại thì đúng thế thật, nhưng có phải cô muốn nghĩ theo chiều hướng đó đâu, nhưng mọi thứ rành rành ra trước mắt thế kia rồi còn gì?

- Thì vừa rồi, anh bảo…là anh muốn…còn gì? - Phương Ly xấu hổ gấp bội mới vừa nãy, lắp bắp quay mặt sang một bên, giọng lí nhí như muỗi kêu - Hôm nay thật sự không được thật mà…

Lâm Hạo khẽ ho một tiếng nhưng nghe giống như là đang nhịn cười, sau đó đỡ lấy người cô ngồi dậy rồi ôm cô trong vòng tay mình, để giữa hai người không còn bất kì khoảng cách nào nữa.

Tay cô ở giữa không trung cứng ngắc hồi lâu chẳng biết phải đặt ở nơi nào, cuối cùng đặt lên lưng anh.

- Không phải ý đó! Cái anh muốn là nói câu xin lỗi với em…

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khản đặc rất khó nghe, nếu không phải nơi này chỉ có anh và cô thì cô cũng không dám tin đây là giọng của anh.

- Xin lỗi em, Phương Ly…anh thật sự rất quá đáng, là anh có lỗi với em, em muốn đánh muốn mắng muốn chửi anh thế nào cũng được cả. Nhưng vẫn còn câu này anh nhất định phải nói với em…

Sâu thẳm trong đôi mắt anh như có làn sương tuyệt đẹp, long lanh ươn ướt, chúng từ từ chảy ra ngoài, nhưng do bị anh ôm chặt nên cô không sao nhìn thấy được

- Cảm ơn em…

Cảm ơn em đã không vì đau khổ mà đánh mất bản thân mình, cảm ơn em vì đã sống tốt đến như thế, cảm ơn em đã vượt qua nỗi đau để mà nuôi nấng dạy dỗ nên một thiên thần.

Phương Ly hoàn toàn ngây người không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra cả.

- Anh vừa ra ngoài uống rượu về à? Có phải say rồi không? Vừa xin lỗi lại vừa cảm ơn em! Là chuyện gì thế? Mà Lạc Lạc đâu, sao anh về có một mình thôi vậy?

- Mẹ ơi, Lạc Lạc ở đây!

Một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ào vào, cô hoảng hốt đẩy muốn đẩy mạnh anh ra nhưng nào có được, anh cứ như cục nam châm dính chặt lấy cô.

Bây giờ Phương Ly mới kinh hãi nhận ra khi nãy cả hai vào mà quên đóng cửa, thậm chí còn để nó mở hết một nửa, cũng may là anh không có ý định làm chuyện mà cô đã nghĩ, nếu không thì…

- Con nó đang nhìn kìa, anh làm ba mà không thấy xấu hổ sao? Buông ra coi! - Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh

- Ba và mẹ đang bận ạ? Vậy Lạc Lạc ra ngoài nhé! - Thằng bé rất biết phán đoán tình hình

- Khoan đã!

Nghe thằng bé bảo sẽ rời đi Lâm Hạo vội thả người cô ra, quay người lại đứng dậy đi đến chỗ Lạc Lạc rồi bế thằng bé lên, cưng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn xong lại hôn liên tiếp mấy cái liền vào gò má non mềm trắng trẻo của nó, nét mặt tràn đầy tình yêu thương.

- Lạc Lạc, cảm ơn con nhé, ba cảm ơn con nhiều lắm!

Anh nói xong lại tiếp tục hôn vào má thằng bé.

Phương Ly ngơ ngác, Lạc Lạc cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng thích kiểu cưng chiều này từ anh, khóe miệng nhỏ sung sướng đến mức cười ra thành tiếng.

- Lạc Lạc, hôm nay ba con bị sao vậy hả, giống như là đang phát bệnh vậy, cứ cảm ơn xin lỗi loạn xạ cả lên. Khi nãy hai cha con đã đi đâu?

Phương Ly thật sự không nhịn được nữa, khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng của con người đằng kia nay lại tràn ngập nhu tình, còn cả cái hành động phấn khích khiến cô nhìn kiểu nào cũng ra là anh đang có bệnh.

- Con và ba khi nãy đến bệnh viện gặp bác sĩ! - Lạc Lạc thành thật

Phương Ly nét mặt căng thẳng lo lắng vô cùng, lập tức hỏi dồn

- Hở, đến bệnh viện! Ba con có bệnh thật đấy à? Bác sĩ khám xong nói thế nào?

Lạc Lạc ngây ngô đáp không sót một chữ, nhưng nó không hề biết mỗi chữ lại là một quả bom phát nổ

- Bác sĩ nói với ba là ‘’Chúc mừng anh sắp làm ba! Vợ của anh có thai được bảy tuần rồi!’’

- ‘’…’’