Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 190: Đêm giáng sinh




Màn đêm buông xuống, sao lấp lánh giăng đầy trời.

Đường phố rực sáng những cây thông cao lớn treo đầy những chiếc đèn neon nhấp nháy cùng những vật trang trí xinh đẹp. Khắp nơi đâu đâu cũng là người qua kẻ lại nhộn nhịp vui vẻ, đặc biệt là những cặp tình nhân tay trong tay sưởi ấm cho nhau, nụ cười rạng ngời trên môi không ngớt.

Ở biệt thự Lâm gia, tối nay, đèn điện ở tất cả các phòng đều được bật sáng trưng cùng với vô số bóng đèn chiếu rọi thứ ánh sáng huyền ảo in bóng trên mặt nước hồ tĩnh lặng khiến từ xa nhìn vào trông nó chẳng khác nào tòa lâu đài nguy nga rực rỡ chỉ có trong câu chuyện cổ tích thần thoại.

Thế nhưng trái ngược với bên ngoài kia, bầu không khí nơi đây lại im lìm nặng nề, bốn phía chỉ vẳng lại có âm thanh nước chảy và tiếng côn trùng kêu râm ran.

Đêm nay là Giáng sinh, là đêm của an lành, đêm của gia đình sum vầy hạnh phúc, đêm của tiếng cười và sự ấm áp ngập tràn, ai nấy đều mong đợi ngày này.

Vậy mà đối với Phương Ly, rất nhiều năm qua cô không có khái niệm đón giáng sinh, đơn giản là vì những người thân đều không còn bên cạnh cô nữa, không có gì đáng để vui mừng, không có gì đáng để mong ngóng, trước khung cảnh mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy lòng cô vẫn cô đơn lạnh lẽo như những bông tuyết bay lất phất.

Thế nhưng năm nay đã khác…

Từ lúc tỉnh lại sau giấc ngủ dài cho đến nay, Phương Ly vẫn chưa khi nào thôi biết ơn ông trời vì đã cho mình một gia đình bản thân hằng mong ước.

Ngày ngày có thể ở bên cạnh chồng và con trai, hai người người thân thương nhất, còn được cùng họ đón mừng đêm giáng sinh, với cô niềm hạnh phúc đó không gì có thể sánh bằng, cứ như đang ở trên thiên đường.

Đưa mắt lặng lẽ nhìn chiếc kim đồng hồ nhích dần trên tường, Phương Ly khẽ thở dài.

Từ lúc chiều cô đã gấp rút bỏ công chuẩn bị tất cả những thứ cho buổi tiệc tối nay, chỉ đợi Lâm Hạo về là có thể bắt đầu. Vậy mà đến giờ vẫn không thấy bóng dáng mặt mũi anh đâu.

Chắc không phải quên luôn hôm nay là ngày gì rồi chứ?

Trên chiếc ghế dài chỉ mình cô lặng lẽ ngồi, không biết đã bao lâu.

Quản gia đứng bên cạnh thấy Phương Ly cứ ngồi mãi như thế không nhịn được xót xa liền lên tiếng

- Phu nhân, hay là cô lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, tôi thấy cô cũng mệt rồi!

- Trước đây anh ấy cũng thường hay về nhà trễ sao?

- Cái đó…

- Công việc của anh ấy thật sự bận rộn đến vậy sao? Đến nỗi hầu như thời gian ngủ buổi tối cũng không có bao nhiêu…

Quản gia lựa chọn im lặng.

Thời gian bà đến đây và bên cạnh chăm sóc thiếu gia thấm thoát đã gần ba năm.

Trong ấn tượng của bà, thiếu gia con người lạnh lùng và vô cùng lý trí, chưa từng vì bất kì ai hay bất kì điều gì mà dao động, hơn hết là sự chăm chỉ và tài giỏi ít người sánh bằng.

Vừa mới tốt nghiệp Đại học đã được ngài chủ tịch cất nhắc tiếp nhận vị trí giám đốc kinh doanh tập đoàn Lâm thị hùng mạnh. Không chút do dự hay nao núng nào, cũng như bỏ ngoài tai những lời dị nghị rằng tuổi đời cậu ấy còn quá trẻ để có thể đảm đương trách nhiệm quan trọng này, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi thiếu gia đã chứng minh được thực lực của bản thân, chẳng những thông thạo hết mọi phương thức kinh doanh mà còn cùng với khả năng điều hành xuất sắc đã đưa công ty ngày một phát triển, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng và mong đợi của ông nội và anh trai mình.

Tuy vậy cuộc sống cá nhân của cậu ấy lại hoàn toàn trái ngược.

Thiếu gia lúc nào cũng mặt mày lạnh lùng không chút cảm xúc. Bà đã từng cho rằng cuộc sống của cậu ấy ngoài công việc thì chỉ có công việc, tuyệt đối không tồn tại hai từ ‘’phụ nữ’’, nếu không đáng lẽ ra con trai tầm tuổi này dù có bận rộn đến đâu cũng phải sắp xếp chút thời gian ra ngoài hẹn hò yêu đương hoặc dẫn cô gái nào đó về nhà thì mới đúng chứ?

Hơn nữa cậu ấy cũng không phải không biết ngài chủ tịch đang ngày đêm mong ngóng được ẵm cháu trai biết bao nhiêu?!

Chỉ cho đến khi người con gái bà đang gọi là ‘’thiếu phu nhân’’ này xuất hiện…

Vì để giữ cô ấy ở lại bên cạnh mình thiếu gia đã bất chấp tất cả, lao tâm khổ sở dựng nên một màn kịch, kéo theo người trong nhà cùng ‘’hợp diễn’’.

Tiếp đó thời gian mà cậu ấy ở nhà, ở bên cạnh cô ấy và con trai nhiều đến mức kinh ngạc, dường như cả một năm của trước đây cộng lại cũng không nhiều bằng mấy ngày này…

Nhưng cô ấy làm sao biết được để đổi lấy điều đó thiếu gia đã phải tranh thủ cả buổi tối, hy sinh giấc ngủ của mình dù sau một ngày mệt mỏi để làm cho xong mọi việc.

Lúc đó bà mới biết những suy nghĩ trước đây của mình đều sai…

Hóa ra con người ta không phải vĩnh viễn sẽ không thay đổi…

Mà chỉ là chưa gặp được người khiến bản thân mình thay đổi…

Nhưng nói đi phải nói lại, vị ‘’thiếu phu nhân’’ này đích thực là một viên ngọc quý giá.

Cô ấy chẳng những xinh đẹp trẻ trung tràn đầy sức sống như hoa bách hợp mà còn một lòng một dạ yêu thương thiếu gia, mỗi ngày đều cẩn thận tỉ mỉ tự tay thu xếp công việc trong nhà và chăm sóc thiếu gia một cách chu đáo, làm tròn bổn phận một người vợ, thậm chí còn đối xử với người hầu kẻ hạ như người trong gia đình không chút phân biệt giai cấp nào.

Còn đứa trẻ mà cô ấy dẫn về chung thì đáng yêu vô cùng, vừa thông minh, vừa lễ phép và hiểu chuyện không gì phải bàn cãi.

‘’Tiểu thiếu gia’’ lúc nào cũng luôn miệng cười giống như mặt trời nhỏ không ngừng truyền sinh khí cho căn biệt thự vốn âm u lạnh lẽo và cho tất cả mọi người.

Do vậy, bà thật sự mong mỏi, cả hai mẹ con sẽ ở lại đây thật lâu, thật lâu…để mỗi một ngày của thiếu gia và ngôi biệt thự này đều là mùa xuân…

Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến việc cô ấy bị mất trí nhớ và những lời thiếu gia đã căn dặn kĩ…

Một bước cũng không được để ‘’thiếu phu nhân’’ rời khỏi đây!

Bà lại cảm thấy cái mong mỏi đó giống như bong bóng xà phòng đầy hư ảo…

Cho dù có đẹp đến thế nào…

Cũng chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc thật ngắn ngủi…

……………………

Lúc cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc cũng là lúc trời đã sập tối, chiếc xe Lincoln thân dài màu đen sang trọng lao nhanh trên đường, hòa lẫn trong dòng xe đông nghịt, trong đầu chủ nhân của nó liên tục hiện lên một câu nói và hình ảnh duy nhất

‘’Hôm nay anh nhớ về nhà sớm nhé! Em và con đợi anh…’’

Buổi sáng trước lúc đi làm, Phương Ly vừa thắt cà vạt giúp anh vừa căn dặn câu ấy…

Nó khiến anh cả một ngày dài bất kể lúc nào cũng muốn chạy ngay về…

Không biết từ bao giờ, khái niệm ‘’nhà’’ trong lòng anh lại mãnh liệt như thế…

Là từ khi có sự hiện diện của cô…

Sống cùng anh, với tư cách là vợ của anh…

Nhưng mà…

Lâm Hạo siết chặt ngón tay, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Cứ hãy để giấc mộng này kéo dài thêm ít lâu…

Giờ phút này anh chỉ cần biết cô đang ở bên cạnh anh, đang trông ngóng anh trở về cùng đón giáng sinh…

Thế là đủ lắm rồi…

……………..

Lâm Hạo vừa bước vào nhà thì quản gia đã như mọi khi đứng cung kính cúi chào

- Thiếu gia, cậu về rồi…

Liếc mắt một lượt xung quanh, không gian vắng lặng như tờ một bóng người cũng chẳng có nói gì đến không khí giáng sinh.

Lâm Hạo hít một hơi thật mạnh, cố gắng để cho mình thoải mái nhưng đôi mắt lại hiện tia u ám.

- Phu nhân đâu rồi? - Câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng nhưng anh vẫn muốn níu kéo thứ gì đó, trong đôi mắt đen láy hiện ra một tia hy vọng yếu ớt

- Thưa, phu nhân chờ cậu lâu quá nên không chịu được nữa đã đi ngủ trước rồi! Có cần tôi gọi thiếu phu nhân dậy không ạ?

- Thôi không cần đâu, dì cũng đi ngủ đi!

- Vâng, thưa thiếu gia!

Lâm Hạo lặng lẽ đi lên lầu, từng bước chân như đeo chì.

Rốt cuộc thì anh lại trễ rồi, cũng giống như cái ngày của sáu năm trước...

Tất cả một lần nữa là ý trời sao?

Lâm Hạo đưa tay đặt vào nấm đắm cửa, ngẩng người một chút rồi cũng mở ra.

Nhưng thay vì là bóng tối quen thuộc bao trùm lấy anh như bấy lâu nay thì lại là…

- Bụp…

Ánh đèn sáng choang, Lâm Hạo thản thốt kinh ngạc nhìn đám kim tuyến từ đâu xuất hiện rơi từ trên cao xuống rồi dính hết vào người anh, ngay sau đó là tiếng cười đùa của một người lớn và một đứa trẻ hòa vào nhau, rất vui vẻ.

- Ba ơi, giáng sinh vui vẻ!

Lạc Lạc nói xong liền bổ nhào vào người anh rồi ôm chặt lấy, mạnh tới nỗi Lâm Hạo suýt nữa không đứng vững.

Không biết từ lúc nào thằng bé đã hình thành thói quen bám dính người anh giống hệt như mẹ của nó! (không có chuyện đó nhé!^^)

- Hai người…

- Thế nào, bất ngờ em dành cho anh đã đủ lớn chưa?

Cổ họng như bị tắt nghẽn do có thứ gì đó chắn ngang. Trong lòng anh, thứ cảm giác tràn đầy thứ hạnh phúc không gì sánh bằng cứ chầm chậm chảy vào máu thịt.

Mọi thứ đang hiện hữu trước mắt anh là thật sao?

Căn phòng ấm áp, không gian sáng rực, trên chiếc bàn tròn đằng kia là nhiều món ăn đầy màu sắc do cô đích thân chuẩn bị, mùi thơm sực nức mê hồn người.

Phương Ly vận bộ váy liền bằng ren trắng thuần khiết ôm sát lấy người không phần vai lộ ra tuy không chút hở hang nhưng lại mang một vẻ đẹp thần bí khiến anh say mê nhìn ngắm không chớp mắt.

- Hai người, sao còn chưa đi ngủ? - Giọng anh rất đỗi dịu dàng không phải là trách mắng như mọi khi

- Em đã nói rồi mà, em và con sẽ thức đợi anh về, gia đình chúng ta sẽ cùng nhau đón giáng sinh.

Nói rồi Phương Ly tiến tới gần, thành thục quàng chiếc khăn len màu lam nhạt qua cổ anh, nó là do chính tay cô đan và còn lưu giữ hơi ấm dịu dàng của cô.

- Ông xã, giáng sinh vui vẻ!

Lâm Hạo một tay nắm eo Phương Ly kéo tới bên người mình rồi ôm cô vào lòng sau đó hôn nhẹ lên gò má cô.

- Giáng sinh vui vẻ!

Lồng ngực khẽ chấn động, nhưng trước mặt trẻ con anh cũng chỉ dám hôn cô một cái như vậy rồi nhanh chóng tách ra, tay còn lại giữ chặt lấy thân thể bé nhỏ của Lạc Lạc.

Cô cũng đồng thời nắm được tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Có lẽ ông già Noel là có thật trên đời vì đã biến điều ước của anh thành hiện thực.

- Ba ơi, ba đã đem điều ước của Lạc Lạc nói cho ông già Noel nghe chưa ạ? - Thằng bé ngẩng đầu chớp đôi mắt ngây thơ hỏi

- Hả, à…rồi…ba nói rồi! - Anh không nỡ khiến nó buồn hay thất vọng chút nào

- Hoan hô, vậy là sau đêm nay Lạc Lạc sẽ có em đúng không ạ?

- Khụ…

Phương Ly không nhịn được phải ho lên một tiếng. Lời nói của thằng bé rõ ràng hoàn toàn ngây thơ trong sáng trong cái tình huống này nhưng không hiểu sao cô lại có thể suy nghĩ đến hướng khác…

Nhận ra điều đó, môi mỏng của Lâm Hạo run lên, dáng vẻ rõ ràng là đang nhịn cười.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, tung bay trong xóa trong không trung.

Thế nhưng bên trong căn phòng, không khí ấm áp vẫn không ngừng lưu chuyển.

Cả ba ôm nhau rất lâu, rất lâu.

Dường như từ đây gia đình ba người sẽ mãi mãi không rời xa.

…………………………..

Tình yêu chúng tôi từng trải giống hệt như pháo hoa trên trời

Đẹp đẽ là thế, rực rỡ là thế, tỏa sáng cả khoảng không tối tăm là thế

Vậy mà chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì chớp mắt liền biến mất, để lại khói bụi lạnh lẽo

Mãi đến rất lâu sau đó tôi mới nhận ra một điều…

Chúng tôi hóa ra đã từng cùng nhau làm rất nhiều thứ…

Cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau mỉm cười, cùng nhau rơi nước mắt, cùng nhau đón giáng sinh bình an, cùng nhau sưởi ấm qua những ngày giá lạnh…

Chỉ là đến cuối cùng…

Không thể cùng nhau nắm tay đi hết con đường…

Tg: Từ chap sau sóng gió quay lại sẽ không nhẹ nhàng như vầy nữa.