Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 142: Vì hận anh tôi sẽ sống




Lễ tang của mẹ, một lễ tang rất lặng lẽ và đơn sơ…

Mọi người đều chú ý đến cô gái đeo khăn tang ngồi lặng lẽ như người vô hồn bên cạnh cỗ quan tài.

Cô không khóc không cười, thậm chí có lúc còn không thấy cử động hay tìm được bất cứ điều gì gọi là dấu hiệu của sự sống trên gương mặt cô.

Bao nhiêu nước mắt của Phương Ly có lẽ đều đã rơi hết trong cái đêm mưa tầm tã đó. 

Khi mẹ được đưa vào viện, cô trước cửa phòng cấp cứu đã không ngừng cầu nguyện, nguyện đem hết tất cả may mắn hạnh phúc cả đời mình để đổi lấy sự bình an cho bà…

Vậy mà hóa ra cuộc đời cô chẳng có nhiều may mắn hạnh phúc đủ để níu giữ bà ở lại thế gian này. 

Từ giây phút đó, Phương Ly hầu như không ăn không uống. Đã vậy còn ngày đêm lại không ngủ, dường như cơ thể cô cũng chẳng cần ngủ.

Những người khác lo lắng ép cô ăn chút gì đó, uống chút nước, nhưng chỉ cần vừa nuốt vào đến miệng cô là lập tức nôn ra ngoài. 

Người tiều tụy xanh xao, trông cô giờ chẳng khác người chết là bao.

- Phương Ly, đây là một ít đồ ăn thanh đạm do chính tay mẹ anh làm, em ăn một chút nhé. Mẹ anh bảo sẽ qua ngay với em. - Giang Tuấn tiến đến cạnh cô cùng một ít thức ăn trên tay

Phương Ly vẫn thế, im lặng không đáp, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

- Em đừng thế, mẹ của em ở thiên đường không muốn nhìn thấy em hành hạ bản thân mình đâu. Mẹ của anh thấy em như thế bà cũng đã khóc rất nhiều. 

Vẫn là sự im lặng đến thấu tim.

Giang Tuấn còn nhớ cái ngày mẹ cô mất trong bệnh viện anh cũng đau đớn biết bao, sau khi biết là bà ra ngoài gặp Lâm Hạo nên mới xảy ra chuyện, anh đã mất lý trí lao vào đấm con người đó, nếu không phải Minh Khải và Thiếu Dương ngăn cản thì hắn ta đã chết dưới tay anh rồi. 

Nhưng đánh rồi thì thế nào, Phương Ly cũng chẳng thể nào vơi bớt nỗi đau, cũng chẳng hé răng lấy nửa lời. 

Chưa bao giờ trong đời anh lại thấy bản thân vô dụng đến vậy, tâm can đau đớn bất lực như vậy.

- Hay là em nghỉ ngơi chút đi, đã bao nhiêu ngày rồi anh không hề thấy em chợp mắt… 

- Phương Ly.

Như thế đó…

Cho dù anh có gọi tên cô tha thiết thế nào thì cô mãi mãi cũng như người mộng du không chịu tỉnh.

"Tương lai của em còn có anh, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em."

"Ngoan, ăn một chút được không?"

"Coi như là anh cầu xin em…"

"Chỉ cần em muốn ăn, dù là thứ gì anh cũng tìm về cho em…"

"Cho dù có phải lục tung cả thế giới này…"

Nhưng cô dường như không nghe thấy gì cả.

Ngọc Mai ngay lúc này cũng có mặt, đau đớn gào lên đến khi nước mắt bắt đầu chảy

"Phương Ly, cậu cứ như thế thì không thể chịu đựng bao lâu nữa đâu!"

"Mình không muốn mất một người bạn tốt đâu cậu biết không?"

"Cậu phải tỉnh lại, cứ tiếp tục thế này cậu sẽ chết mất!"

Ngọc Mai kiên quyết phải ép cô ăn được, mặc cho cô có né tránh nhưng vẫn đưa muỗng cháo kề vào miệng cô.

Nhưng chỉ đến muỗng thứ hai thì Phương Ly không làm chủ được cơ thể của mình, đưa tay lên che miệng của mình khi cơn buồn nôn cứ rạo rực trong cơ thể.

- ỌE…

Người cô trắng ngắt, mồ hôi đầm đìa.

Ngọc Mai thấy cô như vậy thì không dám ép nữa 

- Phương Ly, nếu cậu muốn khóc, muốn thét lên thì tụi mình sẽ đứng đây nghe cậu khóc, cậu thét và ôm lấy cậu, xin cậu đừng thế, mình thật sự sợ lắm...

CẠCH - Cánh cửa lớn mở ra, người không ai mong muốn sẽ xuất hiện rốt cuộc lại xuất hiện

Lâm Hạo tiến từng bước chân run rẩy vào bên trong. 

Mẹ của anh, bên trong chiếc quan tài kia chính là bà. 

Đôi mắt lạnh lẽo ngày nào của anh nhuốm màu đau thương đến tận cùng, chân như mất hết sức lực, cố gắng lắm mới không khụy ngã

"Mẹ, con xin lỗi, tha thứ cho con tội bất hiếu, con đến muộn rồi, mẹ ở nơi đó, có phải là lạnh lắm không?"

- Mày còn dám vác mặt đến đây sao? Kẻ nên chết đi là mày mới phải! - Ngọn lửa giận dữ bùng cháy hừng hực trong mắt Giang Tuấn 

- Cái tên chết tiệt này hôm nay cho dù có liều cái mạng tôi cũng không để anh đến gần Phương Ly. - Ngọc Mai giận dữ quát lớn

- Thấy Phương Ly chưa đủ đau khổ sao mà mày còn dám xuất hiện.

Giang Tuấn vừa dứt câu liền giơ nấm đấm lên cao, nhưng chưa kịp hạ xuống thì một giọng nói yếu ớt đến xé lòng đã vang lên

- Không được, không thể để mẹ nhìn thấy…

Giang Tuấn và Ngọc Mai giật mình hốt hoảng quay đầu lại nhìn

Cuối cùng đã nghe cô nói chuyện lại rồi!

Cả hai cho rằng Phương Ly không muốn để xảy ra ẩu đã trước linh cửu của mẹ mình mà không biết câu nói của cô còn có vế sau 

"Nếu thấy anh ấy bị đánh, mẹ nhất định sẽ đau lòng lắm." 

- Cho em…được ở riêng…cùng với anh ta. - Đôi môi nứt nẻ hạ giọng cầu xin

- Phương Ly, em/cậu chắc chứ. 

Giang Tuấn và Ngọc Mai không dám tin, rõ ràng mẹ Phương Ly gián tiếp do Lâm Hạo hại chết, thế thì tại sao… 

Phương Ly gật đầu thay cho câu trả lời.

Hai người đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng đành chấp thuận mong muốn của cô.

- Anh ở ngay bên ngoài, nếu như có gì em cứ gọi anh, anh sẽ chạy vào ngay.- Anh đưa tay vuốt mái tóc cô, ánh nhìn kiên định

Phương Ly lại gật đầu không đáp.

Giang Tuấn trước khi đi còn không quên dành cho Lâm Hạo một ánh nhìn nguy hiểm.

Hai người họ vừa biến mất sau cánh cửa, Phương Ly đã ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Trong mắt cô bây giờ hiện lên không phải là Lâm Hạo mà là hình ảnh trong tim cô suốt 8 năm qua, là cảnh một nhà ba người của cô lúc nhỏ quây quần vui vẻ bên nhau. 

Khi mẹ tỉnh dậy cô cứ ngỡ ngày ấy sắp đến, chỉ cần anh xuất hiện, chỉ cần anh xuất hiện thôi. 

Rốt cuộc anh cũng xuất hiện nhưng tại sao mọi thứ lại trở thành thế này… 

Mong ước đời này của cô rốt cuộc vĩnh viễn không thể thực hiện được nữa rồi. 

Mẹ của cô...dù có đợi bao nhiêu cái 8 năm bà cũng không bao giờ trở về bên cô nữa.

- Tại sao…bây giờ anh mới đến? - Phương Ly vừa nói xong, nước mắt lập tức trào ra, bao nhiêu ngày qua đều có thể gắng gượng, nhưng con người này vừa xuất hiện, mọi cố gắng của cô đều sụp đổ. 

- Xin lỗi…- Anh đau lòng, tim như vỡ nát ra khi thấy dáng vẻ cô lúc này

Những ngày qua không phải anh không muốn túc trực lễ tang của mẹ mình mà là…

- Xin lỗi tôi làm gì, đi mà xin lỗi mẹ, bà đã chờ anh rất lâu, anh có biết không? 

- Anh…

- Tôi đúng là có mắt như mù, đi yêu một kẻ vô tình vô nghĩa lại bất hiếu như anh. 

Suy cho cùng Lâm Hạo mới là đứa con bà rứt ruột sanh ra, là niềm hy vọng của bà, cũng là đứa con mà bà vừa tỉnh dậy đã gào thét gọi tên. So với cô, chắc chắn đây mới là đứa con bà yêu thương và muốn gặp nhất. 

Cô đã gắng gượng, trước khi bà hạ thổ phải để bà gặp được anh, rốt cuộc cũng làm được rồi.

Lâm Hạo quá đau lòng, quá suy sụp, chẳng thể thốt lên câu nào. Anh nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế chảy ra. 

- Em hận anh lắm đúng không? - Giọng nói anh đầy đau khổ bất lực

Cô cắn chặt răng, ánh mắt uất hận

- Hận…tôi rất hận anh nhưng mẹ thì không, bà rất yêu anh. 

- Nghe nói hai ngày nay em không ăn không uống thậm chí không ngủ, em phải nghĩ đến sức khỏe của mình.

- Anh không có tư cách nói điều đó...

- Sao lại không…anh…- Lâm Hạo đang nói thì cổ họng nghẹn ứ, cả người tê dại

Anh có tư cách là gì?

Anh là kẻ đã đẩy cô đến bước đường đau khổ nhất, là kẻ đã tước đoạt đi tất cả hy vọng về một ngày mai hạnh phúc của cô, là người đã trao cô lời hứa hẹn rồi một tay phá nát tất cả, giờ đây còn khiến cô vĩnh viễn mất đi người mẹ mình thương yêu nhất.

Lâm Hạo cảm thấy nơi ngực mình đau lắm, rất đau, giống như có ai dùng vật nhọn để đục khoét trong đó, chảy rất nhiều máu. 

Nhìn cô đau một thì anh đau gấp ngàn lần.

Nỗi đau của anh rốt cuộc ai có thể thấu!

- Anh ở lại nói chuyện với mẹ lần cuối đi, tôi sẽ tránh mặt. 

Cô cố gượng thân người lê bước đi, nhưng mới được vài bước đã đổ sụp xuống, Lâm Hạo dang tay ra đỡ thân thể mềm nhũn của cô nhưng lần này bị cô hất ra

Cô dùng hết sức cuối cùng mà đấm mạnh vào ngực anh, anh càng đau đớn hơn khi cảm nhận được sự yếu ớt của cô qua những cái đánh đó. 

Nước mắt cô rơi xuống đầm đìa 

- Anh yên tâm tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tiết lộ việc bà là mẹ của anh vì tôi biết điều bà muốn là anh được sống yên bình hạnh phúc trong ngôi biệt thự cao sang đó, anh là Phương Minh Vũ cũng được, Lâm đại thiếu gia cũng được, không còn quan trọng nữa rồi. 

Lâm Hạo dù đau đớn nhưng vẫn làm ra vẻ không để tâm đến lời trên của cô

- Em cho rằng anh coi trọng điều đó sao, cái anh muốn nói là em nhìn lại bản thân mình xem. Em đang diễn khổ sở cho ai xem đấy, càng biến mình ra bộ dạng đáng thương như người sắp chết thế này càng khiến anh khinh thường em, càng khiến mẹ không thể nhắm mắt mà an nghỉ. Nhớ cho kĩ. Em càng hận anh, em càng phải sống tốt, ít nhất là tốt hơn anh. 

Anh biết giờ phút này chỉ có những lời lẽ cứng rắn mới có thể kích động được cô.

Và quả thật như thế…anh rốt cuộc cũng thành công

- Được, tôi sẽ sống…thật tốt, vì mẹ…tôi sẽ sống…vì hận anh, tôi sẽ sống.

Vào thời khắc cô quay lưng lại từ bỏ tất cả thì Lâm Hạo lại nắm chặt lấy tay cô, nhưng rồi rất nhanh lại buông ra. 

Khi tay cô vụt khỏi tay anh, bóng lưng xa dần, xa dần rồi biến mất, anh đã nghĩ không biết đến khi nào mới được nắm lấy bàn tay đó, nhìn thấy cô một lần nữa, có lẽ…mãi mãi cũng không thể. 

Trái tim anh tan nát đến tận cùng, đầu đau buốt, trước mắt chỉ còn một khoảng mờ ảo tựa hư không rồi tối dần tối dần. 

Đau. Đau lắm.

Cô đã mang ánh sáng của anh đi mất rồi!

Phương Ly nắm chặt chân váy, lê từng bước khổ sở tới cánh cửa cao lớn trước mặt. 

Ước gì đó là cánh cổng thời gian, có thể đem mọi thứ quay trở về như lúc đầu…

Nếu được chọn lại một lần nữa…

Cô nhất định sẽ chọn….

Chưa từng gặp anh, chưa từng yêu anh…

Như thế thì…

Sẽ không phải trải qua những khổ đau đến chết đi sống lại thế này…

…………….

- Phương Ly, sao cậu lại ra đây? Còn tên đó…

Ngọc Mai dự định xông vào thì Phương Ly cả người ngã khụy xuống may là có Giang Tuấn đưa tay ra đỡ. 

Cả người cô lạnh ngắt không còn chút sức lực nào.

- Đừng vào đó…đừng…

- Cậu chắc chứ, để hắn ta ở trong đó với linh cửu của mẹ cậu như vậy à?

- Ừ. - Phương Ly dùng hết sức mà gật đầu thật mạnh

Vì đây là ý định của Phương Ly và không muốn cậu ấy kích động nên Ngọc Mai đành nghe theo dù trong lòng rất uất ức.

- Giang Tuấn…em quyết định rồi, em sẽ đi. 

- Ý em là…

- Đến đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này…là được…

Nếu là cách đây một tuần, cô sẽ còn phân vân lo nghĩ nhiều lắm. Nhưng hiện tại cô chỉ muốn đến một phương trời mới, nơi sẽ không có những đoạn kí ức dày vò tâm trí nữa. 

Người mẹ kính yêu đã ở nơi thiên đường, người anh hai cô tìm kiếm suốt 8 năm trời đã "CHẾT", người con trai mà cô yêu cũng tàn nhẫn vứt bỏ cô, còn bé Ân thì Lưu Nhã Đình sẽ chăm sóc cho nó.

Cô…chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa rồi.

Bàn tay Giang Tuấn từng ngón, từng ngón đẹp đẽ đan vào bàn tay cô. Anh không giấu nổi niềm vui trong lòng, ôm chặt cô trong lồng ngực vững chắc của mình

- Anh đợi câu nói này của em lâu lắm rồi. Chúng ta cùng nhau đi, dù đến tận cùng thế giới anh cũng sẽ đi cùng em. 

- Cảm ơn anh…vì đến cuối cùng vẫn ở bên em. - Nước mắt của cô chợt rơi

- Đồ ngốc, sau này tất cả sẽ bắt đầu lại, quên hết đi có được không?

Quên hết tất cả để bắt đầu lại…

………………..

Cánh cửa đóng sập lại, trong căn phòng chỉ còn mình Lâm Hạo bên cỗ quan tài lạnh lẽo.

Anh suy sụp quỳ mọp xuống sàn nhà, nấc lên từng tiếng đau thương, nước mắt không kìm chế thêm được nữa mà thi nhau nhỏ xuống cánh tay.

Mãi một lúc anh mới có thể cất tiếng 

- Mẹ, con phải làm thế nào? Phải làm thế nào…? Mẹ từng quỳ xuống cầu xin con rời bỏ Phương Ly, con đã đồng ý, đó cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ. Nhưng giờ đây đến mẹ cũng không còn, con sợ em ấy sẽ nghĩ quẩn…con thật sự rất sợ điều đó. 

Con còn nhớ lần trước mẹ có bảo lúc nhỏ con hay tung đồng xu để quyết định mình nên làm gì. Bây giờ, con dùng nó để hỏi ý của mẹ lần cuối nhé. 

Nếu mặt sấp, bây giờ con sẽ lập tức bước ra ngoài và nói em ấy biết tất cả sự thật, kiên quyết giữ em ấy ở lại.

Còn nếu là ngửa…

Trái tim anh tan nát đến tận cùng

- Nếu là ngửa…con sẽ tiếp tục thực hiện lời hứa trước đó với mẹ, bằng mọi cách để em ấy ra đi.

"Tách" 

Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn đồng xu vút lên cao rồi rơi xuống, nở nụ cười đầy cay đắng.

Tất cả mọi thứ đều là ông trời đã an bày.

Có trách thì trách cả hai kiếp này có duyên không phận.

………………

Có một số người, số phận buộc họ phải dừng lại tình yêu của mình ở một giây phút nào đó. 

Không phải không yêu, mà là…không thể yêu.