Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 138: Rời đi




Lọ lem thật sự có thể hóa công chúa nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ có thể cùng hoàng tử khiêu vũ đến 12h, sau thời khắc đó mọi thứ đẹp đẽ cô đang mang trên người đều sẽ biến mất.

Nếu hoàng tử không tìm thấy cô ấy cô ấy sẽ vẫn chỉ mãi là một nàng lọ lem.

Cung điện xa hoa lộng lẫy, cuộc sống hạnh phúc đến mãi về sau là giấc mơ mà cả đời cô ấy cũng không với tới được.

**************************

Phương Ly chạy nhanh chân mở cửa phòng Lâm Hạo, lúc ấy trong phòng còn có đại thiếu gia Lâm Huy cùng chị Gia Mỹ, họ vừa thấy cô bước vào thì sắc mặt rất kì lạ, vừa lo sợ vừa hoảng hốt.

Nhưng lúc ấy cô không hề chú ý tới, ánh mắt chỉ chăm chăm dán chặt vào người đang nằm trên giường.

- Anh hai, chị dâu, hai người ra ngoài đi.

Cả hai đều lẳng lặng bước ra để mình Lâm Hạo và cô ở lại.

Anh ngồi thẳng người dậy, lưng tựa vào thành giường. Ánh mắt anh vẫn vậy, hun hút khó đoán cũng không nhìn thẳng vào cô.

- Anh nói đi, anh thật sự quay lại với Lưu Nhã Đình, không phải vì hôm qua anh say nên mới thế! - Cô gào lên đau xót

- Đúng vậy, tôi chấp nhận tha thứ cho cô ấy. - Lâm Hạo bình tĩnh đáp

- Cứ cho là anh rộng lượng tha thứ cho chị ta…vậy còn tôi?

- Thời gian qua cô làm rất tốt, ý tôi là cô chăm sóc Ân Ân rất tốt.

Tốt, anh tưởng đó là những gì cô muốn nghe sao? Điều cô muốn nghe là tại sao anh lại trở thành thế này.

Phương Ly mím nhẹ môi, để cho dòng nước mắt chảy ra, lạc giọng nói

- Tất cả đều là giả hết sao? Thứ tình cảm mà trước đó anh dành cho tôi, những lời anh nói trong bệnh viện, những câu hứa hẹn của anh, kể cả hôm đó níu kéo tôi ở lại Lâm gia…là giả cả sao?

- Phải, đều là giả, không có Nhã Đình, lúc tôi cần người an ủi nhất thì cô xuất hiện, bây giờ không cần nữa, dù sao hai chúng ta cũng không có bất cứ thứ gì ràng buộc, cô đi đâu thì đi.

Phương Ly đứng bất động một lúc lâu, rồi lại tiến đến hai tay nắm chặt cánh tay anh, móng tay cũng ghim sâu vào da thịt anh.

- Có phải anh nói dối, vì có lý do, vì có nỗi khổ nên mới nói vậy đúng không?

Cô vẫn kiên trì với niềm tin của mình

- Anh nói em biết đi mà, chẳng phải đã hứa với nhau rằng có chuyện gì chúng ta sẽ luôn cùng nhau đối mặt sao, chỉ cần anh vẫn yêu em thì em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.

Giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng vang lên anh không ngần ngại hất tay cô ra.

- Lý do gì chứ, đúng là kẻ ngốc lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Tôi ghét nhất cái tính đó của cô. Đừng cư xử như một con ngốc nữa.

Phương Ly kinh động, dây thần kinh cũng ngừng hoạt động.

Tất cả kết thúc thật rồi, từ lúc bước chân vào phòng này gương mặt Lâm Hạo chỉ toàn một màu lạnh lẽo, không nhìn đến cô, không muốn nói chuyện đến cô. Thế thì tại sao cô lại không chấp nhận sự thật là anh không còn yêu cô nữa.

- Lâm Hạo - Cô gọi tên anh - Tôi thật sự rất yêu anh, là thật lòng thật dạ, không phải vì gia thế địa vị của anh, thứ tôi yêu là con người anh, tôi hỏi anh lần cuối, rốt cuộc anh có từng yêu tôi không?

Lâm Hạo ngước mắt nhìn trần nhà một hồi lâu cuối cùng lạnh lùng nói ra hai chữ

- Chưa từng.

Phương Ly nước mắt bỗng vỡ òa chảy ra khỏi hốc mắt, cõi lòng cô tan nát đến không cứu vãn được nữa.

- Vậy được, hy vọng anh sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay, ngày mà anh đã giết chết niềm tin của tôi, giết chết tình yêu của tôi còn cả trái tim của tôi nữa. TÔI YÊU LẦM ANH MẤT RỒI.

- RA NGOÀI, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ NỮA, CÚT ĐI. SAU NÀY CŨNG ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI NỮA.

Anh dồn hết sức lực hét to, dĩ nhiên kết quả là cô một giây cũng không muốn lưu lại.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tấm lưng cô trượt dài trên nó rồi ngồi bệt xuống đất nức nở. Từng giọt loang ra mu bàn tay rồi rơi xuống nền nhà..

Giữa cuộc sống đau thương hỗn độn ngần ấy năm trời anh là thứ ánh sáng đẹp nhất mà cô nhìn thấy, vậy mà đến cuối cùng…

Phương Ly cố lê thân xác nặng trịch về phòng, giữa đường lại gặp anh Huy và chị Gia Mỹ.

Nỗi đau vẫn chưa dừng lại ở đó…

- Phương Ly, thật ra…

Thấy vợ mình đau lòng không thể mở lời được Lâm Huy nói tiếp

- Thật ra Ân Ân rất thích Lưu Nhã Đình, dù sao cô ta là chị ruột con bé, máu mủ tình thân, bây giờ cũng biết lỗi rồi…cho nên…từ giờ cô ấy sẽ sống ở đây, còn em…

Gương mặt cô đã bị giăng lớp sương mờ nhìn hai người trước mặt giây lát, nén chặt cơn đau trong lồng ngực mà thốt lên

- Vậy là…đến hai anh chị cũng muốn đuổi em…?

- Cũng không thể gọi là đuổi, chỉ là…- Lâm Huy khó xử

- Từ ngày đầu tiên bước chân đến đây em đã rất quý hai anh chị, quý tất cả mọi người trong nhà, còn những kỉ niệm giữa chúng ta…

- Phương Ly thật ra…

Gia Mỹ nghẹn ngào kìm nén dòng nước mắt định nói gì đó nhưng bị Lâm Huy ôm chặt vai ngăn lại

Rồi anh quay sang nhìn Phương Ly, giọng cứng rắn

- Em nên hiểu nếu để cả em và Lưu Nhã Đình trong nhà này thì sẽ khó xử lắm, cho cả Lâm Hạo lẫn Ân Ân, mọi người cũng vậy.

Vì khó xử nên phải hất cô đi sao?

- Em là em gái của anh, ý anh là anh xem em như em gái ruột của anh vậy, dù em có ở đâu nếu như có gì cần giúp cứ việc lên tiếng, anh nhất định sẽ…

- ĐỦ RỒI…anh đừng nói gì nữa…em hiểu rồi. Đến anh chị cũng hất em đi. Em sẽ đi. Em đi dọn đồ đây, em đi ngay!

Trước mắt cô mọi thứ đều nhòe đi, từng bước từng bước chân đều đau xé tim gan.

Nhã Đình nằm trên giường ôm Ân Ân ngủ trong khi cô cố gắng thu dọn mọi thứ, thật nhẹ nhàng, thật thầm lặng, ngay cả việc rơi nước mắt cũng vậy.

- Có cần chị giúp em một tay không? - Nhã Đình mở miệng

- Không cần, tôi tự làm được. - Phương Ly quẹt mạnh nước mắt, dứt khoát

Đưa mắt nhìn sang Ân Ân. Có lẽ thiên thần bé nhỏ đang say ngủ là người khiến cô lưu luyến nhất.

Phương Ly rất muốn đợi con bé dậy từ biệt nó nhưng lại sợ nghe giọng nói của nó rồi lại không đành lòng đi.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau Ân Ân cứ lay lay cánh tay cô rồi gọi "chị hai, chị hai, chúng ta về nhà đi". Con bé chính là kì tích của cô trong thời khắc không còn nơi nào để nương tựa nữa.

- Chị thắng rồi, chúc mừng chị nhé, nhớ chăm sóc Ân Ân cho thật tốt.

- Chị…đời này chị không bao giờ xa nó nữa.

Nhã Đình mím môi trả lời, Phương Ly nói cô đã thắng, nhưng trong lòng cô không một chút vui vẻ, sự việc sao lại đột ngột đến mức khó tin như vậy. Có đúng là cô đã thắng không?

Phương Ly chăm chú nhìn Ân Ân, ghi nhớ nét mặt đang say ngủ của con bé xách vali xoay người bỏ đi. Nước mắt chảy dài theo mỗi bước chân của cô.

Đến chân cầu thang gặp chị Cầm

- Phương Ly em phải đi thật sao? Hôm qua chị em mình còn hẹn cuối tuần này đi mua sắm mà.

Chị Cầm nắm chặt tay cô nức nở không ngừng

- Còn nữa, lúc nào sinh nhật mọi người trong nhà em cũng là đứa bỏ nhiều công sức nhất, chờ mãi mới đến sinh nhật em, mọi người đã bàn hết với nhau là tháng sau sẽ…

- Chị, em xin lỗi nhưng em phải về quê rồi, chị nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. - Giọng cô run run, khóe mắt ửng lên toàn màu đỏ

- Thiếu gia, cậu nói gì đi thiếu gia. - Chị Cầm ánh mắt như cầu khẩn hướng về phía Lâm Hạo đang đứng trên cầu thang

- Để cô ấy đi đi.

Phương Ly chỉ nghe tiếng anh, không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng mình sẽ đau lòng đến mức không bước được ra khỏi cánh cửa biệt thự.

Nhìn bóng cô khuất xa biến mất sau cánh cửa tim anh như bị ai bóp nát.

- Lúc nãy thu dọn Phương Ly bảo em đưa cho anh. - Nhã Đình lúc này mới trong phòng bước ra đưa đến trước mặt anh chiếc hộp

Thứ gì cô đem đến lúc đầu thì cô mới lấy đi, không hề lấy bất kì thứ gì không phải của mình, "vật này" cũng thế.

Lâm Hạo tay run run cầm lấy mở ra xem, khóe mắt anh đỏ hoe khi nhớ lại câu nói của Ân Ân khi kết thúc lễ hội trường

"Anh, chị, hôm nay Ân Ân rất vui, năm sau chúng ta lại cùng nhau tham gia lễ hội trường nha."

Đáng lẽ ra lúc ấy anh nên nói là

"Cho dù bao nhiêu năm nữa anh vẫn muốn cùng em thế này, chính vì có em anh thật sự rất vui vẻ, Ân Ân thật sự rất vui vẻ, cảm ơn em vì đã xuất hiện, cảm ơn em đã hy sinh nhiều như thế, cảm ơn em vì trở thành kì tích của anh và Ân Ân".

Tay anh nắm chặt chiếc hộp nhẫn nhưng cảm thấy như không có một chút sức lực nào cả, từ khóe mắt chất lỏng trong suốt tuôn ra từng giọt nhỏ xuống.

Anh tàn nhẫn anh xấu xa nhưng anh không muốn cô cố chấp nữa.

Tình yêu không phải chỉ cần cố gắng là sẽ có kết quả.

Tình yêu của anh và cô vốn dĩ không thể có kết quả.

Năm sau, không đợi được đến năm sau nữa rồi.

Cuộc đời con người dù làm gì cũng sẽ có hối tiếc, hối tiếc lớn nhất của anh là không biết trân trọng cô ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Nhã Đình thất thần nhìn anh, không biết anh vì cái gì mà khóc.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy anh khóc.

Trước đây chia tay cô anh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Lẽ nào Phương Ly chỉ quen anh mấy tháng tình cảm lại có thể hơn hẳn hai năm khắng khít giữa cô và anh sao.

Không thể nào…

- Lâm Hạo anh…

- Thời gian tới cô cứ ở lại đây, lo chăm sóc tốt cho Ân Ân là được, chuyện của tôi cô không cần bận tâm đâu. - Nhã Đình chưa kịp mở miệng đã bị chen vào

- Thế thì tại sao anh lại gọi em về đây, nếu không phải vì yêu em tại sao anh lại làm vậy?

- Cô cứ vờ như nhà này không có tôi cũng được.

- Phương Ly không nhận ra, mọi người không nhận ra, nhưng em…em biết những lời tối hôm qua anh nói với Phương Ly đều là giả, nếu không phải vì hết yêu em ấy thì vì lý do gì anh làm thế?

Anh lạnh lùng cắt ngang

- Người cô nợ là Ân Ân không phải tôi, sở dĩ cô ở đây, là để chăm sóc cho nó. Còn nữa đừng quên điều kiện của tôi.

Lâm Hạo nói rồi tiếp tục vào phòng đóng cửa lại, Nhã Đình đứng một chỗ chết lặng, sau đó lại nở nụ cười đầy cay đắng.

Điều kiện của anh

"Không được phép hỏi tôi bất kì câu hỏi nào."

……………………

Lúc Phương Ly ra khỏi nhà đón taxi bầu trời u ám trông thật nặng nề, cứ như tâm trạng lúc này của cô vậy.

Vừa ngồi vào xe được vài phút, cô ngã đầu vào tấm kính, rồi nước mắt thi nhau rơi xuống.

Đột nhiên điện thoại rung lên trong túi cô lấy ra nghe. Là mẹ.

- Alo mẹ…- Phương Ly khó khăn biết nhường nào để khiến mình bình tĩnh lại nghe điện thoại.

- Phương Ly, nếu con đang định về quê thì đừng về nữa, mẹ đang ở…

- Sao ạ?

Cái gì thế này, sao mẹ lại ở đấy? Không nghĩ nhiều cô liền nói bác tài rẽ hướng đi đến đó.

Dọc đường đi trời lại đổ mưa.

- -----Biệt thự Giang gia-------

Vừa đến nơi đã thấy Giang Tuấn đứng trước cổng chờ cô cùng hai chị nữa xách vali cho cô, cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì nhưng mưa to quá không thể nào nói được.

Chỉ là trong cơn mưa mờ mịt ấy, cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng và ấm áp như vậy, còn cùng cô che chung một chiếc ô đi vào trong biệt thự.

Cả dọc đường Phương Ly luôn nghĩ, bản thân vì lí do gì mà không yêu anh?

Giang Tuấn nhìn thấy gương mặt lấm lem không biết là nước mắt hay nước mưa của cô mà không kìm lòng được.

Từ giờ anh sẽ không để cho cô phải rơi nước mắt vì con người không xứng đáng nữa. Cô đã có anh rồi, cũng đã thoát khỏi ngôi nhà đó rồi. Anh sẽ mãi bước cạnh cô, che chở cho cô, và…cưới cô về ngôi nhà này.

Cuối cùng ông trời cũng đứng về phía anh.

Vừa đến sảnh đã thấy mẹ đứng ở đó, Phương Ly không nghĩ nhiều mà chạy đến ôm chầm lấy bà.

- Con ngoan, con đến rồi sao?!

- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?

- Có việc này mẹ nên bàn trước với con mới phải.

- Việc gì ạ?

- Giang phu nhân, bạn của mẹ đã sắp xếp cho mẹ ở đây, con dọn đến đây ở cùng với mẹ nhé, chúng ta sẽ không về quê nữa!

- Mẹ nói sao cơ, con…cùng mẹ ở đây?