Swish cười nhếch rồi nói to:
- Gọi Ace ra đây, còn chúng ta lại kia xem phim nào! Hahahaa...
Sau đó, Swish và những người khác lại ngồi lên ghế, bắt chân lên. Rồi Ace bước ra từ phòng của mình, thấy cô ai cũng mừng rỡ, Vỹ Kỳ liền quỳ lên cực khổ nói:
- Đường...
Cạch
Vỹ Kỳ chưa nói hết tên cô thì Ace đã lấy súng chĩa vào đầu cậu làm cho mọi người đều hoảng hốt. Vỹ Kỳ nói:
- Cậu làm sao vậy?
- Bộ không thấy hả? Ta đang định giết ngươi đấy!
Nghe vậy, Vỹ Kỳ đứng hình mất năm giây, rồi cậu lại quát:
- Cậu bị điên hả? Cậu là Đường Thy, là bảo mẫu của tôi, là người tôi yêu... Đường Thy cậu không nhớ gì sao?
- Đường Thy? Này nhìn cho kĩ tôi là Ace, là Ace đó!
Nghe những lời này, Vỹ Kỳ cứng đờ người ra.
Tại nhà của Vỹ Kỳ,
- Trời đất, Tiểu Kỳ đâu nhỉ? Tụi nó đi từ sáng mà chẳng thấy đâu!
Bà Trịnh ngồi trên sô pha mà cứ lòng không yên, Tân Lan ôm Tân Long ra ngoài nói:
- Chắc bọn nó đi chơi đâu ấy mà!
Nghe vậy, bà Trịnh liền an tâm phần nào, liền lấy hai tay đón lấy đứa cháu trai của mình nói:
- Ôi chu choi, Tiểu Long của bà dậy rồi đấy à! Cưng nào, cưng nào!
(Trở lại diễn biến căn thẳng cũ)
Sau đó, Ace liền lấy tay chuẩn bị súng
cạch
Cô giương nòng súng vào đầu của Vỹ Kỳ, định bắn thì...
ĐỪNGGGGG...
Bích Kiều hét rất to, cô khó khăn gượng dậy nói:
- Đường Thy, cô có trái tim không vậy? Cô là con người đấy, chứ đâu phải là quỷ, mà cô lại quên ân nhân của mình. Nếu cô không nhớ mọi người là ai thì thôi đi, nhưng sao cô lại quên luôn người cứu cô, cưu mang cô, yêu cô. Cô có thật là con người không?
Bích Kiều hét vào mặt Đường Thy, Đường Thy nói:
- Cô im đi!
- Tôi không im đó thì sao hả, tôi nói cho cô biết, cô giống như là một con đỉa sống, bám vào người khác khi họ đầy đủ máu, khi hết máu rồi thì mới chịu buông họ ra. Cô giống như nó vậy đó Đường Thy, tôi nhớ rằng cô đạo lí lắm mà, vậy mà chỉ có việc nhớ ơn thôi mà cô còn không biết, thì cô sống trên đời này làm gì nữa chứ!
- TÔI ĐÃ BẢO LÀ CÔ IM ĐI MÀ!!!
Đùng