Em Là Bảo Bối Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ

Chương 44: Sống Cùng Anh Anh Sẽ Bảo Vệ Em!






Hàn Hàn nhìn Trần Hạo đứng bên cạnh mình chỉ biết cúi gằm mặt, hai má đỏ hồng như hai quả cà chua trước kia họ có thể cùng nhau cười đùa thoải mái như thế nói đủ chuyện trên đời chỉ sau một đêm lại trở lên khó xử như vậy.

Trần Hạo cũng nhìn cô, trên tay cầm cốc cà phê sữa đặt vào tay Hàn Hàn hành động có chút ngượng ngạo, Trần Hạo này đâu phải lần đầu tiên lên giường với một cô gái tại sao bây giờ lại có cảm giác khó xử như thế này chứ? Cả hai đang rơi vào tình thế khó xử ngượng ngùng vô cùng thì bỗng một chiếc xe đen tiến tới, một người đàn ông lịch lãm bước xuống, ánh mắt Hàn Hàn dao động, hàng mi khẽ rung lên Trần Hạo cũng vì ánh mắt đó của cô mà nhìn theo hướng người đàn ông kia, đánh giá một vòng có vẻ là một người đàn ông lý tưởng của những kiều nữ đó.

Người đàn ông đó không bỏ Trần Hạo vào mắt, chỉ chăm chăm Hàn Hàn mà bước đến điều này làm anh có một chút khó chịu.

Hàn Hàn theo bản năng quay mặt, lùi bước về phía sau lưng Trần Hạo, người đàn ông đưa tay lôi Hàn Hàn ra phía trước
-Sao hôm qua con không về nhà? Con phải nghe ba giải thích nữa chứ!
-Còn gì để giải thích? Một già một trẻ ân ân ái ái ở chốn đông người, ông còn gì để giải thích? Ông cũng khéo chọn tình nhân quá không chừng cô bạn gái đó của ông cũng vừa vặn bằng tuổi tôi ấy chứ, muốn thêm không tôi giới thiệu cho một vài người?
Người đàn ông vừa nghe vậy lửa giận trong người bùng cháy, hung hăng tát một cái như trời giáng xuống mặt Hàn Hàn khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, Trần Hạo vội vàng đỡ cô dậy, như vậy cũng có thể hiểu được người đàn ông này chính là bố của Hàn Hàn, Hàn Thước- ông hoàng kim hoàn của thành phố này.

Hàn Thước ném một xấp ảnh vào người Hàn Hàn
-Mày trước giờ một câu hỗn láo đều không dám bây giờ lại thành cái gì rồi? Dày công nuôi mày học Học viện đắt đỏ bây giờ mày lại học thói này về nhà sao? Được nếu mày một hai cho rằng tao là người có lỗi thì xem đi mở mắt to ra mà xem.


Mẹ mày, là mẹ mày đấy lên giường hẹn hò với đủ thể loại đàn ông, tao chỉ vừa ra ngoài một chút đã thành người mang trọng tội à?
Hàn Hàn nhìn xấp ảnh bay lả tả trên đất, trong ảnh đều là hình ảnh mẹ cô ân ái thân mật với người đàn ông khác, có già có trẻ còn có bức ảnh một chút cũng không che đi.

Nước mắt Hàn Hàn không tự chủ cứ thế mà rơi xuống, đôi chân như bị chôn chặt dưới đất không thể nhúc nhích.

Hàn Thước nhìn con gái lại có chút đau lòng, cảm giác tội lỗi dâng lên, đứa con gái này không phải là ông không thương chỉ là trong lúc tức giận ông luôn như vậy không thể kiềm chế được.

Hàn Thước đi tới, cầm tay Hàn Hàn
-Ba không muốn giấu con nữa, con đủ lớn để hiểu rồi.

Thật ra ba và mẹ con trước giờ chưa từng hạnh phúc, chưa từng yêu nhau chỉ vì đêm đó vô tình phát sinh chuyện đó để lại con, nên mới kiễn cưỡng ở bên nhau.

Trước giờ ba và mẹ đều có cuộc sống riêng bên ngoài của mỗi người, chỉ là không muốn cho con biết sự thật này.

Bà và con sắp ly hôn rồi, mọi giấy tờ thủ tục đã hoàn thành, đến lúc giải thoát cho nhau rồi
Hàn Hàn không nói gì, nước mắt vẫn rơi như vậy.

Trái tim cô lúc này giống như ngày mảnh vỡ ra vậy thì ra trước giờ Hàn Hàn cô chính là sản phẩm của một đêm đi quá giới hạn, hai cuộc đời cũng vì sự xuất hiện của cô mà bị trói buộc lâu như vậy.

Lúc này bên trong cô không còn một chút căm hận nào nữa, mà thay vào đó chính là sự đau đớn, Hàn Hàn ngồi sụp xuống đất nhặt những tấm ảnh rơi tứ tung kia, Hàn Thước ngồi xuống cầm tay cô đứng dậy, một hai muốn kéo đi
-Theo ba về nhà, không nên ở bên ngoài nữa
Đôi mắt ngấn nước, gương mặt ướt nhẹp vì nước mắt của Hàn Hàn ngước nhìn ba:
-Nhà? Nơi đó còn gọi là nhà sao? Được rồi, hai người cứ ly hôn đi nên giải thoát cho nhau rồi.

Con lớn rồi, cũng không cần hai người vì con mà gượng ép nữa!

Hàn Thước lại mất bình tĩnh hung hăng đòi lôi Hàn Hàn lên xe, Hàn Hàn gào khóc muốn thoát khỏi tay ông.

Con rất hiểu ba mình, nếu bây giờ đi về nhà sau này cô chính là sẽ bị giam lỏng, đợi bọn họ tranh giành xem ai sẽ nuôi dạy cô, cô cũng biết tất nhiên người được quyền đó chính là ba, như vậy sau này đến đi học e cũng không thể rồi.

Trần Hạo nãy giờ quan sát tất cả chỉ là không nói gì, bây giờ nhìn thấy Hàn Hàn như vậy không chịu nổi nữa, đưa tay kéo lấy cô về phía mình.

Hàn Thước nhìn thanh niên trẻ trước mắt không có cảm tình tốt chút nào, tay chân xăm trổ, gương mặt lì lợm vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt gì.

Ông gật đầu như hiểu ra cấn đề, chỉ vào Hàn Thước
-Thì ra gần đây con giao du với loại người như thế này nên mới học được thói hỗn láo, không nghe lời ba mẹ đúng không?
Hàn Hàn trừng mắt nhìn ba mình, rồi lại nhìn Trần Hạo chỉ thấy mắt anh đang híp lại, biểu cảm có chút khó coi cô không muốn vì gia đình mình mà ảnh hưởng tới anh, làm anh liên luỵ.

Hàn Hàn đang định lên tiếng nói gì đó thì đã bị Trần Hạo cướp lời
-Tôi thấy lớn lên trong gia đình như vậy mới làm cô ấy ảnh hưởng xấu đấy.

Từ trước tới giờ Hàn Hàn là cô gái tốt nhất tôi từng quen, tôi còn đang thắc mắc không biết cô ấy lớn lên trong một gia đình gia giáo, được nuôi dạy tốt như thế nào hoá ra lại lớn lên trong môi trường hỗn tạp thế này, xem ra trưởng thành tốt là do tự thân cô ấy.
Hàn Thước bị nói đến nhân phẩm tức giận, chỉ vào mặt Trần Hạo:
-Mày là ai mà dám ăn nói hỗn láo như vậy với tao? Vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì thì ra mày là người làm con gái tao trở nên hư đốn như vậy

-Không phải tại anh ấy!
Trần Hạo cùng Hàn Thước đều rời ánh mắt nhìn Hàn Hàn, Hàn Thước bực tức vô cùng, lại một lần nữa giáng một cái tát đau điếng xuống gương mặt cô, Trần Hạo vội bước tới đỡ Hàn Hàn đứng dậy, từ miệng cô đã chảy ra một chút máu, Trần Hạo cau mày đưa ngón tay lau đi máu trên miệng cô, nắm tay Hàn Hàn kéo về phía sau mình bảo vệ
-Như thế này là cách ông dạy con gái tốt đây sao? Không vừa lòng liền đánh cô ấy? Tôi, ngay cả cô ấy bị thương một vết xước nhỏ cũng đau xót vậy mà ông đẻ ra, nhìn cô ấy trưởng thành lại lỡ đánh con gái mình đến chảy máu miệng như vậy là dạy dỗ tốt mà ông nói sao?
Hàn Thước không nói gì, khuôn mặt hung dữ hung hăng lao tới nắm cổ áo Trần Hạo, Hàn Hàn thấy vậy vội vàng tiến lên đẩy ba ra:
-Nói cho ba biết con sẽ không về.

Đứng tới tìm con nữa
Không kịp để Hàn Thước lên tiếng, Hàn Hàn đã lôi Trần Hạo rời khỏi.

Trần Hạo mở cửa xe cho cô vào trong rồi đạp ga nhanh chóng rời khỏi đó.

Trên xe, Hàn Hàn một lời cũng không nói, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ, Trần Hạo lén nhìn cô mấy lần cô đều không nhận ra, thấy một bên má sưng đỏ của cô anh khẽ thở dài, con bé này bình thường vui vẻ, hoạt bát như vậy hoá ra lại là người cô đơn đến thế, anh đau lòng vô cùng nhìn cô cảm giác thiếu thốn tình cảm của gia đình là như thế nào có lẽ anh là người hiểu nhất, vì vậy anh rất đồng cảm với Hàn Hàn, Trần Hạo với tay đặt lên đầu Hàn Hàn vỗ nhẹ
-Sau này sống cùng anh, anh sẽ bảo vệ em!