Editor: Oăn Oăn | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Sau khi tan làm, Tô Nam trở về phòng nghỉ thay quần áo, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, anh vừa đi ra ngoài vừa nhìn điện thoại, muốn nhắn tin cho Hình Tín Hàm, nói cho cô biết bây giờ anh đã xong việc, lát nữa hai người có thể gặp nhau.
Nhưng mà, anh vừa mở điện thoại ra đã nhận được tin nhắn của Phó Đồng, một người bạn mà anh đã lâu không liên lạc.
Lúc nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, Tô Nam nhớ Phó Đồng đã vội vã trở về Trung Quốc lúc Nghi An xảy ra động đất, có vẻ bây giờ cô ấy sắp ra nước ngoài.
Nếu là bình thường, Tô Nam có thể đồng ý ăn cơm cùng cô ấy, cũng coi như là tiễn cô ấy đi.
Dù sao hai người cũng là bạn học cũ, thời đi học quan hệ lại rất tốt.
Nhưng sau đêm nay, Hình Tín Hàm phải đến Quý Xuyên quay phim rồi, công việc của anh bận rộn như thế, có thể sẽ không gặp được Hàm Hàm của mình trong thời gian dài.
Vì vậy, tối nay, thời gian của anh chỉ có thể dành cho một mình Hàm Hàm.
Tô Nam bước ra khỏi sảnh lớn của khoa cấp cứu, lúc bước xuống cầu thang, anh cúi đầu muốn gửi tin nhắn từ chối cho Phó Đồng thì lại nghe thấy cách đó không xa có người gọi anh: “Này, Tô Nam!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Nam ngẩng đầu lên, Phó Đồng đang đứng cạnh một chiếc ô tô và vẫy tay với anh.
Anh đi tới, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Phó Đồng nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Tôi ở chỗ đây đợi cậu.” Sau đó cười: “Vốn dĩ chỉ thuận đường đi ngang qua, muốn thử vận may một chút, không ngờ gặp được cậu thật.”
Tô Nam bật cười, không biết phải nói gì.
“Ôi chao, nếu đã gặp nhau rồi thì cùng ăn một bữa đi, ngày mai tôi phải ra nước ngoài rồi, không ăn thì sẽ không có cơ hội nữa.” Phó Đồng nói nửa đùa nửa thật.
Sau khi tan làm, Lâm Hân vừa ra tới cửa đã thấy Tô Nam đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp ở chỗ đậu xe, cả hai đều nở nụ cười trên môi, trông rất hòa thuận.
Cô đứng phía sau Tô Nam, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, âm thầm cắn môi, tự giễu: “Mày nhìn kìa Lâm Hân, dù không có Hình Tín Hàm thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác ở bên cạnh anh ấy thôi. So với mày thì họ xinh đẹp, xuất sắc hơn nhiều, mày lấy cái gì mà so với họ?”
“Từ trước tới giờ, trong mắt hay trong lòng Tô Nam đều chưa từng có mày.”
Lâm Hân tự vùi dập và mỉa mai bản thân, không hề nhận ra có một chiếc xe cứu thương đỗ bên cạnh mình.
Tô Nam định mở miệng xin lỗi Phó Đồng, nói tối nay không thể dùng bữa cùng cô ấy được, nhưng còn chưa kịp nói thì có mấy chiếc xe cứu thương đậu ở bên cạnh, sau đó nhân viên y tế dùng cáng khiêng vài người bị thương xuống, khắp người toàn là máu.
Tô Nam vốn định rời đi, lúc này lại không chút do dự quay vào trong bệnh viện, chỉ để lại cho Phó Đồng một câu: “Xin lỗi, tôi phải đi cứu người.”
Lúc vội vã chạy vào khoa cấp cứu, Tô Nam đi ngang qua Lâm Hân, nhìn thấy Lâm Hân ngơ ngác đứng đó, anh giơ tay vỗ vào cánh tay cô, “Còn ngớ ra đấy!”
Lâm Hân bị anh vỗ vội lấy lại tinh thần, giật mình khi nhận ra một bệnh nhân bị thương rất nặng đang được đưa vào, vì vậy cô ta lập tức chạy như bay trở về khoa cấp cứu.
Cô ta đi theo Tô Nam vào khoa cấp cứu, nhìn bóng lưng vội vã của anh, khóe môi hơi nhếch lên.
Cho dù cô ta thua kém mấy người phụ nữ kia ở những phương diện khác, nhưng ít nhất thì trong công việc, cô ta là trợ thủ đắc lực nhất của bác sĩ Tô, về phương diện này, không ai hiểu rõ bác sĩ Tô hơn cô ta.
Phó Đồng đứng đó, tận mắt nhìn Tô Nam chạy trở lại khoa cấp cứu, bất đắc dĩ nhướng mày, “Được rồi.”
Lúc Tô Nam ra khỏi khoa cấp cứu đã gần mười hai giờ, sau khi lên xe, anh gọi điện cho Hình Tín Hàm, lúc này, Hình Tín Hàm đang ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa đợi anh, sau khi nhìn thấy cuộc gọi của anh, cô lập tức tràn đầy năng lượng bắt máy.
“Hàm Hàm.” Tô Nam gọi cho cô, nói, “Xin lỗi em, lúc nãy anh đã tan làm rồi, nhưng còn chưa ra khỏi bệnh viện thì có vài người làm việc ở công trường bị thương được đưa tới, cho nên không đi được.”
Anh áy náy giải thích với cô, mặc dù cô luôn nói không sao, không sao cả, giọng điệu cũng rất thoải mái, nhưng sao cô có thể không để ý đến việc bị anh lỡ hẹn hết lần này đến lần khác chứ?
Tô Nam biết, cô thông cảm cho anh không có nghĩa là cô không quan tâm, có thể thông cảm cho anh chỉ là bởi vì cô hiểu chuyện, cho nên mặc dù thất vọng, ấm ức, cô cũng không nói tiếng nào.
Hàm Hàm của anh đúng là một bé ngốc.
Cô sẽ không chơi trò nhỏ nhen với anh một cách vô lý.
Khoảnh khắc Hình Tín Hàm nghe thấy lời anh nói, nỗi giày vò vì chờ đợi cả đêm lập tức biến mất, cô nhẹ nhàng cười, “Ừm, em biết. Chỉ cần anh không trả lời tin nhắn của em thì nhất định là anh đang bận, anh mà đọc được chắc chắn sẽ liên lạc lại với em, trước đây anh đã nói với em vậy mà, em vẫn nhớ lắm.”
Tô Nam thở dài, “Sao em lại ngốc vậy chứ?”
“Được rồi, bây giờ anh đang rời khỏi bệnh viện, em đi ra đi, chúng ta gặp nhau.”
Hình Tín Hàm hỏi: “Đi đâu thế ạ?”
Tô Nam suy nghĩ một chút, nói: “Phòng tập thể thao đi.”
Không đợi Hình Tín Hàm trả lời, anh lại bổ sung: “Chắc bây giờ mấy người kia không ở đó đâu.”
“Vâng ạ.” Hình Tín Hàm đồng ý, cô đang định lên lầu thay quần áo, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi anh: “Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không?”
“Ừm.”
Tô Nam chưa dứt lời, Hình Tín Hàm đã nói: “Em sẽ mang cho anh một ít đồ ăn.”
Anh mỉm cười, “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hình Tín Hàm chạy vào bếp, bắt đầu vội vàng nấu ăn, sau gần một tiếng vật lộn, cuối cùng cô cũng hoàn thành ba món ăn, cô đặt mấy món ăn nóng hổi còn bốc khói vào trong lồng giữ nhiệt, chạy lên lầu thay quần áo rồi cầm hộp giữ nhiệt và lồng chim ra khỏi nhà.
Tô Nam ngồi ở khu vực nghỉ ngơi của phòng bida đợi cả tiếng đồng hồ, anh cảm thấy khoảng thời gian đó vô cùng giày vò, anh tự hỏi, không biết mỗi lần cô chờ anh có cảm thấy khó chịu như vậy không?
Lúc Hình Tín Hàm đẩy cửa phòng bida ra, Tô Nam ngước mắt nhìn sang, cô thò đầu vào trước, đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang che mất hơn nửa khuôn mặt, vừa nhìn thấy anh, đôi mắt kia lập tức cong cong hình trăng lưỡi liềm.
Hình Tín Hàm bước vào, lúc đi qua bàn bida thì đặt Hạt Đậu lên đó, sau đó bước tới, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, cởi mũ và khẩu trang ra, ngồi đối diện với Tô Nam, cô mở hộp giữ nhiệt, cười nói với anh: “Em mang từ nhà tới đấy, còn nóng hổi nè, anh mau ăn đi.”
Lúc lấy đôi đũa cô đưa cho anh, anh tiện thể nắm lấy tay cô, Hình Tín Hàm mở to mắt, bật cười, “Anh đang làm gì vậy?”
Tô Nam nói: “Nắm tay.”
Hình Tín Hàm: “…”
“Anh ăn trước đi.”
Lúc này anh mới buông cô ra, cầm lấy hộp sữa mình mua ở bên cạnh lên, rót vào một chiếc ly thủy tinh sạch, đưa cho cô: “Em uống đi này.”
Hình Tín Hàm gật đầu, “Vâng.”
Tô Nam gắp thức ăn bắt đầu ăn, Hình Tín Hàm chăm chú nhìn vẻ mặt của anh, không chờ nổi hỏi: “Ngon không ạ?”
Tô Nam cực kỳ hưởng thụ đáp “ừm”, gật đầu liên tục, “Ngon lắm.”
“Em làm à?”
Hình Tín Hàm nuốt sữa, hơi ngượng ngùng cười, “Vâng ạ.”
Tô Nam ngẩng đầu lên, một tay cô đang chống cằm, ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm anh.
Đôi môi của cô còn dính ít sữa, cộng với đôi mắt trong veo ngây thơ kia khiến cô trở nên đáng yêu hơn.
Tô Nam nhìn cô khẽ cười, Hình Tín Hàm bị nụ cười của anh làm cho bối rối, chớp chớp mắt hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tô Nam đứng dậy, cúi người xuống.
Hình Tín Hàm ngước nhìn anh, vẫn không biết anh định làm gì, cho đến khi hai tay anh nâng mặt cô lên.
Hình Tín Hàm hơi mất tự nhiên chớp mắt một cái, cô nhìn anh càng lúc càng đến gần, nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh liên hồi, làm cô thấy nghẹt thở.
Anh cách cô rất gần, khuôn mặt tuấn tú mềm mại của người đàn ông ở ngay trước mặt cô, Hình Tín Hàm khẩn trương, vội nhắm hai mắt lại.
Một giây sau, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, Hình Tín Hàm cảm nhận rõ ràng có cái gì đó mềm mại và ẩm ướt trên môi mình.
Cô vô cùng kinh ngạc, vậy mà Tô Nam lại…
Anh đang… liếm môi cô.
Đầu lưỡi Tô Nam lướt nhẹ trên môi cô, liếm sạch vệt sữa trên miệng cô.
Là hương vị ngọt ngào của sữa.
Tuy rất nhẹ nhưng dư vị thì vô tận.
Tô Nam lùi lại một chút, Hình Tín Hàm từ từ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt đang cười của anh, Tô Nam dùng đầu ngón tay lau đi vết ướt trên môi cô, cười nhẹ nói với cô: “Trên môi em dính sữa.”
Hình Tín Hàm như một đứa ngốc, cứ ngây người nhìn anh, để mặc anh lau sạch miệng cho mình.
Mãi đến khi Tô Nam quay lại tiếp tục ăn rồi, Hình Tín Hàm vẫn thể lấy lại tinh thần.
Mà kể từ lúc đó, khuôn mặt Hình Tín Hàm cứ đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Tô Nam.
Cô cảm thấy hơi… xấu hổ.
Sau khi Tô Nam ăn xong, anh rửa đồ sạch sẽ rồi cất chúng đi, Hình Tín Hàm ngồi trên ghế nhìn anh đi đi lại lại, đi ra đi vào, đi vào rồi lại ra.
Đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng Tô Nam cũng xong xuôi, anh dựa vào bàn bida trước mặt cô, rũ mắt hỏi: “Vẫn muốn nhìn anh đấy à?”
Hình Tín Hàm chớp mắt, nhếch môi, “Muốn ạ.”
Anh dang tay ra, “Lại đây.”
Hình Tín Hàm đứng dậy, vừa đi tới trước mặt anh thì bị anh ôm vào trong lòng.
Cách một lớp vải mỏng, cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập trong lồng ngực anh, hơi thở của anh cứ quanh quẩn bên tai cô.
Hai người lặng lẽ ôm nhau mà không nói gì, Hình Tín Hàm cảm thấy rất an lòng.
Một lúc sau, Tô Nam đưa tay ôm mặt cô, cười: “Nhân lúc em vẫn chưa đi, anh phải nhìn em thật kĩ mới được.”
Nghe anh nói như vậy, Hình Tính Hàm chợt cảm thấy hơi tủi thân, cô mím miệng, sau đó bắt chước anh, hai tay ôm mặt anh, chu miệng nói: “Em cũng phải nhìn anh thật kỹ.”
“Để dáng vẻ này của anh in sâu trong lòng em.”
Anh hơi nhíu mày, dù sao thì Hình Tín Hàm vẫn là cô gái nhỏ hơn anh sáu tuổi, cô khịt mũi, chui vào lòng anh, ôm chặt eo anh: “Có thể em sẽ không gặp được anh suốt một thời gian dài.”
Trước đó hai người chưa ở bên nhau, cô luôn bình tĩnh đối mặt với anh, tỏ ra trưởng thành và lý trí, nhưng hiện tại quan hệ giữa hai người đã thay đổi và trở nên thân thiết hơn, mọi hành động trẻ con của cô gái nhỏ đều dần dần lộ ra trước mắt anh.
Thỉnh thoảng cô sẽ vô thức làm nũng nịu với anh, ngày càng trở nên dễ thương và ngây thơ, thẳng thắn và tự nhiên hơn.
“Anh sẽ đến gặp em mà.” Tô Nam an ủi, “Chỉ cần anh có thời gian sẽ tới đó, nhé?”
Hình Tín Hàm bĩu môi, không nói gì thêm.
Sau đó Tô Nam bắt đầu dặn dò Hình Tín Hàm đến đó nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì phải nói với anh, thậm chí Hình Tín Hàm còn không biết anh xem thời tiết bên đó từ lúc nào, nghe anh nói như thể một người dự báo thời tiết thực thụ, Hình Tín Hàm ngạc nhiên khi nghe anh nói với cô thời tiết trong tuần qua ở bên đó như thế nào, cô có nên mang thêm quần áo khi đến đó hay không.
Cuối cùng cũng đến lúc phải chia tay, Tô Nam đột nhiên kéo Hình Tín Hàm đang chuẩn bị rời đi lại, cô gái đưa lưng về phía anh, dừng bước, sau đó quay đầu lại, làm như không có chuyện gì nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc, dường như đang hỏi anh còn chuyện gì sao.
“Đợi một chút đã.” Tô Nam nói, “Còn một việc vẫn chưa làm nữa.”
Trước khi Hình Tín Hàm kịp phản ứng lại, cả người đột nhiên bị anh nhấc lên, bế kiểu công chúa.
Cô bất ngờ hét lên một tiếng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Tô Nam không nhịn được cười: “Sợ gì chứ? Anh không làm em ngã đâu.”
Hình Tín Hàm không biết anh sẽ làm gì, hỏi: “Anh muốn làm gì thế?”
Tô Nam cứ ôm cô như vậy, híp mắt lại, lông mi hơi rũ xuống, anh nhìn cô, cười dịu dàng: “Xem thử em nặng bao nhiêu.”
Hình Tín Hàm tức giận muốn nhảy xuống, lại nghe thấy anh nói: “Sao lại nhẹ thế này? Có phải bình thường em ăn ít lắm không? Lần sau gặp mặt anh sẽ kiểm tra. Nếu em nhẹ hơn bây giờ, anh sẽ phạt em.”
“Phạt gì ạ?” Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh hỏi.
Khóe miệng Tô Nam cong cong, “Bây giờ chưa nói được.”
------oOo------