Trong những tháng ngày tiếp theo, đều là hai người đàn ông một lớn một nhỏ và hai người phụ nữ nhanh chóng vượt qua chiến tranh, cuối cùng có một ngày, Văn Thông tìm được tôi trong phòng, rất nghiêm túc nghiêm túc nói với tôi.
"Bảo bối, anh nhất định phải nói với em một chút."
"Chuyện gì đây, nghiêm túc như vậy."
Tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, cũng thay đổi rất biết điều đứng ở bên cạnh anh.
"Không thể để cho anh ăn như vậy nữa, em xem bụng của anh cũng sắp phình ra, vậy không được."
"Tại sao?"
"Em không phát hiện, trên mặt anh càng lúc càng mập, nhưng chân của anh cũng càng ngày càng gầy sao? Như vậy sẽ làm anh đi bộ trở nên khó khăn hơn."
Ở trong giọng nói của Văn Thông, tôi nghe được ý lo lắng rất nghiêm trọng, tôi không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, từ đó về sau, chúng tôi sẽ không buộc anh uống thuốc bổ điên cuồng, tôi còn khổ sở xin Văn Thông, cuối cùng được sự đồng ý của anh, tăng thêm một việc làm, mỗi ngày làm một số vận động chân đơn giản giúp anh.
Hôm nay đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện với Văn Thông, chỗ giãi phẫu của anh khôi phục rất tốt, đã có thể nói là bình phục, nhưng còn phải đến một bệnh viện khác, chính là muốn làm hai chân một COURSE để khôi phục chức năng chân của anh giúp Văn Thông, nhanh chóng làm cho anh có thể chống gậy đi bộ.
Văn Thông trải qua cố gắng, rốt cuộc anh lại có thể sóng vai đi với tôi ở trên đường phố Newyork, đây là anh yêu cầu mãnh liệt, bởi vì hôm nay là của ngày cuối cùng năm.
Hôm nay chúng tôi không lái xe, cũng không để anh trai đưa đi, ngồi ở trênTAXI, lại kẹt xe dừng ở phố thứ sáu mươi của Man¬hat¬tan, Văn Thông nhìn đồng hồ đeo tay một cái, liền kiên trì muốn tôi xuống xe đi với anh đến nhà hàng mà chúng tôi phải đi.
Mặc dù đây chỉ là một đoạn đường đi ngắn ngủn, nhưng anh đi cũng không nhẹ nhàng như thường ngày, tôi kéo cánh tay của anh, anh còn phải nhìn con đường trước mắt, rất nhanh anh cũng đã bắt đầu thở hổn hển bên cạnh tôi.
"Đi vất vả như vậy còn phải ra ngoài, chúng ta hoàn toàn có thể đón đêm giao thừa cùng với gia đình anh trai mà." Tôi oán trách nói, nhưng trong giọng nói tràn đầy đau lòng.
"Không có vấn đề gì, nhất định phải đi bộ nhiều thì mới khôi phục nhanh, hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa ở đây, anh nhất định phải dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn."
Nhìn anh khổ cực như vậy cũng phải dẫn mình tới ăn bữa tiệc giao thừa lớn, trong lòng tràn đầy cảm kích, nhưng trong miệng tôi vẫn không nhả ra lời ngọt.
"Anh không sợ ăn lại mập sao?"
"Ăn một bữa thì không có vấn đề, anh và em cùng kêu khẩu hiệu giống nhau, ăn lại giảm." Văn Thông cười nói, bây giờ anh đã thở hổn hển rất kịch liệt, ở thời tiết rét lạnh, tôi cũng cảm thấy anh sắp toát mồ hôi.
"Chồng ơi, chúng ta nghỉ ngơi một chút thôi." Tôi dừng bước, quan tâm nói.
"Bảo bối, đừng lo cho anh ... chúng ta cố gắng chút nữa, lập tức tới ngay, đứng ở bên ngoài rất lạnh, anh sợ em sẽ cảm."
Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau đi vào Jean Georges, đây là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Newyork, chúng tôi tới đến bàn Văn Thông đã đặt bữa trước, tôi biết rõ anh đã vô cùng mệt mỏi, muốn để anh ngồi xuống trước, nhưng anh vẫn cố gắng nhắc nhở tôi, chính là tôi nhất định phải ngồi trước, anh mới đi tới chỗ ngồi của anh, được waiter đỡ, từ từ ngồi xuống, tôi thấy cánh tay chống gậy của anh đều run rẩy, nhưng bây giờ tôi thấy anh như vậy thì sẽ không để cho mình đau lòng nữa, mà càng yêu anh hơn, điên cuồng yêu anh.
Quản lý nhà hàng nhiệt tình nói chuyện với Văn Thông, anh ta rất vui vẻ khi có thể thấy được Văn Thông, cũng giúp chúng tôi sắp xếp xong, rồi rời đi.
"Xem ra trước kia anh là khách quen của nơi này."
"Em quên, lần đầu tiên lúc gặp mặt ở nhà em, anh từng nói qua anh là người rất thích ăn."
Nghĩ lại, gật đầu một cái.
***
Dùng cơm xong, tôi cho rằng phải về nhà nên chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới xoay người thì bị Văn Thông gọi lại, tôi tò mò nhìn anh, thế mà anh lại cười, không nói chuyện, ý bảo tôi theo anh, đi vào thang máy.
Anh dẫn tôi tới đến một căn phòng ở tầng17, từ bài trí của căn phòng thì tôi biết rõ đây là phòng khách sạn, híp mắt nói với anh:
"Chồng, tất cả đều do anh mưu tính trước hả?"
"Cái gì gọi là mưu tính trước, anh chỉ muốn đơn độc trải qua đêm 30 với vợ đại nhân đáng yêu của anh."
Đi tới trước cửa sổ sát đất trong phòng, từ nơi này có thể thấy cảnh đẹp ở Man¬hat¬tan, Văn Thông cũng chậm rãi đi tới phía sau của tôi, tựa đầu ở trước ngực anh, mặc dù anh đứng nên đôi tay không có cách nào ôm chặt tôi, nhưng xuyên qua từ sau người tôi, nhiệt lượng của anh cũng đã đủ làm tôi say mê.
Chúng tôi ôm nhau ở cùng một chỗ, là ở trên giường, nằm ở trong ngực của anh, sẽ không bao giờ có bất kỳ áy náy nữa, có chỉ là tình yêu dào dạt, yêu để cho tôi tìm về tất cả những thứ mà tôi không cẩn thận đánh mất, ở trong nháy mắt năm mới bắt đầu, tôi cười vui vẻ, nụ cười phát ra từ trong đáy lòng, mà cười để cho tôi tìm về người tôi yêu, bạn trai, vị hôn phu và chồng của tôi.
***
Tôi dời việc học lại, mãnh liệt yêu cầu sau kết hôn về sau trở lại hoàn thành, dĩ nhiên cũng nhận được sao chồng đồng ý, đang ở chúng tôi phải về cảng trước, Văn Thông đối với tôi % nói:
"Bảo bối, anh dẫn em đến trước mộ ba mẹ của anh xem một chút, cũng để cho bọn họ thấy cô vợ đáng yêu của anh."
Không nói tiếng nào chỉ vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Một lần nữa đi vào khoang máy bay với Văn Thông, bay đến thị trấn nhỏ mà chúng tôi đã từng gặp mặt lần đầu, dọc theo đường đi tay của tôi cũng vẫn không rời cánh tay của anh, mặc kệ là đứng, hay là ngồi, đầu dựa vào bả vai, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Chồng, về sau anh cũng không được rời khỏi em, được không? Anh biết không, khi anh nằm ở trong bệnh viện, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, emđã sợ rất nhiều."
"Ừ, sẽ không, sẽ không bao giờ nữa, I promise."
"Khi đó, em còn nói rất nhiều điều với anh nữa, đáng tiếc anh đều không nghe thấy." Tôi có chút tiếc rẻ nói
Lúc này Văn Thông xoay đầu tới đây, nhìn tôi một cái rồi nói: "Sao anh nhớ hình như có người gọi anh là chồng Tinh Tinh, trái một Tinh Tinh, bên phải một Tinh Tinh, làm cho mắt anh đều là Tinh Tinh, đúng rồi hình như còn ai muốn tìm anh đòi nợ máu đấy."
Nghe lời của anh, phản ứng đầu tiên chính là cho anh một quyền.
"Anh thật hư, thì ra đều nghe được."
"Anh còn nghe được khoa tâm thần gì đó, vừa định mở miệng, thì phát hiện có người muốn hôn trộm anh ." Nói xong, anh bắt đầu cười.
"Vậy thì em hôn trộm một lần nữa thôi." Rướn cổ lên hôn chụt một cái ở trên mặt của anh.
Bầu không khí vui vẻ, bất tri bất giác chúng tôi cũng đã đạt được mục đích.
Tay nâng hoa tươi xinh đẹp, đi theo Văn Thông tới trước mộ ba mẹ anh, bọn họ chôn ở cố hương của mẹ Văn Thông, nơi này rất xinh đẹp yên tĩnh, một vùng thanh bình.
Văn Thông nói cho tôi biết, ba anh rất thích mẹ của anh, từ lâu đã nói với anh em bọn họ, sau khi chết muốn chôn ở cố hương của mẹ anh, vĩnh viễn làm bạn với bà ấy.
Đặt hoa tươi xong, vai kề vai đứng ngay ngắn với Văn Thông, vái ba vái về phía họ.
"Ba, mẹ, thật lâu chưa tới thăm hai người, cuối cùng hôm nay con cũng dẫn con dâu của hai người đến, hai người nhìn một chút đi, cô ấy rất xinh đẹp, đáng yêu."
Nghe lời của anh, tay kéo cánh tay anh không khỏi tăng thêm chút lực.
"Ba, mẹ, thật ra thì mọi người từng gặp mặt một lần, có thể mọi người không có qua lại, nhưng lại ở cùng một không gian, con và bảo bối gặp nhau, là trời cao sắp xếp, ba mẹ, hai người yên tâm đi, rốt cuộc con tìm được người con yêu, đi cùng cả đời người, thiên sứ của con."
Cũng không nhịn được nữa, nước mắt của tôi lại chảy xuống, tôi biết rõ tất cả mọi người chê tôi thích mít ướt, nhưng bây giờ nước mắt đều là hạnh phúc, tôi cũng mở miệng nói chuyện.
"Ba, mẹ, cho phép con gọi hai người như vậy, con không biết nên nói những gì, nhưng có một câu con thật sự muốn nói, chính là con vô cùng cảm ơn hai người, bởi vì hai người sinh ra đứa con trai ưu tú như vậy, mới để con có thể có người chồng tốt thế này. Con cám ơn hai người một lần nữa, con sẽ sống hạnh phúc với anh ấy."
Cùng nhau ở lại chỗ ba mẹ của Văn Thông trọn một buổi sáng, sau đó trở về trấn nhỏ, sau khi dùng xong bữa trưa, chúng tôi chuẩn bị đi đến chỗ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt ôm nhau, chỗ máy bay rơi xuống hồ, giữa đường đi ngang qua bệnh viện mà chúng tôi cùng ở chung, đã đi xuống xe chuẩn bị vào nhìn một chút.
Bệnh viện cũng không lớn, bên trong trống không, chúng tôi cũng không tìm được chút cảm giác nào, đột nhiên nhớ tới lúc ấy chúng tôi đều được người ta đưa đến nơi này, hơn nữa Văn Thông vẫn còn trong tình trạng hôn mê, tại sao có thể có ấn tượng chứ?
Khi chúng tôi xoay người đi ra ngoài, thấy một y tá mập mạp vừa đi về phía của chúng tôi.
Tôi thấy cô ấy đến gần tôi, tôi thấy được đôi mắt của cô ấy rất xanh, không khỏi kêu thành tiếng, nhất định tôi từng thấy ánh mắt của cô ấy.
Tiếng kêu của tôi làm cho cô ấy dừng bước, cũng nhìn chăm chú vào tôi, hình như cũng đang suy tư cái gì.
"Có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?" Cô ấy nói ăn nghi vấn.
"Tôi cũng cảm thấy giống vậy." Tôi nói.
"Em đã tới nơi này sao?"
"Tôi là người may mắn còn sống sót, không bị thương trong vụ tai nạn trên không năm đó."
"Tôi nhớ ra rồi, tôi còn hiến máu giúp cô đấy." Cô ấy bắt đầu vui vẻ trở lại.
"Ừ, anh ấy cũng chính là người may mắn còn sống sót trong lần đó, vị hôn phu của tôi." Tôi lôi kéo Văn Thông, bắt đầu giới thiệu.
Y tá mập bắt đầu nhìn chăm chú vào Văn Thông, chỉ chốc lát sau, liền giật mình nhìn nhìn tôi, lại nhìn anh.
"Sweetheart, chuyện này thật khó tin, năm đó Huyết Ứng hẳn là thua bởi anh, có phải tóc dài hay không, tôi nhớ được anh, bởi vì anh quá đẹp trai." Y tá mập chớp mắt vài cái với tôi.
Tôi và Văn Thông đều không còn gì để nói rồi, đều gật đầu.
Ngây ngốc đi ra khỏi bệnh viện, dầu óc của tôi trống rỗng, sau đó xuất hiện chính là hối tiếc, hối hận chết mất, tôi bắt được cánh tay Văn Thông, dùng sức lay lay.
"Tại sao lại như vậy, em hối hận chết mất, không được, Tinh Tinh, hiện tại em muốn kết hôn với anh."
". . . . . ."
"Một phút em cũng không thể đợi, anh nhất định phải lập tức trở thành chồng của em." Tôi gấn đến mức sắp khóc.
"Đừng nóng vội. Chúng ta có thể đăng kí ở đây, nhưng mà anh lại chưa chuẩn bị gì cả. Nhẫn cũng không có."
"Có cái gì tốt để chuẩn bị chứ?" Tôi còn giơ chân ở chỗ này.
Ở chỗ chúng tôi tư vấn đăng kí, ngay cả dùng kéo túm Văn Thông cũng muốn kéo tôi tới đây, lấy chứng minh ra để đăng kí thành vợ chồng, vợ chồng hợp pháp.
***
Chúng tôi cùng nhau đến bên hồ, buổi hoàng hôn, còn có gió lạnh vù vù, chúng tôi ngồi xuống ở trên một tảng đá lớn bên hồ, Văn Thông kéo tôi vào trong ngực của anh, dùng áo khoác của anh bọc tôi ở bên trong, ôm tôi thật chặt từ phía sau, sử dụng nhiệt độ thân thể của anh để sưởi ấm tôi.
"Vợ à, cuối cùng anh cũng cưới em về rồi."
"Tại sao là anh, nên nói là buộc anh lấy em."
"Đúng vậy, tại sao gấp gáp như vậy, chúng ta cứ đăng kí như vậy, cũng không thông báo cho ba mẹ, bọn họ có thể không vui hay không đây?"
"Tại sao không nóng nảy, náo loạn nửa ngày, trên người của anh đã sớm chảy máu của em rồi, anh thiếu em hai món nợ máu, không thể để cho anh chạy."
"Yên tâm, sao anh lại chạy đây? Khẳng định chạy cũng không chạy thoát khỏi em."
"Không được, cũng không thể có loại ý nghĩ này, anh phải vĩnh viễn ở cùng với em."
"Anh cầu cũng không được."
"Chúng ta vẽ lại cảnh tượng này trên bản vẽ đi." Văn Thông móc bản vẽ ra từ trong túi ở trên lưng của tôi, anh biết tôi đều mang hằng ngày.
Văn Thông ôm tôi trong ngực, nghiêm túc vẽ một nhà mèo mập sở trường của anh, giống như tình cảnh bây giờ của chúng tôi, ôm nhau bên hồ.
Đột nhiên anh cầm tay của tôi lên, nói: "Cưới cô dâu có thể không có nhẫn sao? Anh vẽ một cái trước, nữa sau bổ."
Anh đang vẽ một chiếc nhẫn kim cương lớn và xinh đẹp trên ngón tay trái vô danh của tôi.
Tôi cũng kéo tay trái của anh, vẽ một chiếc nhẫn giống vậy. Là con khỉ nhỏ.
Tôi lại cầm tập bản vẽ ghi lại tình yêu của chúng ta lên, nhìn bản vẽ hôm nay, nước mắt hạnh phúc lại muốn chảy xuống rồi.
"Để cho anh viết lên tranh một câu thôi." Văn Thông nói.
No matter where you are, I can always meet you.
Chính tôi viết lời tôi dịch phía dưới.
Ở nơi nào, cũng có thể gặp được anh.
Tất cả ngôn ngữ đều là dư thừa, dưới hoàng hôn bên hồ, chúng tôi nhiệt tình hôn nhau. . . . . .