Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 8




Tôi đứng ở trước cửa sổ nhìn anh ta vào nhà, tôi lấy tay lau khô dòng nước mắt cứ chảy mãi, tôi bị sao vậy, tại sao lại cư xử theo cảm tính như vậy, đó hoàn toàn không phải là tôi. Tôi đi tắm, nằm trong bồn tắm thật lớn, tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hình ảnh của anh cứ như thước phim quay cuồng trong đầu tôi, tôi lập tức mở mắt ra, tôi không thể để mình mê muội trong tình trạng này mãi được. Bước ra khỏi bồn tắm, rửa mặt xong, tôi sợ mình ngủ không được lại suy diễn lung tung, nên uống một viên thuốc ngủ, rồi chui vào giường ngủ luôn.

Khi tôi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, ngồi dậy cứ thế sững người ra trên giường, lúc này mẹ tôi đẩy nhẹ cửa phòng ra, thấy tôi đã dậy, mẹ nói, "Bảo bối, con nướng sắp khét rồi đấy, bây giờ mau dậy đi, hôm nay con có đi đâu không? Chút nữa mẹ phải ra ngoài một lát."

"Mẹ đi đi, không cần để ý đến con, hôm nay con không muốn đi đâu cả, chắc là tại hôm qua con bật máy lạnh lớn quá nên giờ con thấy toàn thân ê ẩm hết lên."

"Con đúng là, mẹ nói với con nhiều lần rồi, lúc nào cũng mở máy lạnh chạy vù vù." Mẹ bắt đầu cằn nhằn tôi.

"Mẹ, con không sao, con uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay thôi ạ."

"Để mẹ lấy thuốc giùm con, con mau rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó uống thuốc đi."

"Vâng, con xuống ngay đây."

Tôi nhìn một bàn đầy thức ăn nhưng tôi không có khẩu vị gì cả, cứ ngồi đó không ăn gì, mẹ đem thuốc tới nói, "Bảo bối, con không đói bụng à, hay để mẹ gọi bác sĩ Lưu đến khám cho con nhé." Mẹ tôi quan tâm nói.

"Không cần, không cần đâu ạ, con thật không sao mà."

"À, đúng rồi, hôm nay mẹ có nghe điện thoại di động của con kêu mấy lần đấy, nhưng mẹ không tìm thấy điện thoại của con đâu cả, con để đâu vậy?" Mẹ hỏi.

Điện thoại di động của tôi để đâu rồi nhỉ, hoàn toàn không có ấn tượng, cũng chẳng nhớ để nó ở đâu cả, hay là tôi còn bỏ trong cái ví, tôi nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua khi tôi về nhà, rồi đứng lên đi đến gần cửa chính, thì nhìn thấy túi xách của tôi để ở phía sau chậu hoa gần cửa.

Ngồi trên ghế sofa, hôm nay tôi thật sự sợ phải cầm điện thoại di động lên xem, nhưng vẫn nên xem thử thế nào, nói không chừng là do tôi tự gây sức ép mình mà thôi.

Khi tôi xem điện thoại thì có hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn được gửi đến. Toàn bộ đều là của Lương Văn Thông. Tin nhắn thứ nhất được gửi vào tối ngày hôm qua.

"Joyce, hôm nay tôi thật sự rất vui, nếu như tôi có nói gì làm cô buồn, thì tôi thật xin lỗi. Mong cô tha thứ cho tôi. Thomas."

Hai cuộc gọi nhỡ đều là của ngày hôm nay, một cuộc là lúc mười giờ rưỡi, một cuộc là lúc mười hai giờ.

Tin nhắn cuối cùng được gửi lúc mười hai giờ rưỡi hôm nay.

"Joyce, cô khỏe không? Có thời gian cô gọi cho tôi nhé, cảm ơn. Thomas."

Xem những tin nhắn này, tôi rơi vào trầm tư. Bây giờ tôi không thể gọi cho anh ta được, tôi không biết phải nói với anh ta cái gì nữa. Muốn đặt xuống, nhưng đành nhắn cho anh ta một tin, theo lễ phép.

"Thomas, tôi khỏe, không sao cả. Joyce." Tôi gửi đi xong hình như thấy hơi đói nên đi về phía phòng ăn, thì điện thoại di động vang lên có tin nhắn gửi đến.

Mở ra xem, là anh ta gửi tới.

"Vậy thì được rồi, tôi sợ cô giận sẽ không để ý đến tôi nữa. Tôi đã sai rồi. Thomas."

"Không phải là anh sai, chỉ là suy nghĩ của anh và tôi không giống nhau, tôi không cảm thấy anh sẽ vì cái chân mà mất tự tin, đây là cách nhìn của tôi, tôi không biết như thế là đúng hay sai, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền phức khi đi cùng anh. Lần này bỏ qua, nếu như sau này anh còn nói vậy nữa, tôi thật sự giận đấy. Joyce." Tôi nói hết những gì muốn nói, nên cảm thấy rất sảng khoái. Không chút do dự tôi nhấn gửi.

Qua mấy phút tiếng chuông lại vang lên, "Tôi biết rồi, tôi sẽ không khiến cô tức giận nữa đâu. Bây giờ tôi phải đi họp, có thời gian sẽ điện thoại cho cô. Chúc cô một ngày vui vẻ."

Xem tin nhắn của anh ta, tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn. Anh ta đúng là kẻ cuồng công việc mà, sắp phải đi họp mà còn nhắn tin cho tôi. Hành động này của anh ta khiến tâm tình tôi tốt lên một chút.

Mấy ngày tiếp theo, tôi thật đúng là bị cảm, bị cảm như thế này khiến tôi rất khó chịu, nước mắt nước mũi cứ chảy hoài không dứt, đầu còn nóng bưng bưng. Mẹ tôi gọi bác sĩ Lưu, bác sĩ gia đình của chúng tôi đến khám cho tôi. Tim cho tôi một mũi rồi kê toa thuốc, sau khi uống thuốc cảm thì tôi ngủ li bì, cả ngày cứ trong trạng thái mơ màng, nằm vật vờ trên giường như gấu con lười biếng vậy.

Đến buổi sáng thứ năm, tôi tỉnh dậy, cảm thấy trên người không còn đau ê ẩm nữa, đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi rửa mặt xong đi xuống lầu tìm cái gì đó bỏ bụng, mấy ngày nay tôi ăn cái gì cũng không ra hồn, ngày nào cũng ăn cháo trắng với dưa muối. Điều này cũng tốt, coi như là thanh lọc cơ thể, tháng vừa rồi tôi cũng đã ăn quá nhiều dầu mỡ rồi.

"Bảo bối, con dậy rồi à, hôm nay con thấy sao rồi?" Mẹ tôi hỏi.

"Khá hơn rồi mẹ, mẹ ơi con đói quá, có cái gì ăn không ạ, con không muốn ăn cháo nữa đâu."

"Có cháo thịt bằm với rau củ, con ăn không?"

"Vậy cũng được ạ, nghe có vẻ ngon đấy."

Một lát sau, dì Lâm bưng lên cho tôi, (Dì Lâm ở nhà tôi đã lâu rồi, lúc tôi còn nhỏ dì ấy đã ở đây rồi, dì ấy đối xử với tôi rất tốt.)

"Dì Lâm, có thể cho con xin miếng chao được không ạ, bây giờ miệng con không cảm nhận được mùi vị gì cả."

"Bảo bối, con không sao là được rồi, vừ nãy mẹ còn vì buổi hẹn tối này là lo lắng nữa đấy, nghĩ nếu như con chưa khỏe thì ba mẹ đành mời khách ra ngoài dùng cơm." Mẹ tôi đi tới nói.

"Ba mẹ tính mời ai đến nhà vậy?"

"Con quên rồi sao, tuần trước mẹ có nói tuần này chúng ta làm bữa tiệc tiễn gia đình Lương Văn Trí, chủ nhật này họ sẽ bay qua Mỹ."

"Nhanh vậy ư, hôm nay là thứ năm rồi ạ." Tôi chợt nhớ ra mấy hôm nay Lương Văn Thông cũng không điện thoại cho tôi. Tâm trạng của tôi bỗng chốc nặng nề.

Món cháo thịt băm vốn rất ngon bỗng thấy nhạt thếch.

"Bảo bối, con ở nhà nghỉ đi, mẹ đi siêu thị một lát, mẹ phải mua một ít quà bánh cho trẻ con."

"Vâng ạ." Tôi phờ phạc rũ rượi trả lời.

Sau khi ăn cơm xong tôi quay trở về phòng mình, ngã nhào lên giường chuẩn bị đánh một giấc

"Bảo bối, mau dậy đi, con phải giúp ba chuyện này." Tôi bị lay tỉnh.

"Cái gì vậy ba, con còn chưa ngủ đủ mà."

"Bây giờ đã là hơn bốn giờ rồi đó, một lát nữa cả nhà Văn Trí sẽ tới, còn có một cậu nhỏ bốn tuổi nữa, con phải giúp ba trông nó nhé, không phải con là thủ lĩnh của bọn trẻ đó ư?"

"Cái gì mà thủ lĩnh chứ, đó là chuyện của năm xửa năm xưa nào rồi mà." Tôi lồm cồm bò dậy, nghĩ đến chắc Lương Văn Thông cũng sắp đến đây. Liền nói, “Dạ, ba để cho con thay quần áo, rồi rửa mặt đã, con sẽ xuống ngay.”

"Đúng là con gái ngoan của ba, mẹ con đi mua đồ ăn chắc cũng đang trên đường về nhà đấy."

Xem ra tình bạn của ba tôi với gia đình họ thật đúng là không tầm thường.

Mới vừa xuống lầu không bao lâu, liền nghe được tiếng chuông cửa, tim của tôi lại đập nhanh, tôi chạy nhanh ra mở cửa.

"Joyce, chúng ta lại gặp nhau rồi." Vợ của Lương Văn Trí là Vu Mẫn Di mỉm cười nói.

"Hoan nghênh mọi người, ba em đã chờ mọi người từ sáng đến giờ đấy."

"Đến đây con, Bính Bính, chào dì nào." Cô ấy kéo đứa bé sau lưng ra trước mặt, cậu bé này khá giống với chú Lương Văn Thông của mình, có điề là phiên bản nhỏ, đôi mắt cũng rất sâu và lớn, mới bây lớn mà đã đẹo trai thế này rồi. Nhìn qua hình như cậu nhóc cũng chạc bốn năm tuổi rồi.

"Chào dì." Giọng trẻ con non nớt.

"Xin chào, Bính Bính, cháu đẹp trai thật đó." Tôi cúi xuống nói với cậu bé.

Người bạn nhỏ nhìn tôi ngượng ngùng, trốn sau lưng mẹ cậu.

"Chị Mẫn Di, khuôn mặt Bính Bính khá giống với Thomas nhỉ. Nét giống người nước ngoài nhiều hơn ha chị, cậu bé mấy tuổi rồi ạ?"

"Thằng bé năm nay bốn tuổi rưỡi rồi, phải đó, lúc chúng tôi có Bính Bính, Thomas thì ở Mỹ, nên mọi người không để ý lắm, lần này chú ấy về, hai chú cháu đứng cạnh nhau cũng khiến chúng tôi giật mình, ai cũng bảo đôi mắt của Bính Bính giống y hệt như chú nó vậy." Lương Văn Trí ở phía sau nói.

"Anh Văn Trí, anh nói như vậy sẽ gây hiểu lầm không tốt đâu nha."

"Đúng vậy, cũng may từ khi tôi mang thai đến khi sinh cũng chưa từng gặt qua Thomas, nếu không tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nói giỡn thôi, thật ra thì đôi mắt của Bính Bính rất giống bà nội nó." Mẫn Di cười nói.

Chúng tôi cũng cười. Chờ bọn họ đi vào, tôi ngoái nhìn ra phía sau.

"Joyce, Thomas sắp tan tầm rồi, chú ấy sẽ tới đây ngay, tôi đã nói với chú ấy rồi, không cho chú ấy làm thêm giờ đâu." Văn Trí nói.

Không biết sự thất vọng có hiện hết lên mặt tôi hay không mà sao anh ta lại biết nhỉ. Tôi cúi đầu hỏi: "Anh ấy thường làm thêm giờ ạ?"

"Chú ấy là người rất cuồng công việc, hôm thứ hai chân chú ấy bị cơn đau nhức tái phát, bị đau thế mà chú ấy vẫn kiên quyết đòi đến công ty họp, ai nói cũng không nghe, tôi thật sự hết cách với người em trai này rồi."

Sau khi thay giày xong, mọi người đều đi tới phòng khách ngồi, lúc này mẹ tôi cũng về đến, mẹ tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Bính Bính, người bạn nhỏ ở nhà tôi cũng không xa lạ vì trước kia cậu bé rất thường đến đây, ngồi một hồi lại đòi ba tôi dẫn đi chơi game. Lúc ba tôi dẫn Bính Bính và Mẫn Di đến thư phòng chơi game, tôi kéo Lương Văn Trí lại.

"Anh Văn Trí, anh nói hôm thứ hai chân Thomas bị đau là sau cái ngày em dẫn anh ấy đi chơi phải không? Tại sao vậy? Buổi tối anh ấy còn nói với em không sao mà."

"Có thể là do bị lạnh, buổi tối về đến nhà, đến nửa đêm thì chân chú ấy ru rút rất dữ dội, đau đến mức chú ấy tuôn mồ hôi ướt người, anh cho chú ấy uống thuốc mới ngủ được đó."

"Có lẽ tại em, là do hôm ấy em bật máy lạnh quá lớn, còn chĩa ngay chân anh ấy nữa." Tôi ân hận nói.

"Cái này không thể trách em được...vì em không biết mà." Văn Trí vội vàng an ủi tôi.

"Chân của anh ấy không chịu được lạnh sao?"

"Đúng vậy, hai chân chú ấy từ đầu gối trở xuống bị mất cảm giác không thể cảm nhận gì cả. Không phải là do em đâu, Joyce, anh cũng thật nhiều chuyện, nếu chú ấy biết anh kể cho em nghe chuyện này, chú ấy nhất định sẽ trách anh mất."

"Lần sau em nhất định sẽ chú ý." Tôi nói với Văn Trí cũng như đang tự nói với chính mình.

"Văn Trí, cháu qua đây xem một chút này, đây là bảo bối chú mua được ở buổi đấu giá ngày hôm qua đấy." Ba tôi ở trong thư phòng gọi.

Lương Văn Trí cùng tôi gật đầu một cái rồi đi vào thư phòng, cả phòng khách chỉ còn lại một mình tôi ngồi trên ghế sofa suy nghĩ, đêm đó có phải anh rất đau không? Chân của anh sao lại bị co rút có nặng không? Nghĩ đến chuyện vì tôi mà anh phải chịu đựng đau đớn như vậy, đêm đó anh còn cố gắng cùng tôi xem phim nữa. Khiến trái tim của tôi như bị kim châm đau nhói.

Tôi vẫn ngồi trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần tối, sao anh còn chưa tới, đang nghĩ mông lung thì lúc này chuông cửa vang lên.

Tôi nhanh chóng đi về phía cửa, từ từ mở cửa ra.

Hôm nay Lương Văn Thông mặc âu phục màu xám tro, chống cây nạng cũng màu xám. Hôm nay anh không mang kính, đứng ở cửa, không hổ là người làm quảng cáo, lúc nào cũng ăn mặc rất chỉnh chu và đúng mode, quần áo và nạng mỗi lần đều đi tông với nhau, khiến anh càng thêm nổi bật.

Tôi sững sờ đứng ở cửa, quên mất việc phải mời anh vào nhà.

"Joyce, sao thế, hôm nay tôi có gì lạ lắm sao?"

"Không có, anh mau vào đi."

"Cái này là tôi tặng cho chú." Anh ta đưa cho tôi một túi giấy.

Anh thấy tôi vẫn không có phản ứng gì, bèn nói thêm một câu, “Đó là rượu nho.”

Tôi để anh ta tự ngồi xuống thay giày, anh nhìn tôi ân cần nói, "Joyce, cô có sao không? Mới ba ngày không gặp, sao cô lại gầy đến thế?"

"Như lời anh nói đấy, tôi ngồi máy lạnh nhiều quá cho nên bị cảm."

"Có bị sốt hay không? Ba ngày đã gầy chừng này rồi ư. Mặt cô cũng dài ra rồi đấy." Trong giọng nói của anh không giấu được vẻ đau lòng.

Nhìn anh cởi giày chỉ còn mang vớ. Tôi hỏi: "Ở nhà anh có mang giày trong nhà không?"

Anh nhìn chân của mình, hiểu ý của tôi nên nói, "Tôi có mang dép ở nhà."

"Lần sau, anh có thể mang đến nhà tôi một đôi không?" Tôi lo lắng đề phòng hỏi.

Sau đó anh nhìn nhìn tôi rồi mỉm cười nói: "Được, lần sau tôi sẽ mang sang."

Tôi cũng cười lại với anh, sau đó hai chúng tôi đi vào phòng khách.