Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 6




Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy thời gian sao trôi qua quá chậm, từ lúc rời khỏi giường đến bây giờ, tôi vẫn luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, không có tâm trí để làm được gì cả. Tôi cứ ngồi ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, khi vô tình nhìn thấy ngôi nhà của họ Lương kia, tôi thật không thể ngờ rằng chúng tôi ở gần nhau đến vậy. Nhớ lại sự tình cờ tôi và Lương Văn Thông gặp nhau trong một tháng nay: từ trên máy bay, rồi ở sân bay, sau đó là ở nhà hàng, cuối cùng là tại nhà của tôi, đến việc anh đã biết tôi khi còn ở Mỹ, còn tạo điều kiện cho tôi đến công ty của anh thực tập. Tóm tắt lại cả câu chuyện, tôi thật không ngờ tôi và thần tượng mình lại có duyên đến mức ấy, nghĩ đến là tôi cảm thấy vui ơi là vui.

Chờ đợi mãi cuối cùng cũng đến ba giờ chiều, tôi đứng tần ngần ở trong sân một lát, hôm nay là một buổi chiều oi bức. Chạy nhanh lên lầu tắm nước lạnh cho mát mẻ, sau đó tôi bắt đầu lục lọi tủ quần áo, tôi nên mặc cái gì đây? Mặc cái này, xem thử nào, không được, phải đổi bộ khác, liếc nhìn đồng hồ treo tường, tôi giật nảy mình, thôi tiêu rồi, đã 3h55 rồi, chỉ còn lại năm phút để tôi cho quyết định nên mặc cái gì. Không còn cách nào khác, quyết định mặc trang phục đơn giản nhất, quần jean màu xanh kết hợp với áo sơ mi màu trắng, cầm theo túi xách vừa chạy xuống lầu, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho anh.

Chuông điện thoại mới vang lên một hồi đã có người bắt máy.

"Hi, tôi là Joyce, ngại quá, nhưng có lẽ tôi sẽ đến muộn vài phút, bây giờ anh khoan hãy đi ra, bên ngoài trời rất nóng, đợi khi nào đến tôi sẽ gọi cho anh nhé." Tôi vừa thở hồng hộc vừa nói.

"Joyce, cô đang chạy sao? Đừng có gấp, tôi chờ cô." Giọng nam trầm ấm vọng sang từ điện thoại, khiến tôi trở nên bình tĩnh lại.

Tôi chạy đến nhà để xe, ngồi vào vào chiếc Benz CLK của tôi, vừa tính khởi động xe thì sực nhớ chiếc xe này thấp như vậy, trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ anh khó khăn từ ghế sofa đứng dậy, không được, xe này không được. Tôi vội vàng nhảy xuống xe chạy vào trong nhà gọi lớn.

"Mẹ, chìa khóa xe jeep mẹ để ở đâu vậy? Hôm nay con muốn đi chiếc xe đó."

"Ở ngăn kéo thứ nhất của cái tủ gần cửa đấy, mấy giờ rồi, sao con còn ở nhà?" Mẹ tôi từ trên lầu đi xuống.

"Vâng, con bị trễ rồi, con đi ngay đây ạ." Tôi lấy được chìa khóa xe liền chạy như bay ra ngoài.

Trời hôm nay đúng là nóng thật, mới chạy có mấy bước mà người tôi đã dầm dề mồ hôi rồi. Lên xe tôi liền bật máy lạnh đến mức cao nhất, rồi vội vàng đưa mặt đến trước máy lạnh để hạ nhiệt gương mặt đỏ bừng của tôi, nếu không anh mà nhìn thấy gương mặt đỏ lừ này của tôi, anh ta nhất định sẽ cười tôi chết luôn. Đằng nào cũng trễ, cứ hạ nhiệt chút đã.

Nhìn vào gương thấy mặt tôi đã khôi phục lại bình thường, tôi liền khởi động xe lái ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cổng, tôi liền thấy Lương Văn Thông đã chống nạng đứng trước nhà anh ta chờ tôi, khi nhìn thấy trang phục của anh ta trái tim tôi lại đập thình thịch mấy cái.

Hôm nay anh ta cũng mặc chiếc quần jean xanh và áo sơ mi trắng giống tôi, anh ta còn mang kính râm loại nhỏ, mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ giữa buổi trưa hè nóng bức. Tôi thấy anh ta tựa vào cổng lớn, tay vuốt trán liên tục, tim tôi như thót lại, lẽ nào nãy giờ anh ta luôn đứng ở đó đợi tôi? Tôi nhanh chóng dừng xe trước mặt anh ta.

Tôi nhảy xuống xe đi tới chỗ anh ta nói: "Thật sự rất xin lỗi, tôi đến muộn, anh đứng chờ tôi từ nãy tới giờ à." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn bốn giờ rồi.

Anh ta chống gậy từ từ đi tới, cười nói: "Không có, tôi cũng vừa mới ra đây không lâu, tôi nghĩ lúc này có lẽ cô cũng sắp đến rồi, cho nên lúc cô điện thoại là tôi đi ra luôn, còn sợ bắt cô phải đợi nữa đấy, vì động tác của tôi hơi chậm chạp mà."

Tôi giúp anh ta mở cửa xe ra, “Anh Lương, tôi chờ cũng đâu có sao, vì tôi có thể ngồi trong xe chờ, còn anh phải đứng đợi ngoài nắng đó."

Anh ta đi tới bên cạnh xe, nhìn tôi nói: "Cám ơn cô, nhưng mà này Joyce, cô có thể đừng gọi tôi là anh Lương được không, tôi đã gọi cô là Joyce, vậy cô cũng goị tôi là Thomas đi, có thể chứ?

"Anh gọi tôi Joyce là chuyện đương nhiên rồi, nhưng anh đã từng là ông chủ của tôi, tôi sao có thể gọi anh không tôn trọng như thế được?"

"Tôi mà là ông chủ gì chứ, lúc cô làm việc ở công ty tôi cũng đâu có quan tâm cô gì cô đâu. Nói tới chuyện đó lại khiến tôi thấy thật xấu hổ."

"Được rồi, Thomas, lên xe đi, xem anh chắc nóng dữ lắm rồi." Lưng áo anh ướng đẫm mồ hồi rồi kia kìa.

"Ừm." Anh ta đi tới cửa xe, quay lưng lại với cửa xe rồi từ từ ngồi vào hàng ghế ở trước, đặt cây gậy ngay cạnh chân trái của anh, vịn cửa xe để nhích người lên phía trước, sau đó dùng tay dịch chuyển đặt hai chân vào xe, sau khi ngồi đàng hoàng xong mới đem cây gậy bỏ ra phía sau. Tôi thấy mọi thứ đã xong nên liền đóng cửa xe, đi qua bên kia, ngồi vào ghế lái, vừa đóng cửa ngồi vào chỗ thì nghe được giọng nói dễ nghe của anh ta.

"Joyce, sao cô mở máy lạnh cao dữ vậy, cô sẽ bị cảm đấy."

"Tôi quen rồi, từ trước đến giờ đều như vậy, vào mùa hè tôi sẽ mở máy lạnh hết mức tối đa. Tôi cực kỳ sợ nóng."

"Nhưng tôi nghĩ, nếu như cô đang ra mồ hôi, mà mở số lớn như vậy sẽ rất dễ bị cảm ấy." Anh ta ân cần nói.

Đúng lúc này, tôi hắc xì hai cái, sau đó nói: "Xem ra phải nghe lời anh rồi." Tôi giảm máy lạnh nhỏ lại, chỉnh hướng gió thổi xuống phía dưới.

"Hôm nay chúng ta đi đâu đây?" Thomas hỏi.

"Bây giờ còn sớm, anh chưa đến đỉnh núi bao giờ phải không, nơi chúng ta ăn cơm cách đây rất xa, chúng ta có thể đi đi dạo, sau đó chúng ta đến nhà hàng Kim Chung ăn cơm đi, tôi thấy thời gian vừa qua anh khá mệt mỏi, nên uống nhiều canh bổ một chút." Tôi nói lên kế hoạch của mình.

"Được, tất cả đều nghe theo lời cô."

"Vậy chúng ta đi thôi nào." Tôi khởi động xe, chạy về hướng đỉnh núi.

Xe của tôi là loại xe chuyên dùng ở vùng đồi núi, nhìn khung cảnh bên ngoài tôi cảm thấy thật phấn khích. Lâu rồi tôi không có đến đây, nên không chú ý rằng tốc độ chiếc xe đang ngày càng nhanh. Trong khi tôi đang hưởng thụ cảm giác như đang được đua xe, thì vô tình tôi liếc sang thấy Lương Văn Thông đang dùng hai tay mình đè chân lại, qua hai bàn tay đó tôi có thể thấy anh ta đang dùng sức để ghìm chân mình lại, tôi chợt nhận ra có lẽ do mình lái quá nhanh. Chân tôi đạp bàn thắng từ từ giảm tốc độ.

"Tôi lái nhanh quá nên khiến anh không thoải mái hả?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Dáng vẻ cô lái xe giống hệt như tôi của mười năm trước vậy, không ngờ một cô bé còn nhỏ như cô mà cũng đam mê tốc độ quá nhỉ."

"Ai là cô bé?"

"Ha ha, là cô gái xinh đẹp!"

"Anh đừng chọc tôi cười nữa." Tôi cười nói thế, nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý.

"Tôi nói sự thật mà. Không có trêu cô đâu."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại tôi, nở nụ cười khiến tôi khó có thể mà quên được.

Rất nhanh chúng tôi đã đến đỉnh núi Thái Bình, sau khi đậu xe xong, tôi nhảy xuống xe đi vòng qua phía bên anh, tôi nghĩ mình nên giúp anh một chút, vì vậy sau khi mở cửa xe, tôi lấy cặp nạng ra, trước khi tôi mở cửa giúp anh thì tôi thấy anh đang dùng tay xoa bóp đôi chân của mình.

"Chân không thoải mái sao?" Tôi dè dặt hỏi.

"Không sao, chỉ thấy hơi tê thôi." Anh ta tiếp tục xoa, sau đó dùng tay vỗ lên chân, sau đó di chuyển hai chân, nhận cây gậy chống vững xong, hai tay dùng sức vừa chống đứng dậy đã phải ngồi xuống lại. Tôi vội bước lên dìu anh ta. Tôi hơi lo lắng hỏi: "Chân của anh thật sự không sao chứ. Anh đừng giấu tôi….Đối với mấy những chuyện này một chút kiến thức thông thường tôi cũng không biết."

"Thật sự không có việc gì đâu, cái chân này thật không nể mặt tôi chút nào cả, hai tôi lần đầu tiên hẹn cô đi ăn mà để cô phải lo lắng cho tôi như vây. Tôi ngồi một chút sẽ không sao nữa." Anh ta dùng tay vỗ vỗ tôi.

Tôi nhìn vẻ mặt ái ngại của anh ta hỏi: "Anh mang kính mát có độ không?"

"Không có, hôm nay tôi mang kính sát tròng, thế nào?"

"Anh mang kính như thế này trông rất đẹp đấy."

Anh lấy kính mát xuống đưa cho tôi nói: "Cô thích thì tặng cô này, cái này là do nhà thiết kế người Mỹ Diane Capt thiết kế, hôm nay là lần đầu tiên tôi mang nó, cái kính này nữ cũng có thể mang được."

"Không cần, tôi chỉ nói là anh mang nó rất đẹp thôi."

"Cô mang thử cho tôi xem nào, tôi thấy hôm nay hình như cô đi vội, nên không mang theo kính mát, hôm nay trời nắng thế này mà cô còn phải lái xe, vì vậy cô phải mang kính vào để bảo vệ mắt chứ. Đừng khách kháo, tôi còn mấy cái nữa lận."

Tôi đành mang mắt kính lên, anh ta nhìn tôi: "Cô mang đẹp hơn tôi nhiều. Về sao nó là của cô."

Anh ta thấy tôi đang muốn từ chối, liền chống gậy cố gắng đứng lên, lần này thành công nói với tôi: "Chúng ta đi thôi."

Tôi cũng không nói gì nữa liền mang kính mát đi theo anh về phía trước, anh đi một đoạn không nhìn thấy tôi bên cạnh liền ngừng lại, tôi thấy anh xoay người lại cũng vội vàng tăng nhanh bước chân đi đến bên cạnh anh ta, kéo cánh tay của anh ta lại, "Đi thôi."

Chúng tôi từ từ đi dọc theo con đường mòn nhỏ, người qua đường ai cũng ngoái đầu lại nhìn chúng tôi, tôi nhìn bốn phía, mới đầu tôi cảm thấy bị người khác nhìn chằm chằm vậy rất không thoải mái, tôi đành nới nỏng tay ra. Anh ta cảm nhận được, nhưng không tỏ thái độ gì, tiếp tục chống gậy đi về phía trước. Tôi thật hối hận vì hành động của mình, đi đến bên cạnh anh, cũng lặng lẽ đi về phía trước. Thật ra thì tôi rất muốn kéo cánh tay anh lại.

Chẳng lẽ anh ta có năng lực đặc biệt gì đó, như có thể đọc được trong lòng tôi đang nghĩ gì, tôi đúc kết ra được điều này bởi vì chính ta tôi nghe được anh nói.

"Nếu cô không cảm thấy phiền, nhờ cô giúp đỡ kẻ tàn tật này một chút được không, tôi sẽ rất cảm kích cô."

"It’s my pleasure." Tôi vui vẻ nói đồng thời bám lấy cánh tay anh.

Chúng tôi cứ như vậy mà chầm chậm đi về phía trước, tôi nói cho anh biết chỗ này có thể thấy được toàn cảnh sắc của cảng Victoria. Chúng tôi nhìn về phía xa xa, không ai nói gì cả.

Tôi sợ anh ta đứng quá lâu sẽ không thoải mái, bèn lôi kéo anh ta đi tới quán cafe ở đỉnh núi uống cafe nghỉ mệt.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi lẳng lặng quan sát anh ta qua đôi kính râm, không mang mắt kính trông anh ta càng giống người ngoại quốc hơn.

Có thể là do anh ta quá đẹp trai, tuy chỗ ngồi này của chúng tôi rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng lần này tôi không cảm thấy lúng túng mà ngược lại còn cười rất vui vẻ.