Bầu không khí vui vẻ trong xe dừng lại khi tới nhà của tôi, chờ A Ben lấy xe lăn ra, giúp đỡ Văn Thông chuyển từ trong xe qua xe lăn, tôi cũng xuống xe theo.
"A Ben, bây giờ phiền anh tới công ty cầm tài liệu tới đây giúp tôi." Văn Thông lịch sự nói. Vì anh vừa mới nhận được điện thoại của công ty, nói có tài liệu gấp chờ anh ký tên.
Tôi chính là yêu Văn Thông như vậy, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, đến bây giờ tôi vẫn không thể tưởng tượng ra Văn Thông đã từng mắc chứng tự bế.
Nhìn xe đi xa, chúng tôi liền đi về phía nhà tôi, bây giờ tôi một chút cũng không quan tâm đến màu của đôi giày kia, chỉ yên lặng đi bên cạnh Văn Thông, từ chỗ này đến cửa nhà tôi có dốc, cho nên Văn Thông phải dùng nhiều sức hơn để đẩy xe lăn, tôi nhìn thoáng qua anh, cuối cùng vẫn chọn im lặng đi bên cạnh anh, để mặc anh "đi".
Tôi đẩy cổng nhà ra, lại cảm giác được Văn Thông vẫn chưa theo kịp, quay đầu nhìn lại thấy anh lâm vào hoàn cảnh khó khăn là bị ngăn cản bởi bậc thềm trước cổng, anh đang dùng lực đẩy mạnh xe lăn, cố gắng lên bậc thềm đó nhưng vẫn luôn không thành công, tôi đi tới, đứng trước mặt anh, kéo hai bên sườn của xe lăn, nói với anh một câu:
"Chúng ta cùng nhau dùng sức."
Văn Thông không nói gì, chỉ gật đầu một cái với tôi, sau đó liền cúi đầu, tôi chưa từng thấy qua sự mất mác trên mặt của anh, chợt lóe lên rồi biến mất nhưng nó vẫn để lại trong lòng của tôi, tôi có thể hiểu được nguyên nhân mất mác ngắn ngủi kia của anh, Văn Thông ở đâu cũng là ưu tú hơn người, anh tự mình làm rất nhiều chuyện, hơn nữa đều làm rất tốt, chỉ có một điểm hạn chế là hai chân của anh khiến anh không thể làm được, điều này để lại sự đau đớn trong lòng của anh, mặc dù anh vẫn luôn không để tôi nhìn thấy nhưng lần này lại bị tôi bắt được, nó cũng giống như sự đau đớn trong lòng tôi.
Dưới sự cố gắng của chúng tôi, cuối cùng cũng đã chiến thắng bậc thềm nho nhỏ này, thuận lợi đi vào vườn hoa nhà tôi, tôi vỗ tay, cười vui vẻ với anh, thoải mái nói:
"Sao, xem ra có chỗ anh thật sự vẫn không thể thiếu em, có đúng không?"
Văn Thông vì lời nói của tôi mà trên mặt xuất hiện ánh mặt trời, cả người đều sáng rực hẳn lên, liên tiếp gật đầu nói đúng, còn giống như hơi kích động đến mức nói không ra lời.
Sự vui vẻ của anh nhanh chóng lây cho tôi, tiếng cười khanh khách bật ra từ trong miệng của tôi, vui vẻ đi vào, nhưng lúc tôi đi tới cửa, tôi nhận ra hoàn cảnh khó khăn lại muốn xảy ra, mà lần này sợ rằng dựa vào sức lực của một mình tôi không thể vượt qua nó được, đó là năm bậc thềm trước cửa nhà tôi.
Từ lúc chúng tôi quen nhau đến bây giờ, Văn Thông đã rất nhiều lần tới nhà của tôi, nhưng trước giờ đều là đi tới, mà hôm nay anh lại là ngồi xe lăn tới, hiện tại mấy cái bậc thềm này cũng đã trở thành rào cản khiến anh rất khó vượt qua rồi, đầu óc của tôi nhanh chóng chuyển động, nghĩ tới chỗ nào để anh có thể “Đi vào cửa chính nhà tôi đây? Từ nhà để xe đi vào cũng có bậc thềm vừa cao vừa hẹp.”
Nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy xe của mẹ không ở đây, điều này cho thấy mẹ và tài xế đều không ở nhà, tôi và vú Lâm có thể nâng người đàn ông cao to này lên được sao?
Nhanh chóng đi lên bậc thềm ấn chuông cửa, sau vài tiếng nhưng không thấy ai xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ đều không ở nhà sao? Chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa chợt phát hiện trên người của tôi chỉ có túi đựng đồ của Văn Thông, vậy túi xách của tôi đâu? Đầu óc nhớ lại, tìm kiếm, hình như hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà, hẳn là hai tay trống trơn.
Tôi đứng sững sờ trước cửa, đã không suy nghĩ được nữa rồi.
"Bảo bối, làm sao vậy, trong nhà không có ai sao?" Giọng nói của Văn Thông truyền tới từ phía sau.
Xoay người đi xuống bậc thềm, đứng bên cạnh Văn Thông, tâm tình gấp gáp khiến tôi có cảm giác muốn khóc, giọng nghẹn ngào nói:
"Sao lại vậy chứ, mẹ để em đón anh về nhà, thế nào đều không ở đây, mà lúc em ra cửa hẳn là không mang theo túi xách, anh có thấy em cầm túi xách đến bệnh viện không?"
Văn Thông đưa tay ôm tôi, để tôi bình tĩnh lại, bình thản nói:
"Đừng nôn nóng, hôm nay anh không thấy túi xách của em, chắc là tay không tới bệnh viện."
"Thật sao, làm sao bây giờ? Anh có thể đi lên mấy bậc thềm này không? Anh không mặc giá đỡ, có thể đứng lên không?" Tôi khó xử nhỏ giọng hỏi.
Văn Thông đã nhận ra vấn đề trước mắt rồi, anh cũng khó khăn nhìn mấy bậc thềm này, như có điều suy nghĩ nói:
"Không có giá đỡ, ngay cả đứng lên anh cũng không đi lên được, hơn nữa với tình trạng bây giờ của anh ngay cả có giá đỡ và nạn, muốn lên mấy bậc thềm này vẫn có chút khó khăn."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lần này tôi thật sự rất sốt ruột nước mắt cũng đã chảy ra, vẫn đứng dậm chân tại chỗ.
"Không khóc được không? Bảo bối, đừng xem thường anh, anh có biện pháp có thể lên mấy bậc thềm này." Văn Thông dịu dàng nói với tôi.
Tôi nhanh chóng dùng tay lau nước mắt, không thể để nước mắt tiếp tục chảy ra rồi lại mang đến cho Văn Thông nhiều áp lực hơn được, nhưng đến lúc này tôi vẫn không nghĩ ra anh sẽ có biện pháp gì để "đi" lên mấy bậc thềm này đây?
Văn Thông dùng tay vỗ nhẹ tôi, nói với tôi:
"Bảo bối, anh vẫn không thể rời khỏi em được, cần em giúp anh một chút."
"Được, không có vấn đề." Tôi trả lời máy móc.
Văn Thông đẩy xe lăn tới trước bậc thềm, xoay xe lăn lại, gần như là đưa lưng về phía bậc thềm, sau đó đè brake xuống, lại dùng tay chuyển hai chân từ bàn đạp để xuống đất, sau đó vươn tay nói với tôi:
"Bảo bối, lại đây, làm phiền em đứng đối diện anh, bây giờ thắt lưng của anh không dùng lực được, anh cần em cho anh mượn chút lực là được."
Đi tới đứng trước mặt anh, không biết anh muốn làm sao, thấy hai tay của Văn Thông vòng trên vai của tôi, cho tôi chỉ thị:
"Lát nữa em nâng thắt lưng của anh, chúng ta cùng nhau dùng sức để anh rời khỏi xe lăn, sau đó em để anh ngồi lên bậc thềm đầu tiên là được rồi."
"Ừ." Tôi gật đầu thật mạnh, mình đã hiểu anh muốn làm sao để lên bậc thềm, lòng của tôi cũng bắt đầu sợ hãi.
Lúc tôi đang kéo thắt lưng của Văn Thông và cùng anh dùng sức đứng lên, tôi cảm giác được chân của anh không có một chút sức nào, vốn không có cách nào đứng vững, vì dùng chân của tôi tới đứng thay đầu gối của anh, để phòng ngừa anh quỳ trên mặt đất, chân của anh rõ ràng đang run rẩy, lúc chúng tôi đang cùng nhau dùng sức để anh rời khỏi xe lăn, vừa mới di chuyển tới bậc thềm đầu tiên, tôi liền cảm thấy anh ngồi xuống rất nhanh, tôi dùng hết sức lực của toàn thân lôi kéo anh, cố hết sức để anh nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm, tôi rốt cuộc làm được rồi.
Lúc Văn Thông ngồi trên bậc thềm, dùng tay ấn hai chân đang run rẩy để chúng nó yên ổn lại, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nói với tôi:
"Bây giờ làm phiền em đem xe lăn tới cửa."
"Được."
Tôi đẩy xe lăn của Văn Thông nhanh chóng đi lên bậc thềm, đặt nó ở cửa, xe lăn của anh nhất định là chất lượng rất tốt vì nó không có nặng một chút nào.
Đứng trên bậc thềm yên lặng nhìn Văn Thông, anh dùng tay lôi kéo hai chân không có sức về phía bên này thân thể để chúng nó kề sát thân thể, tiếp theo dùng hai tay chống ở phía sau bậc thềm kéo thân thể của mình lên ngồi vào bậc thứ hai, sau đó kéo chân bị nghiêng sang một bên qua, lại lặp lại động tác này lần thứ hai, vài lần rốt cuộc anh cũng ngồi ở bậc thềm cuối cùng.
Đi nhanh tới, mình cũng ngồi xuống bậc, vai kề vai với anh, nghiêng đầu nhìn anh, tôi thấy trên trán anh đã có một tầng mồ hôi rất mỏng, sắc mặt tái nhợt hơn vừa rồi một chút, nhưng việc mà bây giờ tôi có thể làm là dựa vào anh, ủng hộ anh.
Cả người Văn Thông dựa vào người tôi, cúi đầu, để mình bình tĩnh một lát, liền nhỏ giọng hỏi tôi;
"Anh như vậy có phải rất khó coi không?"
"Sao có thể chứ, em một chút cũng không cảm thấy anh khó coi, trái lại anh khiến em rất cảm động, anh vì em mà để mình khổ cực như vậy, nếu anh vẫn cảm thấy mình khó coi, vậy em nên làm sao với anh đây. . ."
Tôi nói năng lộn xộn, hình như làm sao cũng không biểu đạt được tâm tình bây giờ của tôi.
"Được rồi, bảo bối, vậy có phải em cảm thấy anh rất giỏi không?" Văn Thông thắm thiết nhìn tôi, vẻ mặt cười hỏi.
"Đúng, người của em là tài giỏi nhất."
"Vậy được rồi, nhưng mà khỉ con à, bây giờ anh vẫn hơi mệt, mời em theo giúp anh ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút đi."
"It’s my plea¬sure." Tôi vui vẻ gật đầu.
Dùng tay kéo cánh tay của anh, còn dùng chân của mình từ từ duỗi thẳng, để cho chân nhỏ của anh sau đó đặt trên bậc, tôi cũng duỗi thẳng hai chân đặt song song với hai chân của anh để so dài ngắn.
"Chân của anh thật sự vừa dài vừa nhỏ, làm người ta hâm mộ. Anh xem so sánh với chân của anh, có thể nói là vừa ngắn vừa to."
Im lặng trong chốc lát, tôi nghe Văn Thông bất đắc dĩ nói, hình như cảm thấy anh đang lắc đầu.
"Bảo bối, bây giờ anh thật sự muốn kiểm tra khiếu thẩm mỹ của em lần nữa, thật sự là có chút vấn đề. Như vậy thì sao em có thể làm ngành truyền thông chứ? Nếu sau này cho em chế tạo vài thứ, còn không biết em sẽ chọn kiểu người gì tới diễn đây? Chẳng lẽ anh nhìn nhầm rồi sao?"
Nghe anh nói xong, việc duy nhất tôi muốn làm là:
Cho anh một quyền thật mạnh để làm tiêu tan sự tức giận trong lòng tôi.