Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 44




Nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, muốn ngủ thật nhanh nhưng trước sau vẫn không ngủ được, thậm chí mắt cũng không muốn nhắm lại, nhìn trần nhà bắt đầu đếm cừu, đếm, cứ đếm, đếm đến mức cừu cũng biến thành Lương Văn Thông.

Cuối cùng tôi cũng biết kết quả mà mình muốn, chính là rất nhớ Văn Thông, sau đó cầm điện thoại lên nhìn thời gian, bây giờ đã mười giờ tối rồi, anh nghỉ ngơi hay chưa, tôi vẫn nên gửi tin nhắn trước cho anh đi.

"Anh đã ngủ chưa?"

Chưa tới một lát, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi vui vẻ ấn nút trả lời, liền nghe được giọng nói êm tai truyền tới.

"Bảo bối."

"Ừ, anh đang làm cái gì đấy?"

"Anh đang chờ điện thoại của em nha!" Giọng nói thoải mái của Văn Thông rõ ràng đang đùa giỡn làm tôi vui vẻ.

"Mới không tin."

Nghe anh nói đang chờ điện thoại của tôi, trong lòng tôi rất vui sướng nhưng miệng vẫn cứng rắn.

"Vậy em nói xem anh đang làm gì? Bây giờ anh nằm một chỗ không thể động, chỉ có thể vừa đọc sách vừa chờ điện thoại của em." Giọng nói bất đắc dĩ của Văn Thông.

Một chút bất đắc dĩ đó quấy nhiễu lòng của tôi, tôi đột nhiên lớn tiếng nói vào điện thoại:

"Sau này sẽ không bao giờ để anh một mình ở lại bệnh viện nữa."

". . . . . ."

"Em đã bắt đầu nhớ anh rồi. Sao giờ." Giọng nói của tôi đang to trở nên nhỏ đi như tiếng muỗi kêu.

"Anh lúc nà cũng nghĩ tới em. Bảo bối." Giọng nói của Văn Thông rất dịu dàng, nhưng trong đó cũng tràn đầy nghiêm túc, không đùa giỡn chút nào.

Lời của anh làm linh hồn tôi rung động, khắc dấu thật sâu.

"Có thể biết anh thật sự quá tốt." Tôi cảm khái nói.

"Bảo bối, không thể chỉ nói là biết, em nên nói là có thể sống cùng với anh thật sự quá tốt mới đúng." Văn Thông nghiêm túc sữa lại lời nói của tôi.

"Chảnh chọe." Tôi vui vẻ nói.

"Em thấy anh nói không đúng sao?"

"Đúng."

Tôi hình như chỉ dùng từ này để trả lời, bây giờ tôi không tìm được bất kỳ lời nào để hình dung tâm tình của tôi lúc này.

"Đi ngủ sớm một chút đi. Hai ngày nay em nhất định rất mệt mỏi rồi. Bảo bối."

"Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai em đến bệnh viện đón anh."

"Được, anh chờ em." Văn Thông vui vẻ nói.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Để điện thoại xuống, bên tai vẫn còn vang lên câu nói "Anh lúc nào cũng nghĩ tới em", làm tôi thật sự rung động, mặc dù nó không phải là lời nói ngọt ngào đẹp đẽ gì nhưng nó là câu nói dễ nghe nhất mà tôi được nghe.

Tôi lại càng không buồn ngủ, sững sờ nhìn trần nhà thật cao, tôi chợt nhớ tới ngày hôm trước chính là ngày mà chúng tôi đi đăng ký, sau khi Văn Thông biết tôi rời nhà trốn đi, không phải là kiên quyết đòi tới phòng của tôi sao? Cuối cùng ai cũng không thể ngăn cản anh nên chỉ có thể nhìn anh chống nạng khó khăn đi lên cầu thang, còn ngã xuống trên bậc thang, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của anh tài xế, mẹ và vú Lâm cũng đi được tới phòng của tôi.

Nhớ mẹ nói Văn Thông ngồi ngây người ở trong phòng hơn nửa ngày, anh làm gì ở trong phòng chứ? Nhất định rất đau lòng, lần đầu tiên tới phòng của tôi vậy mà lại để anh đau lòng.

Tôi ngồi dậy đứng trên giường, nhìn chung quanh một chút xem có gì khác không, tôi đi lại trên giường chợt nhớ tới lúc anh đi lên đã ngã bị thương, hẳn là không thể đi lại trong phòng, vậy cũng chỉ có thể ngồi trước bàn học của tôi.

Tôi đi tới, khoảng cách giữa ghế và bàn hơi rộng, đã nói rõ ngày hôm trước bọn họ hẳn là đỡ Văn Thông rời khỏi chỗ này.

Tôi kéo ghế lại, ngồi xuống trước bàn, thấy trên mặt bàn có mấy tờ giấy nhưng lại úp xuống, tò mò cầm lên nhìn, tôi bị bức vẽ và chữ viết trước mắt làm kinh sợ, im lặng nhìn, không thể dời mắt đi.

Lọt vào mắt tôi đầu tiên chính là đoạn đầu mà Văn Thông viết.

"Bảo bối, vợ thương yêu của anh, bây giờ em rốt cuộc đang ở đâu vậy, thân thể của anh như vậy sao có thể đuổi theo em được đây?"

"Có biết không bây giờ anh thật sự có cảm giác không thở nổi. Trái tim co lại, cổ họng cũng hẹp đi, cảm giác trước mắt tối tăm."

"Bảo bối, không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, lúc biết em gái nhỏ dễ thương năm đó chính là em, anh cảm thấy cực kỳ phấn khởi, thật không ngờ duyên phận của chúng ta lại sâu như thế, vì vậy mà ông trời để chúng ta gặp nhau ngày trước, mặc dù lúc đó chúng ta chưa quen biết nhau, anh thật hối hận lúc đó ở trên máy bay, tại sao lại nói chuyện không hòa thuận với em gái nhỏ xinh xắn chứ?"

Đọc tới đây, nước mắt đã đầy mặt, lời nói của Văn Thông khiến tôi nhớ lại tình cảnh năm đó trên máy bay.

Lúc đó tôi và cả nhà chú tôi lên máy bay mới phát hiện ra chỗ ngồi của chúng tôi không được sắp xếp cùng một chỗ, chỗ ngồi của tôi gần cửa sổ, mà chỗ ngồi của anh họ tôi gần đường đi, giữa chúng tôi cách một người, chúng tôi bàn bạc để đợi người này tới, sau đó bàn bạc với anh ta xem có thể đổi chỗ được hay không.

Nhưng tôi và anh họ đợi rất lâu vẫn không thấy người tới, cho đến lúc máy bay sắp cất cánh, cuối cùng tôi cũng thấy một người con trai có dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi màu đỏ sậm, tóc dài buộc tùy ý, đi ở phía sau là một đôi vợ chồng, cùng nhau đi vào khoang máy bay.

Sau khi tôi thấy được anh ta, chưa biết làm sao đã cảm thấy anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi lập tức nói với anh họ không cần đổi chỗ ngồi, sau khi anh họ nghe tôi nói xong, vẻ mặt tràn đầy tò mò, anh họ nhìn theo ánh mắt của tôi liền làm mặt quỷ với tôi, gật đầu một cái bày tỏ đồng ý.

Anh tóc dài đẹp trai đang nói chuyện với đôi vợ chồng, bọn họ nhìn qua chỉ hơn 50 tuổi, người đàn ông là người phương Đông, người phụ nữ là người phương Tây, vị phu nhân này rất đẹp, tôi nghĩ lúc còn trẻ nhất định bà là một người con gái vô cùng đẹp. Bọn họ ngồi bên cạnh chú và dì của tôi, người thanh niên kia đặt hành lý của bọn họ lên kệ, nhìn bảng sắp xếp chỗ ngồi trên máy bay, sau đó đi về phía tôi.

Tôi quỳ trên ghế nhìn bọn họ, nhìn một chút tình huống chung quanh, xác nhận chỉ có chỗ ngồi bên cạnh tôi còn trống, vậy anh ta nhất định ngồi ở đây, suy đoán và cảm giác của tôi là đúng, bởi vì lúc tôi vừa nhìn thấy anh ta thì đã cảm giác anh ta sẽ ngồi bên cạnh tôi rồi.

Giương mắt nhìn anh ta vừa vặn đụng phải ánh mắt của anh ta, tôi lập tức rụt đầu lại, nhanh chóng ngồi xuống, anh ta có khuôn mặt của người phương Tây và tóc của người phương Đông, anh ta thể hiện gần như hoàn mỹ sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, tôi cảm thấy sức hút từ anh ta rất lớn khiến tôi vô cùng khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn anh ta.

Anh ta đặt túi xách của mình lên phía trên hành lý, khóa kỹ lại, sau khi ngồi xuống bên cạnh tôi thì cài dây an toàn, bàn tay thon dài trắng nõn của anh ta vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi do dây an toàn đè vào.

Liếc mắt nhìn tới đây tôi mới nghĩ đến mình vẫn chưa cài dây an toàn, liền nhanh chóng cầm dây lên, nhưng do khẩn trương nên tôi làm sao cũng không cài được, thật mắc cỡ mà, hai tay của người khiến tôi khẩn trương đưa qua cài chắc dây an toàn giúp tôi, nhưng câu nói kia của anh ta lại khiến tôi cảm thấy ngoài dự tính.

"It’s ok, little angel." (Xong rồi, thiên thần bé nhỏ.)

Ở bên cạnh anh ta, từ đầu tới cuối tôi vẫn không tìm được cảm giác của mình, chỉ biết mình rất khẩn trương, sau khi nghe giọng nói của anh ta tôi lại càng muốn say. Trong đầu tiếng vù vù vang lên, không dám nhìn anh ta, chỉ gật đầu một cái với anh ta, mà tôi cũng không hiểu rõ lời của anh ta. Nhưng có thể cảm thấy được anh ta coi tôi là người bạn nhỏ.

Nhớ tới đây, tôi liền nhìn thư Văn Thông để lại, phía trên không có ghi có nói chuyện với em gái nhỏ xinh xắn, xem ra anh đã quên anh đã từng nói với tôi một câu chính là "It’s Ok, little angel."

Thế giới thật sự là rất thần kỳ, làm sao tôi cũng không nghĩ tới tám năm sau tôi gặp anh và tiếp tục cùng anh viết nên bài hát yêu nhau này.

Nhưng trước mắt của tôi lại xuất hiện bộ dáng của Văn Thông chống nạng bước đi, tâm tình giống như trời trong xanh chợt xuất hiện một đám mây đen, bởi vì trong lòng hiện ra một vấn đề.

"Văn Thông, em là thiên thần trong sinh mệnh của anh sao?"