Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 43




Văn Thông nhẹ nhàng lau nước mắt của tôi, không nói gì, chỉ đặt cánh tay dưới đầu của tôi, chúng tôi cứ lẳng lặng nằm như vậy.

"Bảo bối, sau này chúng ta đừng ngủ trên giường lớn nữa, anh rất thích cảm giác bây giờ, chúng ta kề sát nhau ở trên chiếc giường nhỏ, tách cũng tách không ra." Giọng nói dễ nghe của Văn Thông truyền tới.

Tôi không nói gì chỉ gật đầu để diễn tả tiếng lòng của tôi.

Sắc trời đã bắt đầu từ từ tối dần, tâm tình của tôi cũng bắt đầu sa sút, bởi vì điều này mà tôi và Văn Thông tạm thời tách ra, Văn Thông nhẹ giọng nói với tôi:

"Bảo bối, hôm nay em hãy về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh đã gọi tài xế sáu giờ tới đón em."

"Ừ." Tôi bĩu môi hừ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy cảm giác không muốn.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di dộng của Văn Thông vang lên, tôi nhìn đồng hồ trên tường, cây kim mới vừa chỉ 5h45 thôi, tại sao lại tới sớm hơn chứ? Trong lòng tôi oán trách dữ dội.

Văn Thông cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua là Display, ấn nút trả lời, mà một tay khác của anh trước sau vẫn không buông tay của tôi ra, kéo thật nhanh để ngăn cản tôi đứng lên.

"Hi, anh, sao lại gọi cho em sớm vậy?" (thời gian bây giờ ở Newyork là 5h45 sáng) Văn Thông thoải mái nói.

Thì ra là điện thoại của anh Văn Trí, trái tim của tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Văn Thông hình như biết tôi khẩn trương, lại dùng phương pháp an ủi đặc biệt của anh, dùng ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay của tôi, và ánh mắt kiên định khiến tôi như được bổ sung thêm năng lượng để tôi bình tĩnh lại.

"Dạ, không có, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi, anh không cần phải lo lắng." Văn Thông nhỏ giọng nói.

Mặc dù tôi không biết anh Văn Trí nói gì, nhưng tôi có thể nghe được giọng nói của anh ở trong điện thoại, tiếng rất lớn và tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh.

"Anh đừng sốt ruột, em thật sự không có chuyện gì, chỉ là trẹo thắt lưng, hai ngày là tốt rồi. Em ở bệnh viện là bị Joyce ép. Ngày mai em xuất viện rồi." Văn Thông an ủi anh Văn Trí.

Nghe tới đây tôi liền nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Anh tự nguyện tới, em cũng không ép anh."

Mặc dù giọng nói của tôi rất nhỏ, với lại Văn Thông còn đang nói chuyện điện thoại nên tôi nghĩ anh không nghe được, thật không ngờ tai của anh vẫn rất thính nên anh nghe được. Nhưng bây giờ anh đang nằm trên giường, không thể ngồi dậy, anh dùng sức kéo tôi đến vị trí bên cạnh chỗ anh đang nằm, sức của anh rất lớn, tôi vốn không có sức nhưng cũng không muốn chống lại anh, liền thuận theo lực của anh nằm xuống vị trí bên cạnh.

Văn Thông vừa nghe điện thoại vừa bĩu môi với tôi, ý bảo muốn tôi hôn, tôi liền nhìn thẳng vào anh, không nhúc nhích, anh thì cười nháy mắt với tôi, tôi vẫn không nhúc nhích, vì vậy anh làm ra động tác muốn đứng dậy, tôi đầu hàng, nhanh chóng đưa môi tới, nhẹ nhàng hôn môi anh một cái, anh lập tức liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

"OK, anh, bây giờ em không nói chuyện với anh nữa, chờ ngày mai về nhà em lại gọi cho anh, anh yên tâm đi. Cho em gửi lời hỏi thăm chị dâu và Bính Bính, tạm biệt." Văn Thông nói xong liền cúp máy.

Văn Thông thấy tôi đang bĩu môi liền nói:

"Bảo bối, nếu không nói với anh ấy là em ép anh ở lại bệnh viện, chắc chắn ngày mai anh ấy sẽ mua vé máy bay chạy về đây."

"Anh ấy thật sự rất tốt với anh nha." Tôi cảm khái nói.

Văn Thông nhìn tôi, vẻ mặt của anh để tôi nghĩ rằng anh đang nhớ lại trước kia, đặt tay của tôi lên miệng của anh, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của tôi, cuối cùng nói:

"Đúng vậy, anh ấy cực kỳ tốt với anh, đặc biệt là lúc ba mẹ bọn anh chết rồi và lúc anh sa sút nhất, ngày ngày đều ở bên cạnh anh ủng hộ anh."

Trong giọng nói của anh tràn đầy sự cảm ơn.

Tôi cười, gật đầu với Văn Thông một cái.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Văn Thông lại vang lên, với lại lúc đó y tá cũng đi vào.

"Bảo bối, tài xế chờ em ở bên ngoài, mau về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi." Văn Thông dịu dàng nói với tôi.

"Vậy còn anh thì sao?" Tôi lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi để Văn Thông ở lại bệnh viện, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

"Yên tâm đi, anh ở đây có y tá chăm sóc."

"Đúng vậy, xin phu nhân yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc ngài đây thật tốt." Cô y tá cười nói với tôi.

Cô y tá gọi một tiếng "Phu nhân" làm mặt tôi đỏ tới mang tai rồi, nhưng tôi cũng không nói gì thêm, nghĩ thầm, nếu không phải ngày hôm qua tôi rời nhà trốn đi thì hôm nay cách xưng hô này một chút cũng không sai với tôi, im lặng chính là chấp nhận.

Hành động của tôi hình như làm cho Văn Thông cực kỳ vui mừng, lập tức vươn tay về phía tôi, cười nói:

"Vợ à, lại đây hôn chồng một cái, bây giờ anh không đi được."

Lời nói buồn nôn như vậy, thế nhưng anh lại nói ngay trước mặt y tá, tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, đi tới bên giường anh, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn anh, cũng nói:

"Một mình anh ở đây phải ngoan đó, sáng ngày mai em sẽ tới thăm anh." Tôi cũng không gọi Văn Thông là chồng, bởi vì bây giờ tâm tình của tôi vẫn chưa trở lại như trước kia, tôi biết sẽ làm Văn Thông đau lòng nhưng tôi lại không muốn lừa gạt anh.

Tôi nhìn thấy một tia thất vọng trên mặt anh, chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau đó mỉm cười nói:

"Mau trở về đi. Bảo bối."

"Ừ, em đi đây." Tôi nhìn anh không tha,

Anh gật đầu với tôi một cái, tiếp theo nghiêm túc nói với tôi một câu.

"Anh yêu em. Bảo bối."

Bước chân của tôi dừng lại, đây là lần đầu tiên Văn Thông dùng cách đơn giản trực tiếp nhất nói ra những lời này với tôi.

"Em cũng vậy."

Tôi trả lời anh, nhưng không nói ra lời giống vậy.

Xe đang chạy về hướng nhà mình, bây giờ là giờ tan sở, tình hình kẹt xe trên đường rất nghiêm trọng, tôi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe có mùi của Văn Thông khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, an nhàn.

Xe thắng lại một chút khiến tôi mở mắt ra, tôi nhìn xung quanh, phát hiện còn một đoạn thời gian nữa mới về đến nhà, tôi chuyển mình, đổi tư thế để mình ngồi thoải mái hơn, đột nhiên cảm thấy phía dưới có vật cứng gì đó, đưa tay sờ, là một lọ thuốc nhỏ, tôi nhìn kỹ là thuốc giảm đau, lòng của tôi lộp bộp, tôi dừng lại một chút rồi cầm lọ nhỏ hỏi tài xế:

"Aben, lọ thuốc này là của ngài Lương sao?"

"Đúng vậy." Anh ta nhìn thoáng qua lọ thuốc trong tay tôi.

"Anh ấy có uống thường xuyên không?"

"Lúc thời tiết không tốt, tôi đều thấy ngài Lương uống nó, với lại khi đó tôi cũng không dám lái xe nhanh. Bởi vì một chút lắc lư thôi cũng đã khiến ngài ấy cảm thấy không thoải mái rồi."

Nghe Aben nói như vậy, cảm giác có lỗi lại xuất hiện lần nữa, tôi nặng nề dựa lưng vào ghế ngồi, một tay ôm một cái đệm dựa lưng nhỏ, cái đệm này nhất định là Văn Thông dùng để lót thắt lưng, trong tay kia nắm chặt lọ thuốc nhỏ.

Tôi sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, dụng tâm cảm nhận cảm giác của Văn Thông, làm sao bây giờ? Tôi nên làm sao mới có thể thoát khỏi sự rối rắm này và sống thật tốt với Văn Thông đây?

Cuối cùng cũng về nhà, vừa đi vào cửa, giày cũng chưa thay liền thấy mẹ đi từ trong phòng ra,

"Bảo bối, sao giờ con mới về? Văn Thông đã gọi rất nhiều cuộc, sao con không nghe điện thoại vậy? Nó rất sốt ruột đó."

"Điện thoại di động sao? Không vang lên mà." Tôi vừa nói vừa tìm điện thoại trong túi xách, trong túi xách của tôi rất lộn xộn, cũng không biết điện thoại ở đâu, dứt khoát đổ hết tất cả mọi thứ ra trên sàn nhà, cuối cùng cũng thấy điện thoại của tôi, tôi cầm lên nhìn.

"Nguy rồi, con để chuông điện thoại im lặng!" Trên màn hình có tới 5 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Văn Thông gọi tới.

"Con nhìn đi, bảo bối, trong túi xách của con quá lộn xộn." Mẹ nhìn sàn nhà đầy đồ, hoàn toàn đầu hàng.

"Hì hì." Về điểm này, không còn cách nào khác tôi chỉ có thể cười khúc khích.

"Mau gọi cho Văn Thông đi." Mẹ đi vào phòng khách, mỗi lần mẹ nhìn thấy sự lộn xộn của tôi thì sẽ nhanh chóng rời khỏi để đỡ phiền lòng.

Đúng rồi, phải mau gọi cho Văn Thông thôi, chưa nghe tiếng chuông thì bên kia đã trả lời.

"Bảo bối, cuối cùng cũng nghe được giọng nói của em, em không nghe điện thoại anh còn nghĩ rằng em xảy ra chuyện gì chứ." Giọng nói lo lắng của Văn Thông.

"Xin lỗi, điện thoại của em cài im lặng nên không nghe thấy. Em vừa về đến nhà liền nghe mẹ nói anh gọi tới, lúc này em mới thấy." Tôi nhỏ giọng nói.

"Về đến nhà là tốt rồi, anh không có chuyện gì chỉ muốn biết em về đến nhà chưa thôi, trên đường kẹt xe mà." Giọng nói của Văn Thông dịu đi.

"Trên xe của anh không phải có điện thoại sao? Tại sao anh không gọi tới đó?"

"Nói cũng lạ, làm sao cũng không gọi được. Làm anh sốt ruột muốn chết."

"Yên tâm đi, em đã an toàn về đến nhà rồi thưa quan lớn, nhưng bây giờ có chuyện khá khẩn cấp chính là em đói đến chóng mặt luôn rồi." Tôi an ủi và nói giỡn với anh.

"Em mau đi ăn cơm đi, bảo bối."

"Được rồi, anh ăn chưa?"

"Anh ăn rồi. Em mau đi đi, tối nay anh gọi lại cho em." Văn Thông nói xong liền cúp máy.

Ăn cơm tối chung với ba mẹ, bọn họ rất quan tâm hỏi han tình trạng cơ thể của Văn Thông, bởi vì bọn họ đã lo lắng cả ngày. Tôi áy náy nói với ba mẹ:

"Xin lỗi, con quên gọi cho ba mẹ khiến ba mẹ lo lắng rồi."

"Không sao, chúng ta biết trong lòng con rất rối rắm. Chỉ có hai con đều tốt thì chúng ta liền yên tâm. Con gái bảo bối à." Ba an ủi tôi.

Tôi đột nhiên phát hiện sao lại không thấy anh họ đâu rồi, ba liền cười nói:

"Lòng của thằng nhóc này đang ở Bắc Kinh, sao nó có thể ngẩn người hoài được nên đã bay đến Bắc Kinh gặp bạn gái rồi. Nó để ba chuyển lời lại cho con là con và Văn Thông nhất định phải sống chung thật tốt nha."

Nghe lời này xong, tôi chỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm.

"Bảo bối, con cũng đi nghỉ ngơi cho khỏe đi, sau đó ba muốn con suy nghĩ thật kỹ về chuyện của con và Văn Thông, ba thích hai con có thể cùng nhau sống hạnh phúc."

"Dạ, con sẽ suy nghĩ thật kỹ. Ba." Tôi gật đầu khẳng định với ba.

Lúc về phòng, tôi nằm trên giường lớn của mình, nhớ lại chuyện xảy ra trong hai ngày này, trong đầu của tôi vẫn rất rối rắm giống như một người mù mịt đứng ở trên đường, vẫn không tìm được phương hướng.