Khi tôi biết Văn Thông là cậu thanh niên tóc dài đã cứu mình năm đó, vì sao không cảm thấy vui vẻ? Mà lại có cảm giác cực kì sợ hãi, vì bây giờ tôi không biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với tình yêu của Văn Thông dành cho tôi.
Nằm chết lặng trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà, tất cả ký ức lúc tôi chung sống với Văn Thông lần lượt hiện lên trước mắt tôi như một bộ phim.
Từ 'lần đầu tiên' chúng tôi gặp nhau trên máy bay, đến khi nhìn thấy anh chuyển từ ghế ngồi sang xe lăn, khiến tim tôi lần đầu cảm nhận được cảm giác đau nhói như kim châm, cảnh kia làm tôi trách ông trời sao bất công đến thế, làm người đẹp trai như vậy mất đi khả năng đi lại.
Rồi đến nhà hàng Trung Hoàn, chúng tôi vô tình gặp nhau, dáng vẻ chống nạng đi lại khó khăn kia cũng khắc sâu vào tâm trí tôi.
Trong lúc tôi nhớ lại, dường như luôn có cảnh Văn Thông vì chân mình mà xin lỗi tôi, bây giờ nhớ lại dáng vẻ anh xin lỗi, như dùng dao đâm vào tôi, châm chọc biết bao, là ai khiến anh biến thành thế này, là tôi, dù cho tôi không cố ý, nhưng tôi cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Tôi từng nghe anh họ nói, sau đó cũng nghe những người cứu trợ nói, máy bay vừa cất cánh không được bao lâu thì xảy ra sự cố, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội, tiếp đó đâm thẳng xuống một đầm nước, lúc rơi xuống, máy bay gãy thành hai phần, anh họ và Văn Thông ở cùng một chỗ với tôi.
Chỗ gãy kia, là chỗ gần nơi tôi và Văn Thông ngồi, khi ấy tôi căng thẳng đến nỗi không nhớ gì cả, chỉ nhớ anh chàng ngồi cạnh tôi luôn ra sức ôm tôi vào lòng, sau đó không biết tại sao lại bị chìm trong nước, mà tôi lại không biết bơi, vẫn là anh chàng kia kéo tôi lên một tấm ván nổi, anh ta luôn ở bên cạnh tôi, cầm tay tôi. Lúc đó tôi sợ đến ngu người, không nói được gì, khi chúng tôi được những người cứu trợ đưa đến bệnh viện gần đó, trong những người sống sót sau tai nạn đó, chắc hẳn tôi phải là người bị thương nặng nhất, nhưng chỉ bị trầy một chút, gần như không sao, khi ấy tất cả mọi người đều cho rằng đó là một kỳ tích.
Vì khi đó cô chú cũng gặp nạn, anh họ bị thương, tôi một bé gái 15 tuổi bị hoảng sợ gần như ngu người, nhưng tôi lại cố chấp muốn ở lại bệnh viện, trông chừng bên cạnh anh họ, bởi chỉ có nhìn thấy anh họ tôi mới có thể yên tâm, cứ ở nơi đất khách quê người một mình chờ ba mẹ đến đón.
Lúc ấy, vì có quá nhiều người bị thương, máu trong bệnh viện không đủ dùng, tôi nghe thấy trên loa trong bệnh viện đang rất cần nhóm máu giống tôi, tôi lập tức chạy đến chỗ y tá, bảo cô ấy hãy rút máu của tôi, đó là một người tầm bốn mươi tuổi, hơi béo, có đôi mắt màu xanh rất đẹp.
Nhìn qua, cô ấy nghi ngờ hỏi tôi mấy tuổi rồi, tôi nói dối là mình đã mười tám tuổi, nhưng hình như cô ấy không tin lời tôi, bảo tôi để lại họ tên của bản thân và ba mẹ, đúng lúc này có một y tá khác đi tới, cực kỳ vội vàng, vì người bệnh kia mất máu quá nhiều nên đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có tôi cùng nhóm máu với anh ta, không còn cách nào khác, y tá béo kia bảo tôi nằm xuống, rút máu tôi, không biết rút bao nhiêu máu, sau đó cô ấy khăng khăng giữ tôi lại nghỉ ngơi trên giường. Đến tối ngày thứ ba, cha mẹ đã đến bên cạnh tôi.
Khi đó tình trạng của anh họ đã tương đối ổn định, cha tôi giải thích sở dĩ lúc tai nạn trên không tôi còn lành lặn như vậy, là do có một người trẻ tuổi dùng thân thể bảo vệ tôi, nhưng bây giờ dù đã làm mọi cách nhưng chúng tôi vẫn không tìm được anh ta, cũng không biết tình trạng của anh thế nào.
Tôi biết ba ba luôn để chuyện này trong lòng, tới tận bây giờ vẫn không ngừng tìm kiếm chàng trai ấy, nếu không có anh ta, thì không biết tôi sẽ ra sao trong khi tôi còn là cục cưng của họ.
Điện thoại vang lên tiếng ‘tít tít’ báo có tin nhắn, tôi cứng nhắc cầm điện thoại lên, mở hộp thư ra liền thấy tên Văn Thông, lập tức cả người như bị điện giật, điện thoại rơi xuống giường, tôi ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng như có sóng to gió lớn, bây giờ tôi hoàn toàn không biết nên làm thế nào với chuyện đột ngột xảy ra này.
Lúc này tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, nhưng sao tôi có thể cam lòng từ bỏ Văn Thông, anh là một bộ phận rất quan trọng trong cuộc đời tôi, nghĩ vậy tôi lập tức cầm điện thoại lên xem.
"Bảo bối, hôm nay em không cần đến công ty đâu, nghỉ ngơi thật tốt ở nhà đi, anh làm việc xong sẽ mau chóng về nhà. Nhớ em. Văn Thông."
Nước mắt tôi lại tuôn trào, lăn dài trên má.
Sau khi đọc tin nhắn của anh, tôi không thể nghĩ được cái gì, chỉ có duy nhất một mong muốn là muốn đi gặp anh, lập tức bay đến bên cạnh anh.
Dùng tốc độ cực nhanh đi tới phòng làm việc của mình, tôi không vào phòng làm việc của anh, chỉ ngồi ở ngoài nhìn anh, hình như hôm nay tâm trạng của Văn Thông cực kỳ tốt, mặc một bộ đồ vest màu xanh biển đậm, vì vừa đến, anh còn chưa kịp cởi áo ra thì đã có khách chờ trong phòng.
Mắt tôi không thể rời khỏi bóng hình Văn Thông, luôn nhìn theo anh, mà anh không để ý bên ngoài, anh niềm nở gật đầu chào khách, dồn sức nặng sang một bên, đưa tay phải ra bắt tay với anh ta, sau đó bọn họ cùng ngồi trên ghế salon.
Trước kia tôi nhìn mọi hành động của Văn Thông, trừ ban đầu còn cảm thấy hơi tiếc nuối cho anh thì không có cảm giác khác, nhưng hôm nay nhìn thấy anh đứng chống nạng, cách anh điều chỉnh tư thế bắt tay với người khác, tôi lại vô cùng đau lòng, khiến hô hấp của tôi có phần khó khăn, làm tôi khó chịu úp mặt xuống bàn bình ổn lại nỗi đau của mình, cũng để khiến người khác không nhìn thấy nước mắt của tôi.
"Văn Ý, sao em lại ở đây?" Có người chạm vào tôi, vừa nghe giọng nói êm tai này đã biết là Văn Thông.
Ngẩng đầu lên phía trước, tôi lau nước mắt lên tay áo, không nhìn anh mà nói: "Em nhớ anh quá."
"Vào phòng anh đi." Nói xong Văn Thông chống nạng đi vào phòng làm việc trước.
Tôi gắng sức đứng dậy, đi đằng sau anh nhưng lại không dám nhìn anh.
Có lẽ Văn Thông bận làm việc, cũng có thể là do quá vui, bởi tôi nhìn trộm anh, nhìn thấy ánh mặt trời trên gương mặt anh, nhưng anh không chú ý tới sự thay đổi của tôi, một lúc sau anh mới phát hiện:
"Bảo bối, sao em lại đứng đó, đến ngồi trước mặt anh đi, anh sẽ đọc nhanh mấy tài liệu này, vì từ ngày mai trở đi, anh sẽ không đến đây một thời gian." Văn Thông đưa mắt nhìn tôi, sau đấy lại cúi đầu viết cái gì đó.
"Anh cứ làm đi, em còn muốn ra ngoài sắp xếp lại chỗ này một chút."
"Em chờ chút, bảo bối, hôm nay thật xin lỗi, vì không biết em sẽ tới, buổi trưa anh có hẹn ăn cơm cùng khách hàng, không thể ăn với em."
"Không sao, anh bận mà."
"Em không nhận được tin nhắn của anh à?"
"Em nhận được, chỉ là muốn đến thăm anh một chút." Tôi nói nhỏ.
"Đến đây với anh nào, để anh hôn em."
"Đây là phòng làm việc." Dù tôi nói vậy, nhưng vẫn đi tới bên cạnh anh.
Văn Thông đưa tay đẩy bàn làm việc, chiếc ghế xoay qua, lại giơ tay ôm lấy tôi, cho tôi ngồi trên đùi anh, mọi khi tôi sẽ nhẹ nhàng ngồi xuống đùi anh, đôi lúc còn nhúc nhích, nhưng hôm nay, cả người tôi đều căng thẳng, ngồi trên đùi không dám cử động chút nào sợ anh phát hiện ra sự khác thường của mình, nên vội vàng gục lên vai anh, ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh, để bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
"Bảo bối, đừng nằm lên vai anh, cho anh hôn em một cái." Văn Thông vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Tôi ngẩng đầu từ vai anh lên, lập tức chạm môi vào môi anh, như vậy thì anh sẽ không nhìn thấy mặt tôi, vì bây giờ chắc chắn mắt tôi đang sưng húp.
Chúng tôi cứ thế mà hôn nhau nồng cháy trong phòng làm việc của anh, lần này có thể nói là lần tôi nhiệt tình nhất, len lỏi từng ngóc ngách trong miệng anh, hút lấy nước bọt của anh, tuy Văn Thông đang đáp lại tôi, nhưng anh vẫn phát hiện tôi khác hẳn bình thường, khi tình cảm nóng bỏng qua đi, Văn Thông khẽ đẩy tôi về phía sau, vừa nhìn đến mặt tôi, tôi thấy anh lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Bảo bối, em sao vậy, mắt sưng húp lên rồi? Em khóc hả?"
"Không đâu, chắc là tối qua chuyện trò với mẹ, cảm thấy sắp đến lúc mình rời khỏi nhà, lòng hơi xúc động, cũng có thể là do em uống quá nhiều nước trước khi đi ngủ."
"Vậy sao? Sưng to như này." Văn Thông dùng tay nhẹ xoa lên mắt tôi.
"Không sao, lát nữa sẽ hết."
Vừa lúc Văn Thông xem đồng hồ, hơi khó xử nói: "Bảo bối, anh phải đi rồi, đã sắp đến giờ hẹn."
"Ừm, anh đi đi, lát nữa em về nhà trước, hôm nay em muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, buổi tối sẽ không qua chỗ anh."
Văn Thông lại ôm tôi vào lòng, nhìn tôi một lúc lâu, lưu luyến không muốn buông, nói: "Thật sự muốn mỗi ngày đều như này, ở cùng em."
"..." Trong lòng xúc động, nhưng lại có cảm giác, anh đang dần đứng lên bằng đùi.
Văn Thông đưa tay xoa nhẹ eo, còn làm động tác duỗi eo, nhìn anh như vậy, lòng tôi quặn đau, lại có cảm giác không thở nổi, hít sâu một hơi nói: "Sao thế, eo anh không thoải mái à?"
"Không sao, có lẽ do hôm nay trời hơi lạnh, đừng lo." Nói xong Văn Thông liền lấy cái nạng, từ từ chống mình lên, cúi đầu thấy mình đã đứng vững, thì nói với tôi: "Bảo bối, em về nhà sớm đi, tối anh về sẽ gọi cho em."
"Vâng."
"Anh đi đây."
Nhìn dáng vẻ Văn Thông chống nạng đi ra ngoài, hình như hôm nay anh không được khoẻ, bước đi có vẻ cứng ngắc, nước mắt rơi xuống. Nhìn anh đi lại khó khăn như vậy, mỗi bước đi, như dùng dao đâm vào tim tôi, đâm đến chảy máu.
Sau khi anh đi, tôi đi một vòng quanh phòng làm việc của anh, còn ngồi lên ghế làm việc của anh một lát, cảm giác thật giống như ngồi trong lòng anh, khiến tôi lưu luyến không rời. Tiện tay cầm tấm hình chụp tôi đặt trên bàn anh lên, đó là lần leo núi khi chúng tôi yêu nhau. Trên đầu còn có kính râm Văn Thông tặng tôi.
Ngồi xe đến căn nhà cũ trên núi, tôi bảo lái xe dừng trước cửa nhà Văn Thông, Văn Thông đã đưa cho tôi một chùm chìa khoá nhà anh, tôi mở cửa bước vào.
Tới phòng khách, mắt tôi sáng lên, nhìn phòng khách Văn Thông đã cho người trang hoàng lại, rất giống phong cách tôi thích, đằng trước ghế sofa là một con khỉ Monchhichi siêu to đang ngồi mút tay cực kỳ đáng yêu, tôi không nhịn được bước đến ôm nó lên hôn một cái, hình như Văn Thông từng ôm con khỉ này, vì tôi ngửi được mùi hương của anh trên đó, khiến tôi không cam lòng buông nó ra.
Nhưng tôi còn muốn nhìn qua nơi này nữa, tôi thả con khỉ xuống, đi tới phòng Văn Thông, ha ha, cũng có màu hồng đào tôi thích, trên chiếc giường đơn vàng nhạt có thêm hai cái gối màu hồng đào, tôi nằm xuống giường, dường như còn mềm mại hơn trước nữa, rất thoải mái.
Nằm trên giường nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh mình và Văn Thông ôm nhau, nước mắt dần chảy từ khoé mắt. Từ trên giường, đi vào phòng để đồ của Văn Thông, anh để trống một bên tường, chắc là giữ lại để tôi treo quần áo, tôi đưa tay vuốt vuốt quần áo của Văn Thông.
Tất cả quần áo của anh đều được phối hợp rất đẹp, đồ veston, áo sơmi, áo T-shirt và quần ở nhà, tất cả đều hợp nhau đến vậy, cuối cùng tôi lại thấy thứ khiến tôi đau lòng, nạng của Văn Thông, vì có lúc anh muốn dùng nạng hợp với quần áo, nó khiến tôi vội vàng rời khỏi đó.
Từ phòng vệ sinh đến phòng thể hình, bể bơi, phòng bếp, khắp nơi chỗ nào cũng có bóng dáng của tôi và Văn Thông, nhưng bây giờ tôi không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi, dù không phải là tôi cố ý, nhưng thực sự vì tôi mà một con người hoàn mỹ đã bị tổn thương không thể lành lại.
Khỉ Monchhichi ngồi mút tay