Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 12




Hôm nay là ngày thứ ba tôi đến công ty làm việc, chiều nay Lương Văn Thông sẽ đi Bắc Kinh công tác, tôi đoán có lẽ hôm nay anh sẽ không đến công ty. Tối đêm trước sau khi gia đình tôi và anh chia tay đến nay chúng tôi chưa gặp lại nhau.

Ngày hôm qua có nhận được điện thoại của anh, anh nói cho tôi biết mình đang đi họp, nên không kịp đến gặp tôi, tôi nghe giọng nói của anh có vẻ khá mệt mỏi, liền dặn dò anh đừng nên làm việc quá sức.

Hai ngày không thấy mặt anh, quả thật tôi nghĩ về anh rất nhiều, trong tâm trí tôi tràn ngập hình bóng của anh, sao lại như thế được chứ? Tôi lắc lắc đầu, vội tập trung chăm chỉ làm việc. Mở văn kiện trước mặt ra, đây là văn kiện Mr. Quinn đưa cho tôi, ông ấy muốn tôi làm xong trong vòng một tuần rồi giao lại cho ông ấy, đây là dự án đẩy mạnh lượng tiêu thụ của nhãn hàng nước hoa. Nhiệm vụ cũng gian khổ thật đấy, đây là lần đầu tiên cá nhân tôi làm một dự án, hiện tại thì tôi vẫn chưa có ý tưởng nào cả. Thần tượng của tôi không có ở đây nên tìm ai để nảy ra ý tưởng bây giờ.

Chuông điện thoại làm tôi giật cả mình. Lập tức cầm điện thoại lên.

"Văn Ý, là tôi đây, cô có thể đến phòng của tôi được không?" Là giọng của Văn Thông.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên tiếng Trung của tôi, khiến tôi không biết phải trả lời anh thế nào.

"Văn Ý, sao cô không nói gì thế."

"À, tôi lập tức sang liền."

"Được, tôi chờ cô."

Cúp điện thoại xong tôi ngay lập tức đi sang phòng anh, hiện tại tôi cũng không thể suy nghĩ được nhiều, hình như là... tôi rất muốn gặp anh thì phải.

Tôi đứng trước cửa văn phòng anh làm việc gõ một cái.

"Mời vào." Âm thanh dễ nghe của anh vang lên.

Đẩy cửa đi vào thì thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế da sau bàn làm việc mỉm cười nhìn tôi, "Văn Ý, ngồi đi." Anh ra dấu bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Tôi vui vẻ đi tới chỗ đối diện anh ngồi xuống, "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Đương nhiên. Có chuyện gì vậy?" Anh tò mò hỏi.

"Sao tự nhiên hôm nay anh gọi tôi là Văn Ý thế?"

"Ồ, tôi gọi cô là Văn Ý khiến cô cảm thấy khó chịu sao?"

"Không phải, chỉ là trước kia anh vẫn hay gọi tôi là Joyce mà."

"Là như vầy, hôm trước sau khi chúng ta ăn tối, lúc chào tạm biệt, tôi nghe cô gọi tôi bằng Văn Thông, tôi cảm thấy rất êm tai, cảm giác ấy cũng rất tuyệt. Cho nên tôi quyết định về sau gọi cô là Văn Ý, còn cô thì gọi tôi là Văn Thông, có được không?"

Tôi suy nghĩ một chút nói: "Được, không thành vấn đề, nhưng ở công ty thì không được."

"Ok, quyết định thế nhé." Anh cười.

"Không phải hôm nay anh đi Bắc Kinh công tác à?"

"À, tôi chuẩn bị đi đây, chỉ là trước khi đi tôi muốn găp cô một chút đó mà." Giọng anh mỗi lúc càng nhỏ. Nhưng tôi nghe được, hơn nữa khi nghe vậy tôi còn thấy rất vui. Tôi nhìn anh chằm chằm.

"Sắc mặt anh hình như không tốt lắm thì phải, hôm qua anh ngủ không ngon à, anh sắp biến thành gấu trúc rồi đó 0.0."

"Đành chịu thôi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý."

"Chừng nào anh đi?" Giọng tôi khi nói chuyện có vẻ nũng nịu sao sao ấy.

“Cũng sắp rồi.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay.

"Hay quá, vừa kịp thời gian, anh hãy cứu tôi với, anh cho tôi một chút gợi ý được không, tôi không có ý tưởng gì về dự án lần này cả." Tôi trưng ra vẻ mặt cầu xin nói.

"Cái dự án nước hoa đó sao?"

"Đúng vậy, hôm nay Mr. Quinn bảo cho một tuần để hoàn thành bản kế hoạch rồi giao cho ông ấy, tôi phải làm sao đây? Tôi chưa bao giờ làm dự án một mình cả."

"Đừng gấp, Văn Ý, điều trước tiên là cô cần phải nắm bắt được điểm xuất phát cho ra đời của dòng nước hoa này." Văn Thông kiên nhẫn nói.

"Điểm xuất phát à?"

"Nói thí dụ về dòng nước hoa này nhé, đại khái là có một cô gái nhìn thấy chàng trai mà cô ấy thầm mến, cô ấy nghĩ đủ mọi cách để người con trai ấy chú ý đến mình... Từ tâm trạng đến hành động... Tất cả mọi thứ. Cô phải để trí tưởng tượng của mình được bay bổng và mường tượng ra."

Tôi nghiền ngẫm những lời anh nói, đột nhiên phun ra một câu mà ngay cả tôi cũng giật mình, "Tôi chưa từng thầm mến ai cả, làm sao có được cảm giác ấy bây giờ?" Nói xong tôi giương mắt nhìn anh.

Anh cũng nhìn lại tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái.

"Tôi lại nói gì sai sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Văn Ý, cô có thể tìm hiểu cảm giác ấy qua những bộ phim hay tiểu thuyết mà cô thường hay xem thử sao." Anh nói với trạng thái thẫn thờ.

"Được rồi, tan việc tôi sẽ thử xem."

Có tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Văn Thông nói.

Là Alan người mà tôi đã gặp ở sân bay, "Thomas, đã sắp đến giờ chúng ta phải đi rồi."

"Được, tôi lập tức xong ngay." Văn Thông kéo chiếc xe lăn từ sau ghế anh đang ngồi, tự mình ngồi lên rồi di chuyển xe lăn đến trước mặt tôi.

"Sao nay anh ngồi xe lăn, khó chịu ở đâu sao?" Tôi kinh ngạc và có chút lo âu hỏi.

"Không có đâu Văn Ý, mỗi lần đi máy bay thì tôi sẽ dùng xe lăn. Như vậy di chuyển cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa thế này thì đi lại nhanh hơn lúc tôi chống nạng." Anh nói rất nhẹ nhàng.

Nghe anh nói vậy mà tôi thấy đau lòng không thôi.

Dường như anh cũng nhận ra tâm trạng đang biến hóa của tôi, di chuyển xe lăn đến trước mặt tôi, vươn hai tay ra cầm lấy tay tôi, " Văn Ý, vui lên nào, tôi không sao mà, tôi đi một tuần sẽ quay về, được không?"

Cảm giác đôi tay bị anh nắm chặt khiến trái tim tôi vui sướng đến nỗi đập loạn điên cuồng, khiến tôi có một cảm giác rất an toàn. Lúc thấy anh muốn buông tay, trong lòng tôi có cảm giác luyến tiếc không nỡ.

"Anh đi ngay bây giờ sao?"

"Đúng rồi, không đi sẽ không kịp mất, đến sân bay tôi sẽ gọi cho cô nhé."

"Anh đến Bắc Kinh cũng phải gọi điện thoại cho tôi đấy."

"Nhất định rồi." Anh lại cầm tay tôi, lần này hơi dùng sức, "Đưa tôi đến thang máy đi." Văn Thông dịu dàng nói.

"Được." Chỉ cần có thể ở cùng anh thêm một lát vào lúc này đối với tôi mà nói còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Khi anh đẩy xe lăn vào thang máy rồi xoay người lại, cả hai chúng tôi đều thâm tình nhìn đối phương cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Liên lạc cho nhau bằng điện thoại để biết tình trạng của đối phương, khiến cho việc xa cách nhau một tuần cũng không quá dài. Hôm nay là đêm cuối anh ở lại Bắc Kinh, tôi đang nằm trên chiếc giường to đùng của mình, cầm điện thoại di động đợi điện thoại của anh, trong lòng tôi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng vậy.

Sao giờ này mà anh ấy còn chưa điện thoại cho mình, đã hơn mười giờ đêm rồi mà." Tôi lẩm bẩm phàn nàn.

Âm thanh ‘tin tin’ nhắc nhở tôi có tin nhắn đến. Tôi lập tức mở điện thoại ra xem tin nhắn, là Văn Thông gửi tới.

"Văn Ý, cô có khỏe không?"

"Không khỏe chút nào cả, sao hôm nay anh không gọi cho tôi?"

"Thật xin lỗi, hôm nay bận quá, tới bây giờ tôi vẫn chưa có thời gian rãnh nữa, hiện tại ở chỗ tôi còn rất nhiều người, chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô mà thôi, cô không cần chờ tôi, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa đấy."

"Tôi không mệt."

"Nghe lời, ngoan, ngày mai tôi sẽ trở về."

"Ngày mai mấy giờ anh tới sân bay vậy? Có đến công ty luôn không?"

"Hai giờ chiều tôi sẽ đến, rồi về công ty luôn, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."

"Được, tôi chờ anh."

"Ngoan, mau đi ngủ sớm đi.”

"Ừm."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Điện thoại yên lặng, tâm trạng của tôi bình tĩnh lại. Từ từ tiến vào giấc mộng đẹp.

***

Không biết sao thời gian lại trôi qua chậm dữ vậy chứ? Giống như đang dừng lại vậy, tôi ở trong phòng làm việc đã làm rất nhiều việc không đúng với bổn phận của mình, đồng nghiệp của tôi cần photocopy rất nhiều tài liệu, cho nên tôi chủ động yêu cầu làm việc đó, bởi vì phòng photocopy nằm cạnh phòng làm việc của Văn Thông. Đứng ở chỗ đó, tôi sẽ biết được anh đã về công ty hay chưa, tôi không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, bây giờ cũng sắ bốn giờ rưỡi rồi, sắp tới giờ tan sở luôn rồi, sao anh còn chưa tới nữa? Có khi anh bị kẹt xe cũng nên. Tôi đứng trong phòng photocopy nóng lòng chờ đợi trong đau khổ.

"Joyce, cô ở đây à, mau lên cô có điện thoại này." Tiffany lo lắng nói với tôi: "Điện thoại di động của cô kêu từ nãy giờ đó, nhưng tôi không biết cô đang ở đâu, sau đó tôi nghe điện thoại vang lên lần nữa, tôi giúp cô nghe máy, là trợ lý Alan của Lương tổng tìm cô đấy. Tôi đi lòng vòng tìm cô cả buổi, không biết bên kia còn giữ máy không nữa. Cô mau về nghe điện thoại đi, tôi giúp cô photo đống tài liệu này cho."

"Cảm ơn cô." Nói xong tôi ngay lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, tim đập bìch bịch, tại sao Alan lại điện thoại cho tôi kìa? Nỗi lo lắng đột nhiên xuất hiện.

"Tôi là Joyce đây."

"Rốt cuộc cũng tìm được cô, tôi đã gọi cho cô rất nhiều lần rồi." Giọng Alan rất lo lắng.

"Các anh về chưa? Thomas đâu? Các anh không về công ty sao?"

"Hai giờ rưỡi chúng tôi đã đến, nhưng chúng tôi không về công ty được, bệnh của Thomas trở nên nghiêm trọng rồi."

Đầu của tôi lập tức nổ bùm một cái, “Anh ấy bị làm sao?”

"Bây giờ tôi không thể nói rõ với cô được, tôi đã bảo tài xế chờ cô dưới lầu rồi đấy, cô mau qua đây đi."

"Được, tôi sẽ lập tức xuống ngay."

Tôi xin Mr. Quinn nghỉ sớm, sau đó vội vàng cầm túi xách chạy ra khỏi công ty.

Lúc ngồi trên xe đến nhà Văn Thông, bấy giờ tôi mới cảm nhận được cái gọi là lòng như lửa đốt. Không biết nên diễn tả làm sao nữa.

"Chú tài xế, lúc nãy là chú đón anh Lương sao?" Tôi nhất định phải tìm một người để nói chuyện mới được.

"Đúng vậy thưa cô Lâm."

"Bệnh của anh ấy rất nghiêm trọng à?"

"Dạ phải, cậu ấy đang phát sốt, hình như hông cậu ấy đang trở đau."

Trời ạ, sao lại có thể như vậy được? Ngày hôm qua khi anh gửi tin nhắn cho tôi không phải bảo rất khỏe sao? Không biết tình trạng của anh như thế nào rồi nữa? Càng nghĩ tôi càng khẩn trương. Ngóng nhìn ước gì có thể lập tức bay đến bên cạnh anh.

Khi xe mới vừa dừng trước cửa nhà Văn Thông, tôi lập tức mở cửa nhảy xuống xe, tay tôi ấn chuông cửa cũng hơi run rẩy.

Rất nhanh Alan đã ra mở cửa, tôi vội vàng hỏi, "Sao rồi, Thomas thế nào?" Tôi lập cập không biết phải nói gì cả.

"Đừng hoảng hốt, cô Lâm, tôi cho cậu ấy uống thuốc rồi, cậu ấy mới vừa ngủ. Cô ngồi xuống trước đi."

"Sao anh ấy lại ngã bệnh vậy?" Đây là câu duy nhất tôi có thể nói được ngay lúc này.

"Khoảng thời gian này sức khỏe Thomas không mấy tốt, công việc liên tục bận rộn, mà bản thân cậu ấy cũng không chú ý." Alan đưa cho tôi một ly nước.

"Hôm anh ấy đi công tác không phải còn rất khỏe sao?"

"Hôm đó cậu ấy đã có triệu chứng sốt rồi, tôi vốn muốn bảo cậu ấy ở nhà nghỉ một chút rồi hãy đến sân bay, nhưng cậu ấy nằng nặc đòi đến công ty. Nói ở công ty có chuyện rất quan trọng cần làm, bạn học cũ như tôi đây mà cũng không khuyên nổi."

Có chuyện quan trọng phải làm, là tới gặp tôi sao?

"Bữa đó hình như chân của cậu ấy bị co rút, lúc tôi tới đón cậu ấy thì cậu ấy còn kiên trì muốn dùng nạng, nhưng cậu ấy ngay cả đứng cũng đứng không nổi. Sau đó cậu ấy quyết định dùng xe lăn." Alan nói một hồi nên không chú ý đến tôi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi, anh thoáng giật mình.

"Cô không sao chứ, cô Lâm. Sắc mặt cô nhìn rất khó coi."

"Tôi không sao, Thomas mấy ngày nay cứ sốt như vậy sao?" Hiện tại trong đầu tôi giống như đang chất đầy bùn nhão vậy, không suy nghĩ được gì cả.

"Đến Bắc Kinh, tôi lập tức buộc cậu ấy đi bệnh viện, truyền dịch suốt ba ngày nên mới hạ sốt, nhưng hôm qua lại bận đến tận khuya, còn uống không ít rượu. Hôm nay bị sốt trở lại, lúc trên máy bay thì hông bị đau thắt đến đổ đầy mồ hôi."

"Hông của anh ấy sao lại đau dữ vậy?" Những điều tôi biết về anh thật sự là rất ít.

"Đó là do tai nạn cũ, hông cậu ấy từng bị thương khá nặng."

"Tôi có thể đi thăm anh ấy một chút được không?"

"Dĩ nhiên, chắc cậu ấy vẫn còn đang ngủ."

Alan dẫn tôi đến phòng của anh, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng anh, anh ở lầu một, Alan đẩy cửa ra bảo tôi vào đi.

Tôi rón rén đi tới bên giường anh, thấy anh ngủ mà vẫn cau mày, chắc là thấy không thoải mái rồi. Tôi dùng tay sờ lên trán anh, vẫn còn rất nóng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm Alan, thì tôi nghe anh thều thào: "Văn Ý", âm thanh rất nhỏ, rất mơ hồ, nhưng tôi có thể xác định được anh đang gọi tên tôi, tôi tưởng anh đã tỉnh dậy nên đi tới xem, không ngờ anh vẫn đang ngủ.

Tôi ra khỏi phòng nói với Alan: "Alan, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy anh cũng mệt rồi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy. Nhà tôi ở ngay đối diện nhà anh ấy, lát nữa tôi sẽ bảo bác sĩ gia đình tôi sang khám cho anh ấy, rồi nhờ người nhà nấu chút gì cho anh ấy luôn, anh hãy yên tâm đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh."

"Được, vậy làm phiền cô nhé. Cô Lâm, có đôi lời tôi không biết có nên nói với cô hay không, nhưng lần này từ Mỹ trở về, tôi cảm thấy cô chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Thomas, điều này tôi có thể cảm nhận được."

Tôi ngượng ngùng gật đầu.

"Đây là chìa khóa nhà, vậy tôi về trước, có chuyện gì thì điện thoại cho tôi."

"Được. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm nhé."

Tiễn Alan đi rồi tôi quay trở lại phòng của Văn Thông, đứng bên cạnh nhìn anh chăm chú, anh gầy đi rất nhiều, hai má cũng hóp lại, sắc mặt tái nhợt.

Thấy anh như thế, tôi không kiềm chế được mà rơi nước mắt, lòng cũng nhói đau.