Đã hai tuần kể từ khi Cố Vương Khiêm sang nhà riêng ở, cũng từ lúc đó anh liền trở nên kén ăn.
Đi khắp nhà hàng này đến nhà hàng khác vẫn không thể tìm kiếm được mùi vị mà anh mong muốn.
"Này, sao dạo này sắc mặt cậu kém thế, lại không ăn uống đầy đủ à." Quý Vương nhìn khuôn mặc hốc hác của Cố Vương Khiêm mà có chút lo lắng.
"Ừm, không hợp khẩu vị." Cố Vương Khiêm mệt mỏi phê duyệt tài liệu.
"Ô, cái miệng kia của cậu bị người ta nuôi thành khó ở rồi à."
"Cẩn thận lời nói một chút."
"Ha ha, vậy là đúng rồi.
Hay để tôi gọi một cuộc cho người ta đưa đồ ăn cho cậu nhé, sáng nay cậu vẫn chưa ăn gì còn gì." Quý Vương mở điện thoại lên mới phát hiện mình không có số vợ của cái tên kia.
"Này, số của cậu ấy là gì."
"Sao tôi phải nói cho cậu biết."
"Tôi là đang nghĩ cho cái thân tàn kia của cậu đấy, mà cậu ta tên gì nhỉ?"
"Tiêu Viễn An."
Hừm, Tiêu Viễn An sao, sao cứ cảm thấy hơi quen quen.
"Còn số?"
"Không có."
"Xí, keo kiệt vậy.
Không cho thì thôi." Quý Vương bĩu môi, trong đầu là 7749 kiểu nói xấu Cố Vương Khiêm.
"Không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn có việc đi trước đây."
Quý Vương nhanh chóng rời khỏi công ty chạy đến tiệm cà phê của Vương Vũ Phong đang làm.
"Xin chào, tôi muốn một ly cappuccino uống ở đây."
Vương Vũ Phong nhìn thấy người đến là tên đàn ông trắng như xác chết kia thì đầu hắn có chút ong ong.
Quý Vương nhìn quanh một hồi không thấy cậu nhóc trắng sữa kia liền thắc mắc hỏi Vương Vũ Phong.
"Cậu nhóc trắng xinh hôm qua có đến đây nữa không."
Vương Vũ Phong nghe người ta hỏi đến Tiêu Viễn An liền dừng động tác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của người đối diện.
Quý Vương bị Vương Vũ Phong nhìn chằm chằm thì cảm thấy lạnh sống lưng, lẽ nào là lỡ lời nói những lời không nên nói rồi.
"Cậu ấy đang đi học, chỉ đến vào buổi chiều."
Quý Vương cười gượng đi đến chỗ ngồi, thật là sợ hãi, cái ánh mắt ấy nhìn Quý Vương như thể nhìn kẻ địch vậy.
Quý Phong chọn chỗ ngồi đối diện với Vương Vũ Phong để tiện ngắm người đẹp.
Mặc dù Quý Vương không phải gay nhưng anh vẫn có lòng yêu mến đối với cái đẹp mà trùng hợp cái đẹp đó lại là Vương Vũ Phong.
"Cappuccino của anh đây ạ."
Giọng nói trong trẻo đánh thức Quý Phong từ trong suy nghĩ ra, Quý Phong nhìn cô bé trước mắt, thân người nhỏ nhắn cùng hai chùm tóc búi năng động khiến cô có thiện cảm trong mắt mọi người.
"Cảm ơn."
Quý Phong quay trở lại tiếp tục công việc của mình chính là ngồi ngắm Vương Vũ Phong làm việc sau quầy thu ngân, thân hình kia thật sự không thể chê vào đâu được, thực sự cuốn hút người nhìn mà.
Đôi mắt kia như biết cười vậy, Quý Vương cảm thấy đó là đôi mắt có một duy nhất bởi nó khiến anh say mê chìm vào ngay lần đầu chạm mắt.
Vương Vũ Phong cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn mình chằm chằm khiến hắn không thể tập trung mà làm việc được, thật là sao cứ phải ngắm người ta làm việc trong khi uống cà phê chứ.
Hắn không thể hiểu nổi cái ánh mắt kia, chỉ biết trốn tránh đi.
"Thu Uyển, em đứng thay anh được không?"
"Dạ được ạ, nếu anh mệt thì có thể vào trong nghỉ ngơi nhé."
Vương Vũ Phong mệt mỏi bước vào phòng nghỉ dành cho nhân viên.
Quý Vương thấy Vương Vũ Phong rời đi thì có chút hụt hẫng, sự đẹp đẽ đã rời đi rồi mà mình vẫn còn thì thật nhàm chám, Quý Vương cũng đứng dậy cất bước rời đi.
Đã là giờ ăn trưa nhưng khi Quý Vương quay trở lại vẫn thấy Cố Vương Khiêm ngồi phê tài liệu.
"Này, cậu không thấy đói à.
Có gì muốn ăn không nói tôi để tôi đi mua cho cậu."
"Không cần đâu, cảm ơn." Giờ đây mọi thứ đối với Cố Vương Khiêm đều trở nên vô vị, nếu có Tiêu Viễn An nấu cho chắc không chừng anh sẽ ăn lại được thôi.
Cố Vương Khiêm có chút giật mình, sao lại nghĩ đến việc muốn Tiêu Viễn An nấu cho ăn chứ, hay là anh đói đến độ sinh ra ảo giác rồi.
"Tôi xuống căng tin công ty ăn đây." Cố Vương Khiêm đứng dậy bước đi.
"Vậy tôi cũng đi cùng cậu." Điều mà Quý Vương mong muốn nhất bây giờ là có được số điện thoại của Tiêu Viễn An để trị cái miệng ăn khó ưa này.
Cả công ty hôm nay chấn động bởi vì Cố Vương Khiêm đến ăn trưa ở căng tin công ty.
Quý Vương là nhân vật không thể thiếu vào mỗi bữa trưa ở căng tin nên mọi người đều không bất ngờ cho lắm, nhưng cái người đi cùng Quý Vương hôm nay khiến tất cả mọi người ở căng tin dường như bất động tại chỗ khi nhìn thấy Cố Vương Khiêm.
Trước khi bước vào căng tin ở phía bên ngoài Cố Vương Khiễm vẫn nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào vậy mà khi mở cửa bước vào thì bầu không khí như ngưng đọng, mọi người im lặng nhìn anh tiến vào lấy đồ ăn, im lặng nhìn anh ngồi vào bàn ăn, im lặng ngồi ăn thật nhanh để ra khỏi căng tin.
"Cố tổng à, cậu hình như rất được chào đón nhỉ." Quý Vương cảm thấy buồn cười bèn buông lời trêu chọc Cố Vương Khiêm.
"Quý Vương, nếu không muốn bị trừ tiền lương thì nhanh ăn đi." Cố Vương Khiêm rất bất lực trước những lời đùa giỡn của Quý Vương.
"Thấy gì không, Cố tổng hôm nay đến ăn ở căng tin công ty đấy."
"Thật ư, tôi cứ tưởng ngài ấy không bao giờ ăn ở căng tin chứ."
"Dù sao cũng là người như nhau, Cố tổng vẫn phải ăn thôi."
"Ai da, cậu giả ngu hay là ngu thật thế.
Cố tổng là người như thế nào, ngài ấy tất nhiên sẽ đến nhà hàng ăn rồi chứ không phải ngồi ở căng tin công ty mà ăn trưa."
"Vậy là có chuyện gì xảy ra rồi sao, có khi nào..
Công ty sắp sửa phá sản không."
"Hic, tui không muốn xa mọi người đâu."
Tin đồn công ty chuẩn bị phá sản vì Cố Vương Khiêm đi ăn trưa ở công ty lan truyền mạnh mẽ, thậm chí trên những nhóm chat trên mạng cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Không có đâu, Cố tổng chắc làm gì nên người kia mới giận dỗi không nấu ăn cho ngài ấy nữa á."
Một dòng tin nhắn dài này khiến mọi người sau khi đọc được liền bùng nổ.
"Tiểu Mai, người em nói là ai vậy."
"Mai mai à, có phải cậu bị người khác bỏ bùa đúng không."
"Tôi nói thật, hôm trước còn thấy cậu ấy cầm hộp đồ ăn đến, tiếc là một lúc sau bị Cố tổng từ chối nên cậu ấy ra về với vẻ mặt buồn lắm."
Người tên Mai Mai này Nhã Mai, cô ấy chính là chị tiếp tân hôm trước gặp Tiêu Viễn An đem đồ ăn đếm cho Cố Vương Khiêm.
"Thật không ngờ Cố tổng lại từ chối người ta."
"Mai Mai à, cậu có hình của người đó không?"
"Có nha, còn rất đáng yêu nữa đó."
Mai Mai đáng yêu đã gửi một ảnh..