Em Là Ai Trong Anh

Chương 24: Jake Drummore




Tôi nhanh chóng cất những bức thư vào hộp. Vài phút sau là rồ ga xe máy phóng đến bệnh viện.

“Sao cơ? Cô ấy đi rồi sao?”

“Phải đó anh bạn. Cậu không nghe nhầm đâu. Đừng chường cái bộ mặt khó hiểu lố bịch đó ra với tớ chứ!”

“Nhưng tôi tưởng 8 giờ tối nay cô ấy mới được xuất viện?”

“Phải. Đáng ra là phải thế. Nhưng cậu sẽ hiểu thôi khi mà thấy cái thái độ đáng sợ của người phụ nữ đó... Bọn tớ đã phải lùi lại thủ tục của hàng loạt các bệnh nhân khác đấy.”

Tôi gãi đầu gãi tai bối rối, cậu bạn lên tiếng châm chọc.

“Có chuyện gì sao? Đừng nói với tớ là cậu nhìn thấy cô gái đó lần đầu tiên và ông trời giáng cho một tia sét xuống đó nhé. Người ta gọi là gì nhỉ? A, tình yêu sét đánh.”

“Chúa ơi. Cậu im đi Dan! Cậu chẳng hiểu gì hết và cẩn thận lời nói đấy!”

“Ôi trời! Jake! Làm sao tớ hiểu được khi mà cậu chẳng hề có ý định cho tớ biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Ồ mà nhân tiện đây, lúc trả đồ cho cô nàng kì quặc đó, cậu có còn thấy cái hộp vuông kia không? Cậu biết đấy, cái hộp mà cậu hỏi tớ ấy?”

“C... Có. Mà thật ra là tớ đ...đang giữ nó đây. Ngay đây.”

“Chết tiệt nhà cậu Drummore! Cậu bị cái khỉ gì vậy cơ chứ! C... Cậu cần phải nhìn thái độ của cô ta ấy. Gào ầm ĩ lên, chạy xung quanh trong cái bộ đồ bệnh nhân, đòi cái hộp đó rồi đòi xuất viện. Còn doạ sẽ kiện bệnh viện vì tội quản lý tài sản cá nhân quá tệ. Blah blah. Cô ta thậm chí còn lườm tớ. Tớ đã làm gì chứ? Tuyệt vời lắm. Cậu vừa đóng góp một phần không nhỏ trong việc làm giảm uy tín của cái bệnh viện này đấy. “

“Ôi trời. Tớ biết, Dan. Tớ xin lỗi. Và tớ đang cố gắng sửa lại sai lầm của mình đây. Ừm, mọi sai lầm. Vì vậy, làm ơn, giúp tớ. Giúp tớ tìm cô gái đó.”

“Không thể tin được là c...”

“Được rồi được rồi. Tất cả những gì cậu cần nói bây giờ là ai là người làm thủ tục xuất viện cho cô ấy.”

“Ôi chúa ơi Ja...”

“Dan. Cậu biết tớ mà.”

“Được thôi. Tớ sẽ giúp cậu vụ này. Nhưng cậu sẽ phải đãi tớ và mọi người trong bệnh viện một bữa ra trò đấy.”

“Hiểu rồi.”

“Là cậu nhân viên lần trước đưa cô ấy đến. Ra quầy trực, hỏi Melissa và cô ấy sẽ cung cấp cho cậu số điện thoại của anh ta.”

“Hoàn hảo. Cảm ơn Dan. Cậu luôn hiểu tớ nhất... Vậy... cứ chọn địa điểm đi nhé, thay cho lời cảm ơn và xin lỗi của tớ với tất cả mọi người.”

“Tuyệt. Tớ cá sẽ không ai thấy phiền đâu. Ồ và Jake này, khi tìm được cô ấy, nhớ giới thiệu đầy đủ cho tớ nhé.”

“Điều đó sẽ không thành vấn đề. “

“Còn nữa. Nhớ chú ý đến chế độ ăn uống và chế độ làm việc của cô ấy. Rất quan trọng đấy. Chúc may mắn. “

“Cảm ơn, Dan. Tớ đã may mắn khi có cậu rồi. Và cũng nhờ có việc cậu kêu tớ đi lấy đồ cho bệnh nhân mà tớ phát hiện được ra cả tấn thứ quan trọng đấy. Cảm ơn anh bạn.”

“Cậu nói chuyện như thể đi xin việc thế? Và nghe qua cũng rất giống như chúng ta là phiên bản của Neil Patrick Harris và David Burtka ấy. Ôi vì Chúa, Jake... Đừng cảm ơn tớ, hãy cảm ơn vì cô ấy không may bị bệnh dạ dày và cậu nhân viên kia đã chọn bệnh viện này chứ, mặc dù tớ không ủng hộ cậu cảm ơn điều đó đâu. Dù sao thì cũng là trái đất tròn, người có duyên có nợ cả thôi ngài Drummore ạ. Tin tớ đi. Giờ thì nhấc mông cậu dậy và làm điều cần làm thay vì ngồi đây tán gẫu liên miên đi nào! Đừng để vai trò của tớ trong chuyện này bị uổng phí chứ!”

***

Vì Chúa!

Trên thực tế thì đúng, việc giới thiệu cô ấy với Dan sẽ là một chuyện đơn giản.

Điều phức tạp là có tìm được cô ấy không.

***

Đã là hơn ba tháng kể từ ngày những bức thư dẫn tôi vào con đường tìm kiếm Colleen. Nhưng dường như mọi nỗ lực của tôi đều được đáp trả bằng con số không. Không gì cả.

Cậu nhân viên làm thủ tục xuất viện cho cô ấy nói sau khi xuất viện cô ấy đã biến mất và không để lại bất kì một tin tức gì. Không một mẩu giấy nhớ, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn. Đúng nghĩa. Và hiện tại không một ai biết cô ấy đang ở đâu.

Cô ấy hiện giờ như thế nào? Sức khoẻ ra sao? Đời sống thường ngày thế nào? Thời gian dài như vậy không biết cô ấy có bạn trai chưa?

Tôi đã bị cuốn vào cuộc sống bận rộn, vội vã của mình và hoàn toàn quên bẵng đi về cuộc gọi đêm Giáng sinh năm ngoái. Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao khi nói chuyện cùng cô ấy đêm đó, tôi lại để tuột mất cơ hội của mình?

Bất lực. Vô dụng. Ích kỷ. Tồi tệ. Đó là tất cả những gì tôi cảm thấy về bản thân vào thời điểm này. Tôi đã quá quan tâm đến cảm xúc của bản thân mà chẳng hề để ý đến cảm xúc của cô ấy.

Mặc dù tôi rất muốn trách cô ấy vì đã không nói ra tình cảm của mình. Nhưng thực ra, tôi chẳng có quyền. Vì ngay đến tôi, ngày ấy là một tên con trai còn chẳng dám, cho đến giờ là đàn ông rồi cũng chưa bao giờ dám thú nhận. Giá như ngày đó chúng tôi dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn...

Tôi không hề thích thú việc phải tự lặp đi lặp lại câu “Đừng để cái gì tuột khỏi tầm tay rồi mới tiếc.”

Từ nhỏ tôi đã luôn được dạy rằng sống làm sao để không phải hối hận, để không phải nghĩ tới “giá như“.

Mà tôi thì đã phải hối hận quá nhiều thứ. Nhưng thật may mắn vì mẹ tôi cũng từng nói “Cái gì mất rồi thì đau khổ hối tiếc đều không lấy lại được. Điều tốt nhất có thể làm là bước tiếp để tìm cách khắc phục và sửa chữa những sai lầm. Rồi sau đó sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và nhất là phải trân trọng những gì mình có.”

Qua tất cả mọi chuyện, qua những bức thư... Tôi đã không thể ở bên cô ấy những lúc cô ấy cần nhất, và cũng đã không thể có cô ấy ở bên những khi tôi cần nhất.

Tôi biết cô ấy sẽ luôn ủng hộ nếu tôi sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Tôi biết. Nhưng cuộc sống của tôi có lẽ sẽ không thể gọi là tốt đẹp được nếu không có cô ấy. Hay ít nhất là không gặp được cô ấy.

Cả tôi và cô ấy đều cần điều đó. Ít nhất thì, sau cùng, chúng tôi cũng vẫn có thể là những người bạn.

Hơn nữa, nếu có thể làm được gì sau khi đọc những lá thư mà người nhận là tôi, chưa từng nhận được, thì đó là tiếp tục tìm kiếm cô ấy. Và như cô ấy đã viết trong thư, tôi sẽ không bỏ cuộc.