cô đang nằm nghe nhạc và cũng chẳng muốn để ý tới ngoài,âm nhạc cô nghe không phải là ca sĩ nổi tiếng hay gì mà cô nghe là bài hát mà cô và Tâm Tâm cùng hát cùng sáng tácánh sáng của cô đã mất chỉ còn tăm tối,nhìn bầu trời cho dù có trong xanh đẹp đẽ tới đâu đi chằn nữa thì đối với cô cũng chả là gì,thứ hợp với cô có lẽ là màn mưa của ngày đó.
cô thầm nghĩ vào cái lớp này cũng không tệ,mặc dù học giỏi nhà giàu nhưng cũng toàn là lũ quậy phá.Nhớ tới 1 tháng này cũng đã có khá giáo viên cuốn gói vào bệnh viện
-á,ai ai để cái này
và như thế này đây,lại thêm một giáo viên mới bị chúng hù cho mất mật
-hừ,mấy em chờ đó-bà giáo hừ lạnh xong thì chạy đi nhưng lại ăn phải một xô nước chả biết từ đâu bay tới
ào
bịch
và thêm một người cho bệnh viện
-yeah,lớp 11a là vô đối
-ha ha ha hi hi
Rầm
gíâc mộng của cô đã bị đánh thức bởi một ai đó
-cô là Lam Nguyệt?-và đây là Thiên Lăng,chủ mưu đã phá cô
-hử?-cô líêc mắt nhìn ra cửa sổ
-cô là ngừơi đã đánh hai ngừơi kia vào tháng trứơc?
-không nhớ
-ha ha,chỉ mới một tháng mà quên?,cô lừa ai- anh cười ha hả nhìn cô
-cặn bã không cần nhớ
-khốn kíêp-anh rít lên sau đó nắm lấy cổ áo cô
-cô đừng tưởng cô là con gái thì tôi không dám đánh
-vậy sao- cô lãnh đạm nhìn anh qua mắt kính nếu như không có mắt kính chắc ai cũng bị dọa sợ
-cậu cũng chả khác gì bọn chúng
- cô nói cái gì?
-buông tay -cô lãnh đạm nói,cô ghét nhất ai nắm cổ áo mình
- cô nghĩ cô có quỳên ra lệnh-ang vừa nói vừa síêt lấy cổ áo cô càng chặt
pặc
cô vươn tay nắm lấy cổ tay anh mà ấn vào,anh chỉ cảm thấy cổ tay đau tê
-nếu không muốn phế thì buông
ang đành buông tay,ang nghĩ cô dám nói dám làm nên cũng đành
-hừ,cô chờ đó-ang nói xong quay về bàn ngồi,cư nhiên ang ngồi sau cô
cả lớp từ đầu anh vô đã im lặng coi kịch.con gái thì ghét bỏ cô,còn con trai thì thương tiếc nhìn cô
anh hầm hừ nhìn sau lưng cô,anh sống cho tới bậy gìơ chưa từng gặp người nào như vậy,con gái gì mà như tản băng
và hôm nay lại là một ngày không có giáo viên dạy,cô nhàm chán nhìn ngoài trời cho đến lúc tan học
cổng trường
xe đến đưa đón đầy ấp,cô chỉ đứng chờ xe mình được vệ sĩ đưa đến,nhìn đến tên kia hiên ngang chặn trứơc mặt cô làm cô không khỏi nhíu mày
-muốn gì?
-ờ,thì chuyện nãy
-chuyện gì?-tên này gây với cô sau đó mới ngồi chưa nóng ghế đã đi mất,bây gìơ lại ấ úng
thật ra thì anh cũng chả đi đâu mà là đi tìm hiểu một số viêc,theo như lời hai tên kia nói lúc trứơc thì bị cô gây hấn rồi đánh,anh cũng chả nghi thấy đàn em bị đánh lìên cho vậy,rồi đợi một tháng ang xong việc công ty thì chả thấy hai tên kia,gìơ tra lại mới thấy mình ngu như vậy
-xin lỗi
-cái gì?
-là tôi không đúng,động tay động chân với cô
-không nhớ
kít
cô nhìn thấy xe mình lìên bỏ lại anh đứng đó nhìn.loại người gì vậy
-tiểu thư
cô chả nói gì leo lên xe phóng đi,chỉ tội cho ang vệ sĩ phải đi taxi về
-cô ta đúng là băng đá
anh nói xong cũng lên xe về nhà,nói về băng nhóm thì anh chỉ là nhóm học đường,bảo kê quán bar,chỉ đập nhau với vài nhóm khác chứ chưa bao gìơ đụng vũ khí hạng nặng như súng,kiếm...
tối
tại một quán bar,cô ngồi như một ông hòang nhìn những ngừơi vào đây,thu hết hỉ nộ ái ố vào mắt,họ vào quán cũng đã chú ý tới cô,cô ngồi gục mặt nhâm nhi li rượu chả ai thấy mặt nhưng họ thấy sự lạnh gía quanh cô
-tôi thấy cậu hay uống loại này nhỉ?-
-...
-cậu hay tới đây nhưng chưa bao gìơ mở miệng,rượu tôi pha thế nào cậu cũng chẳng bình luận cứ thế mà uống
-nè
-nói nhiều-cô lãnh đạm ghét bỏ nói,cô chưa thấy ai nói nhìêu như tên bartenders này
-ối,đừng lạnh thế,tôi sợ lắm à
-nè,về sao?
-ờ
-sống vậy sao mà sống-anh ta nhìn bóng lưng cô đứng đó lẩm bẩm