Em Không Ngoan

Chương 90: Chương 90:




Trong lúc hai người giằng co, cô suýt bị ngã xuống.
 
Vì bối cảnh phim đang là mùa hè nên giữa tiết trời lạnh, Ninh Già Dạng mặc quần bò áo phông, lạnh cóng đến mức mặt trắng bệch.
 
Được thợ trang điểm đánh phấn má hồng mới trông khá hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chiếc áo khoác trắng rộng rãi phủ bên ngoài cũng không thể giấu hết được bóng dáng mảnh mai yếu ớt.
 
Nhất là trong gió lạnh trên sân thượng, hoàn toàn tương phản với người phụ nữ bị bệnh hơi mập mạp.
 
“Cut! Tốt lắm, làm lại lần nữa.” Đạo diễn rất hài lòng cảnh quay  nhưng có cảnh quay đặc tả vừa rồi, diễn viên quần chúng đóng vai người bệnh bị run.
 
Ninh Già Dạng nhận ra diễn viên quần chúng này hơi sợ lạnh nên nhẹ nhàng hướng dẫn mấy câu rồi an ủi: “Sẽ xong nhanh thôi, quay xong mời cô uống trà sữa nóng.”
 
Diễn viên quần chúng thấy cô không những không giận mình gây phiền phức mà còn an ủi chỉ bảo cho mình thì lập tức thở phào, hứa hẹn: “Cô Ninh gầy như vậy còn chịu được lạnh, tôi mập thế này cũng có thể chịu được!”
 
“Phải học tập cô.”
 
Lần này chỉ quay một lần là xong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao Ninh Già Dạng lại không sợ lạnh, cô lạnh cóng người luôn rồi.
 
Chắc chắn nhiệt độ hôm nay là âm độ!
 
Đúng lúc cô đang được hạ xuống thì bỗng nhiên bên ngoài đoàn làm phim có tiếng huyên náo.
 
Ninh Già Dạng còn cách mặt đất 5 mét, có thể nhìn thấy rõ có một người đàn ông mặc áo khoác có hai hàng khuy màu đen giản dị chầm chậm đi tới.
 
Thiết kế dáng dài nếu không có tỉ lệ cơ thể đẹp và vóc người cao thì khó mặc đẹp nổi.
 
Người tới mặc chiếc áo khoác kiểu kinh điển này toát lên được sự cao quý lạnh lùng, như thể hàng may đo riêng vậy.
 
Là…
 
Thương Dư Mặc.
 
Thương Dư Mặc vốn đang hờ hững nói chuyện với nhà sản xuất.
 
Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng yếu ớt treo giữa không trung, ánh mắt anh sa sầm: “Hạ cô ấy xuống đi.”
 
Nhân viên công tác mải nhìn tiên đọa phàm, quên cả việc của mình.
 
Nghe vậy, mất mấy giây mới hiểu ra, vội vàng hạ Ninh Già Dạng và diễn viên quần chúng kia cùng xuống.
 
“À, được được được!”
 
Đừng nói là nhân viên công tác, ngay cả Ninh Già Dạng cũng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
 
Rất không vui.
 
Ngoại hình như vậy còn xuất đầu lộ diện, trêu mèo chọc chó!
 

Không tuân thủ nam đức!
 
Ninh Già Dạng vừa đáp xuống đất, vẫn chưa đứng vững, thoáng liếc sang bên chỗ diễn viên quần chúng xuống chậm hơn cô vài giây, con ngươi co lại: “Cẩn thận!”
 
Cáp treo của diễn viên quần chúng bỗng đứt trước khi kịp tiếp đất, cả người đối phương lao về trước.
 
Đối diện chỗ đó là một góc máy nhọn cứng.
 
Ninh Già Dạng bất giác túm đầu dây cáp đứt sau lưng của đối phương lại.
 
Nhưng do sức yếu, cơ thể lại đang tê cứng nên chỉ kéo lệch ra được một chút, chính mình cũng ngã sấp xuống theo.
 
Một cánh tay va xuống mặt đất trước.
 
Cơn đau bỗng nhói lên.
 
Ninh Già Dạng vốn yếu ớt sợ đau, làn da lại rất mỏng, quan trọng là cô yêu da mình như mạng sống, lúc này vừa đau vừa sợ.
 
Để lại sẹo thì sao bây giờ?
 
Gãy xương thì sao bây giờ, sau này xương không lành lại bình thường thì sao bây giờ?
 
Biểu cảm vốn đang lạnh nhạt của Thương Dư Mặc cách xa mười mấy mét bỗng đổi sắc.
 
Anh bỏ mọi người lại sau lưng, chạy hai ba bước về phía Ninh Già Dạng.
 
Không một ai từng thấy tiên giáng trần vội vã như vậy.
 
Lục Nghiêu đau đầu.
 
Đoàn phim đông người như vậy, ngoại trừ đạo diễn và các sếp của đoàn phim từng tham gia bữa tiệc rượu ở hội quán lần đó là biết quan hệ của Thương Dư Mặc và Ninh Già Dạng ra, những người khác hết sức bất ngờ.
 
Chứng kiến tiên giáng trần có bệnh thích sạch sẽ lạnh nhạt, không gần nữ sắc trong truyền thuyết phủ áo khoác sạch sẽ của anh lên vai diễn viên vào vai nữ chính của đoàn phim họ, sau đó thuần thục bế bổng người ta lên.
 
Ninh Già Dạng rưng rưng nước mắt ngẩng mặt lên: “Liệu có bị sẹo không? Có bị gãy xương biến dạng không?”
 
Thương Dư Mặc nghiêm mặt đi thẳng về phòng nghỉ, lạnh giọng gọi nhân viên trong đoàn: “Dẫn tôi đi lấy hộp cứu thương.”
 
Sau đó cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng tận xương: “Không phải em vừa xấu vừa không lương thiện hay sao? Cần em cứu à?”
 
Ninh Già Dạng chớp chớp mắt đầy vô tội.
 
Nước mắt trên mi lập tức trào ra theo phản ứng sinh lý: “Phản xạ có điều kiện ạ...”
 
Nữ trợ lý đoàn phim đi bên cạnh dẫn đường: “???”
 
Tôi là ai?
 
Tôi đang ở đâu?
 
Tôi đã nghe được gì?
 
Vì sao cứ có cảm giác cuộc nói chuyện của hai người nghe là lạ?
 

Nhưng lại không chỉ ra được là lạ ở điểm nào?
 
Thời nay, hàng xóm toàn đối xử với nhau như thế này à?
 
Trái lại, Lục Nghiêu phản ứng nhanh nhạy nói với mọi người đang nghệt ra: “Bác sĩ Thương thấy có người bị thương là không thể khoanh tay đứng nhìn được, bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp.”
 
Sau đó nhìn thấy diễn viên quần chúng được Ninh Già Dạng cứu bị trầy đầu gối một mảng to thì im lặng mấy giây: “Tôi dìu cô đi bôi thuốc.”
 
Nữ diễn viên quần chúng phủi bụi đứng dậy: “Bị thương ngoài da thôi, tôi da dày thịt béo, không sao hết, cũng không để lại sẹo đâu.”
 
“Da cô Ninh mỏng như vậy, không chừng là gãy xương.”
 
“Bác sĩ Thương lo cho cô Ninh trước là bình thường thôi.”
 
Bình thường sao?
 
Trong đầu mọi người hiện ra cảnh tượng người đàn ông tác phong nhẹ nhàng, tấm lòng rộng mở bỗng lạnh mặt, chạy tới đó.
 
Không khí chìm vào im lặng một lần nữa.
 
Đạo diễn cầm loa, suy nghĩ một lát.
 
Lần này Thương Dư Mặc chịu đến đây, một phần là do phía nhà đầu tư đích thân đi mời nhưng công lao lớn nhất chắc chắn thuộc về Ninh Già Dạng.
 
Nếu không sao vị vua không vương miện của giới y học này lại tự hạ thấp địa vị đi làm cố vấn y khoa cho đoàn phim của họ chứ.
 
Để tránh mất vị cố vấn y khoa này, ông ta quyết đoán thu dọn hậu quả: “Nhớ là mọi người đều đã ký thỏa thuận giữ bí mật rồi đấy, ai dám nói linh tinh với bên ngoài sẽ bị cấm hoạt động nghệ thuật.”
 
Ở đây ngoài Lục Nghiêu ra, tất cả đều là người của đoàn làm phim.
 
Trước khi tham gia vào đoàn phim, nhất định phải ký thỏa thuật giữ bí mật, nhất là phim truyền hình chính thống quay dưới dạng khép kín, nếu có phong thanh gì bị rò rỉ thì rất dễ điều tra ra là do ai.
 
Đều là người lăn lộn trong nghề.
 
Vốn dĩ mọi người còn không dám chắc nhưng nghe đạo diễn hô loa như vậy xong thì mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
 
Ôi trời!!!
 
Hóa ra tiên giáng trần nổi tiếng của giới y học với hình tượng yêu chiều vợ cũng bao nuôi nữ minh tinh xinh đẹp làm tình nhân!!!
 
Giới giải trí đúng là bừa bãi thật đấy.
 
Không phải Ninh Già Dạng có bạn trai rồi sao?
 
Chẳng lẽ chia tay rồi?
 
Tất nhiên họ không thể nào nghĩ tới khả năng là vợ chồng.
 
Dù sao mọi người đều biết, bạn trai trước của Ninh Già Dạng là một người tóc xoăn bạc, hoàn toàn không liên quan gì tới phật tử tóc xoăn đen.
 
Ấy khoan?

 
Tóc xoăn?
 
Người nào đầu óc nhanh nhạy thì đã lấy điện thoại ra tìm kiếm ảnh và video của Ninh Già Dạng và bạn trai rồi.
 
Tiếc là.
 
Những thứ này đã bị gỡ bỏ từ lâu.
 
Hiện tại không tìm được trên mạng nữa.
 
...
 
Lúc này trong phòng nghỉ.
 
Nữ trợ lý đoàn phim cúi thấp đầu, cứ thế chứng kiến tiên giáng trần hạ phàm độ kiếp cứu vớt thương sinh trong truyền thuyết dùng đôi bàn tay thần tiên bôi thuốc trị vết thương ngoài da cho nữ minh tinh.
 
Thực ra vết thương rất nông.
 
Chẳng qua da Ninh Già Dạng trắng nên trông có vẻ nghiêm trọng.
 
Nhưng nữ trợ lý đoàn phim phát hiện, tiên giáng trần nghiêm túc cẩn thận y như thể đang đối mặt với ca bệnh nặng nào đó vậy.
 
Trái tim đập thình thịch.
 
Cho nên, hai vị này?
 
Mãi mới chờ được đến lúc trợ lý đoàn phim rời đi.
 
Ninh Già Dạng ngước hàng mi ướt nhòe lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh giận à?”
 
Thương Dư Mặc không đáp, tập trung băng bó.
 
Ninh Già Dạng ngồi trên sô pha, chọc nhẹ con hổ ngọc nhỏ đang rũ xuống ở cổ tay người đàn ông: “Em sai rồi.”
 
Thương Dư Mặc thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn trên cánh tay cô.
 
Cầm đôi bàn tay không bị thương của cô, lạnh nhạt mở miệng: “Ninh Già Dạng, thấy chưa?”
 
Đáy mắt Ninh Già Dạng thoáng hoang mang.
 
Giọng người đàn ông lạnh lùng: “Anh không có tình yêu cao cả, không có lòng từ bi, không có sự hướng thiện, người khác bị thương tật hay tàn phế không liên quan gì tới anh.”
 
Anh hít thở nhẹ nhàng, cuối cùng nhấn mạnh từng từ: “Riêng em thì khác.”
 
Ninh Già Dạng hơi hé cánh môi đỏ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp thoáng bối rối.
 
Một giây sau.
 
Người đàn ông xa vời trên cao bỗng quỳ một gối bên cạnh ghế sô pha, hơi rướn người tới hôn lên môi cô.
 
Ninh Già Dạng khép hờ mắt, có phần hiểu rõ, cũng có phần mơ hồ.
 
**
 
Thương Dư Mặc chỉ lộ mặt ở đoàn làm phim một lần, quan hệ của anh với Ninh Già Dạng nhanh chóng trở thành đề tài nói chuyện lén lút của toàn bộ diễn viên và nhân viên trong đoàn.
 
Kể từ ngày ấy, Ninh Già Dạng không cho phép anh tới đoàn phim nữa!
 
Cũng đã biết anh được mời làm cố vấn y khoa.
 
Bảo anh có vấn đề gì về y khoa thì gặp đạo diễn, dù thế nào cũng không được xuất đầu lộ diện.

 
Thương Kiều Kiều một lần nữa bị “kim ốc tàng Kiều”, chuyện hàng ngày ngoài bôi thuốc cho “tiên nữ kim chủ” ra thì chỉ cần ở trong khách sạn ngủ nghỉ đọc sách.
 
Hằng ngày, trước khi Ninh Già Dạng đi quay phim, vị này đều đang ngủ.
 
Sau khi cô trở về, vị này vẫn đang ngủ.
 
Tóm lại, chưa từng bắt gặp lúc anh đọc sách.
 
Cô rất hâm mộ ghen ghét tên động vật họ mèo cỡ lớn đang nhàn nhã nghỉ ngơi này.
 
Mãi đến cuối năm, kỳ nghỉ phép hai tháng rưỡi của anh kết thúc.
 
Đúng lúc Ninh Già Dạng đã quay xong bộ phim này, cô cùng về Lăng Thành với Thương Dư Mặc, chuẩn bị cho buổi công chiếu của [ Bạch Lộ Vi Sương ].
 
Trước tết âm lịch, bệnh viện và viện khoa học đều bộn bề nhiều việc, cộng thêm việc tay họ Thương nào đó xin nghỉ phép tận hai tháng rưỡi.
 
Thời gian nhàn nhã tuyên bố kết thúc hoàn toàn.
 
Mỗi ngày đi sớm về khuya, còn bận rộn hơn Ninh Già Dạng.
 
Sáng hôm 29 tết.
 
Ninh Già Dạng dậy sớm, nhìn người đàn ông khôi ngô với mái tóc xoăn ngắn màu đen, cô vẫn có phần không quen.
 
Đã quay lại làm việc, đương nhiên không thể tùy hứng.
 
Nếu vác mái tóc xoăn bạc đi làm.
 
Bệnh nhân chịu tin tưởng cho anh mổ mới là lạ.
 
Tiêm thuốc gây tê thôi cũng có thể dọa người ta sợ đến mức bỏ chạy thục mạng khỏi bàn mổ hai ngàn mét.
 
Ninh Già Dạng chống hai tay xuống giường, buông tiếng thở dài sâu kín.
 
Người đàn ông liếc nhìn: “Sao vậy?”
 
Mặt mày vẫn đẹp như tranh vẽ như trước.
 
Có điều, so với mái tóc màu bạc như tuyết trắng núi cao không nhuốm bụi trần trước đây thì tóc xoăn đen hiện giờ trông đẹp hơn, quyến rũ hơn.
 
Nói thẳng ra là yêu nghiệt hơn, yêu kiều hơn, toàn thân ma mị.
 
Đôi mắt hoa đào của Ninh Già Dạng như có móc câu nhỏ: “Anh lại đây, em cho anh biết.”
 
Thương Dư Mặc không nhanh không chậm lại gần.
 
Nửa phút sau.
 
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ trong suốt sát đất, lười biếng hắt lên hai người đang ôm hôn bên giường.
 
Cùng lúc này, trong một cuộc thi nhiếp ảnh nào đó ở Mỹ.
 
Loạt tác phẩm “Khoang phổ thông” của một nhiếp ảnh gia người Hoa nào đó giành được giải đặc biệt.
 
Trong số đó, bắt mắt nhất là tấm hình ở chính giữa.
 
Một người đàn ông ngồi ngay ngắn trông đầy cao quý, không hề hài hòa với khoang phổ thông ồn ào lộn xộn, đang cầm bút lông viết chữ, khuôn mặt lạnh nhạt cúi xuống mang theo vẻ thành kính.
 
Tên của tác phẩm này là “Che chở”.