Mùa đông, tuyết rơi ở Lăng Thành đã là chuyện quen thuộc, tuyết lại rơi dày đặc vào nửa đêm, gần như toàn bộ thành phố đều trở thành tác phẩm điêu khắc từ băng và tuyết.
Ánh nắng ban mai chiếu vào những chiếc lá uốn cong bởi những mảng tuyết lớn bên ngoài cửa sổ kính sát đất, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.
Ngày hôm sau, khi Ninh Già Dạng tỉnh dậy, đôi mày thanh tú không khỏi khẽ cau lại, cảm giác từ thắt lưng trở xuống vẫn mềm nhũn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó không phải là loại khó chịu bình thường, mà là kiểu khó chịu rất không bình thường.
Bởi vì cô nằm nghiêng nên vừa mở mắt ra đã hướng cửa sổ kính sát đất, cô đã nhìn thấy chiếc ghế sô pha không thể nhìn thẳng trên tấm thảm bên cạnh.
Tấm vải nhung thiên nga màu trắng kem ướt một mảng rồi khô một mảng, lốm đốm bừa bộn.
Mép thùng rác màu be bên cạnh vẫn còn vất vưởng thứ mùi đào không được ném chuẩn xác.
Ninh Già Dạng lập tức hoàn toàn tỉnh táo, vô thức quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Người đàn ông phủ một tấm chăn lụa màu xanh đậm ở dưới thắt lưng, hai tay đặt ở eo, lồng ngực để trần, lộ ra những đường cơ hoàn mỹ và đẹp đẽ bên trong.
Ánh mắt Ninh Già Dạng dán vào mái tóc hơi xoăn của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, khuôn mặt lúc ngủ của anh trầm lặng, màu tóc bạch kim tôn lên khuôn mặt lạnh lẽo, cảnh tượng này còn không nhiễm bụi trần hơn cảnh tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, thấm đẫm một bầu không khí trong lành và sạch sẽ của thiếu niên.
Đôi môi đỏ mọng của cô từ từ cong lên.
Đêm qua không phải là một giấc mơ.
Cô không nhịn được đưa tay chạm vào ngọn tóc dường như được mạ một quầng sáng màu vàng nhạt kia.
Nhớ đến thói quen thích ngủ của anh, đầu ngón tay mảnh mai của cô ngừng lại, hiếm khi động lòng “thương hoa tiếc ngọc”.
Thôi kệ. Hôm nay cứ để anh ngủ nhiều thêm vậy.
Cầm theo điện thoại, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ chính, không phát ra tiếng động gì.
Sau khi tắm rửa trong phòng tắm xong, cô lập tức đi thẳng xuống nhà.
Không ngờ Ngôn Thư sớm đã ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách uống trà làm việc, còn Tiểu Lộc thì đang cầm điện thoại, mặt đỏ bừng, không biết đang xem cái gì mà kích động như vậy.
Ninh Già Dạng nhướng đôi mày thanh tú: “Hai người dùng nhà của em làm phòng làm việc à?”
“Em còn dám nói!”
Ngôn Thư quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Già Dạng đi xuống cầu thang xoắn ốc sang trọng, đầu ngón tay trắng nõn đặt ở trên tay vịn, lộ ra vài phần thong thả ung dung.
Trạng thái khác hẳn lúc quay phim.
Chị ấy lại không kìm được trách thêm: “Sinh hoạt tình dục tốt nhỉ, sắc mặt cũng tốt hơn rồi.”
Ninh Già Dạng tạm dừng bước chân: “...”
Tiểu Lộc bên cạnh ở phối hợp thấp giọng hét lên: “A a a a!”
Não bổ sung thêm một trăm nghìn từ.
Làm cũng đã làm rồi.
Ninh Già Dạng không thèm đỏ mặt, tất cả cảnh đỏ mặt tim đập đều giữ cho bản thân tối hôm qua rồi.
Vì vậy cô bình tĩnh xách váy đi xuống tầng, lạnh nhạt nói: “Vợ chồng hợp pháp, ngủ chung hợp pháp thôi mà.”
Tiểu Lộc: Không hổ danh là chị!
Những cô gái bình thường mà bị trêu thế này thì đã xấu hổ muốn chết rồi.
Ninh Già Dạng có thể bình tĩnh phản bác lại: “Sao vậy, chồng chị không thể thỏa mãn chị à? Trong công ty còn mấy tiểu thịt tươi mong muốn bị chị đánh lén đấy, triển thôi.”
Ngôn Thư không nói nên lời.
Chị ấy đã kết hôn hơn mười năm, từ lâu đã coi chồng như anh em khác cha khác mẹ cùng con.
Chuyện sinh hoạt tình dục gì đó, một năm cũng không nổi hai lần, đó chẳng phải là loạn luân sao?
Ngôn Thư nhàn nhạt nói: “Cảm ơn em, nhưng chị không cần tiểu thịt tươi đâu, chị không nuôi nổi….”
“Ngược lại là em đó, ngày hôm qua trên bàn rượu uống say, em còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?”
Ninh Già Dạng thong thả ngồi xuống trước bàn.
Lúc này quản gia đã dẫn người hầu chuẩn bị xong bữa sáng, đủ loại đĩa nhỏ tinh xảo, là một khẩu phần ăn cho mỗi người, có đầy đủ mười tám đĩa.
Lông mi Ninh Già Dạng khẽ run.
Cô giả vờ như không có chuyện gì chuyển chủ đề “Rốt cuộc là chị có chuyện gì?”
Rõ ràng là vẫn nhớ.
Ngôn Thư nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, khẽ cười một tiếng, cảm thấy mình đã ghi được bàn hòa.
Nhưng không lãng phí thời gian nữa: “Tối qua có rất nhiều người đã biết đến mối quan hệ của em và bác sĩ Thương. Mặc dù anh Mục đã uy hiếp, nhưng chị sợ có người để rò rỉ ra tình cảnh nào đó, nên chúng ta vẫn phải sắp xếp càng sớm càng tốt. “
“Bộ phim của đạo diễn Giang sắp được công chiếu rồi.”
“Nếu có thể nhận được vài giải ảnh hậu có sức nặng, địa vị trong giới giải trí của em cũng có thể coi là ổn định rồi.”
Khi đó, scandal kết hôn có bị bóc ra hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến Ninh Già Dạng.
Sẽ dễ dàng có kịch bản tốt bay tới.
Ngón tay cầm chiếc thìa sứ tinh xảo của Ninh Già Dạng hơi sững lại, cô nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Chỉ là, danh hiệu ảnh hậu không phải là thứ mà họ nói giành được là có thể giành được.
Chưa kể hiện tại phim vẫn chưa chiếu, còn chưa biết chuyện thế nào, cho dù đã công chiếu, diễn xuất được nhiệt liệt đón nhận, thậm chí khi được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc cũng chưa chắc đã có thể đạt được ảnh hậu.
Bởi vì không ai có thể biết được sở thích của nhóm ban giám khảo, nếu không cũng sẽ không thường xuyên không được như mong đợi.
Ngôn Thư cũng biết đạo lý này: “Cho nên, em phải đóng phim nhiều hơn nữa, chúng ta thả lưới giăng khắp trời thì có thể bắt được cá.”
Sau đó chị ấy tỏ vẻ nghiêm túc: “Trước khi câu được cá, phiền em và bác sĩ Thương hãy kiềm chế một chút!”
“Hứa với chị, chuyện tối qua sẽ không xảy ra nữa, được không?”
Ninh Già Dạng ngước đôi mắt đào hoa vô tội lên “Tối hôm qua dáng vẻ của anh ấy như vậy, ai mà chịu cho nổi chứ?”
Ngôn Thư:“……”
Tiểu Lộc giơ tay ngắt lời: “Em có thể xem không?”
Chỉ nghe chị Thư miêu tả, trái tim nhỏ bé của em ấy đã vô cùng bất ổn rồi!
Ninh Già Dạng không chút do dự từ chối: “Không được!”
“À, em đi mua cho chị ít đồ đi.”
Tiểu Lộc tỏ vẻ cực kỳ thất vọng sau khi nghe những thứ Ninh Già Dạng muốn mua.
Huhuhu.
Chàng trai trong truyện tranh với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh kia, em ấy thực sự không có duyên gặp sao?!
Tính chiếm hữu mạnh thật!
…
Trong phòng ngủ chính, Ninh Già Dạng đã kéo rèm cửa lại trước khi đi xuống, lúc này trong phòng tối om, rất thích hợp cho một giấc ngủ yên tĩnh.
Người đàn ông tóc bạch kim nặng nề rời giường vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, ấn đường thanh tú cau lại.
Trong bóng tối, ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông chống lên ga trải giường bằng lụa, chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa thái dương.
Dưới màu tóc bạch kim, đôi mắt nâu nhạt còn mê hoặc hơn cả khi mắt xanh, sâu không thấy đáy, dường như có thể hút người ta vào trong.
Phía bên kia giường đã trống không.
Có vẻ như bà Thương rất tràn đầy năng lượng, dậy sớm như vậy mà.
Thương Dư Mặc nhíu mày, tối hôm qua anh còn lo cô mệt quá, chưa thực sự hoàn thành toàn bộ quá trình, phải chăng đã lo thừa rồi.
Lúc này, tiếng chuông lại vang lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi, bỗng nhiên đầu càng đau hơn.
Anh vừa nghe điện thoại vừa rời giường, đi mở rèm cửa.
Nhìn tuyết chồng chất bên ngoài, giọng nói nhàn nhạt hơi trầm xuống: “Ba.”
Thương Hành nghe thấy tiếng kéo rèm cửa của anh, cười như không cười: “Mười giờ rồi mà mới rời giường à.”
“Con cũng là người sắp lên chức ba rồi, sau này làm gương cho các con của con thế này sao.”
Thương Dư Mặc bình tĩnh nói: “Ba, có chuyện gì?”
Anh đã quen với việc bị ba càm ràm về thói mê ngủ, từ nhỏ đến lớn, không biết anh đã nghe những lời tương tự vậy bao nhiêu lần, từ lâu đã bỏ ngoài tai.
Thương Hành chậc một tiếng.
Có một đứa con trai như thế, đau đầu thật.
Nhưng vợ ông ấy ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm, nên giọng điệu của ông ấy nhẹ nhàng hơn vài phần: “Con thiếu tiền à?”
Nếu không đã chẳng dùng ngân sách của quỹ tín thác.
Thương Dư Mặc im lặng hai giây: “Thiếu…”
“Ba ơi.”
Thương Hành:? ? ?
Chỉ có những lúc như này mới ngoan ngoãn gọi ba.
Có hiếu quá.
Khi Ninh Già Dạng ôm một đống đồ lên tầng, đã nhìn thấy Thương Dư Mặc đang đứng trước tấm gương sát sàn thay quần áo.
Áo sơ mi trắng và quần tây đều được may riêng theo dáng người của anh, được ủi rất kỹ, tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài của người đàn ông, thậm chí còn quyến rũ hơn cả thiếu niên trong truyện tranh!
Đặc biệt là con ngươi màu nâu nhạt kia, khi nhìn anh, trái tim nhỏ bé của Ninh Già Dạng như muốn nổ tung.
! ! !
Cô tưởng rằng mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh đã rất đẹp rồi.
Không ngờ, đôi mắt nâu và mái tóc bạch kim càng thêm phần bí ẩn khó đoán.
Đàn ông càng bí ẩn thì càng khiến phụ nữ bị mê hoặc, có ham muốn bóc tách và khám phá từng lớp một.
Sắc mặt Thương Dư Mặc nhàn nhạt, đi tới ôm lấy chiếc hộp đựng đầy thuốc nhuộm tóc dùng một lần, bên trong chứa đầy màu sắc khác nhau.
Giọng anh hơi khàn: “Đây là cái gì?”
Cuối cùng Ninh Già Dạng cũng tỉnh táo lại khỏi mỹ sắc, thầm ghét bỏ chính mình mất khống chế.
Học theo anh trưng ra vẻ mặt vô cảm, đặt đồ lên bàn trang điểm: “Tự mình chọn lấy một màu đi.”
Đầu ngón tay đang cài cúc áo sơ mi của Thương Dư Mặc bỗng dừng lại. Anh như có điều suy nghĩ, lại như rất khó hiểu: “Không phải em thích lắm sao? Tối hôm qua còn ra rất nhiều …” Nước.
Thương Dư Mặc chỉ muốn nhắc tới chuyện Ninh Già Dạng phản ứng kích động biết bao vì mái tóc bạch kim của anh tối hôm qua, thì đã bị che miệng lại.
“Anh im đi!”
“Giữa thanh thiên bạch nhật, có thể nghiêm túc chút được không!”