Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị

Chương 38: 38: Biển Và Đau Thương





Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Uyển Linh đã thấy bên cạnh trống chơn,có lẽ anh đã quay về phòng với chị từ sớm.

Nói không buồn là nói dối nhưng vấn đề cũng sẽ không được giải quyết vì vậy Uyển Linh phải tập làm quen với những điều đó.

Hôm nay anh đưa chị và cô tới Hồ Geneva,một địa điểm khá nổi tiếng ở Thụy Sĩ.

có bãi biển, nơi này có những bãi biển đầy cát và có thể tham gia nhiều môn thể thao dưới nước.

Ở vùng Cologny của Geneva, Hồ Plage là một khu vực tắm khác cũng có sẵn.

Hầu hết du khách thích bơi lội, lặn biển, trượt nước, lướt ván buồm, chèo thuyền, chèo thuyền và lướt ván và có cả sân golf rộng lớn.

Đến đây Uyển Linh hoàn toàn bất ngờ với những điều trước mắt,cô không nghĩ bản thân sẽ được thưởng thức những cảnh đẹp này.

Khi cô còn ngắm nhìn mọi thứ thì từ xa ba người bạn của anh đã xuất hiện,cô vẫn đứng lúp phía sau anh và chị lặng lẽ cúi đầu chào họ
"Đến trễ nhất nhóm,theo quy tắc cũ"- Lâm Tùng Bách nói
"Được"- Lục Nam Thần cười khẩy nhìn cậu ta
"Nhất cậu,bọn này chỉ có một em,bên cậu có tạn hai người đẹp,rồi đủ sức phụ vụ hai người cùng lúc không?"-Nguyễn Khang Nam khoác vai anh
"Đừng để quá sức rồi lại khổ thân cho Lâm Tùng Bách phải khám cái đó cho cậu"- Tần Dịch Thiên
Bốn người đàn ông nói chuyện tế nhị như chuyện bình thường,không hề quan tâm tới cảm xúc và biểu cảm đỏ mặt của những người phụ nữ có mặt ở đó.

Uyển Linh tuy luôn đứng phía sau nhưng cuộc trò chuyện của mấy người cô đều nghe rõ,mặt cô đỏ bừng vì nóng
"Em gái,em ngại đỏ cả mặt rồi kìa"

"Sợ bọn anh ăn thịt sao mà cứ đứng sau vậy"
"Đúng đấy,nếu Lục Nam Thần không yêu thương em thì cứ tìm tới anh nhé"
Ba người đàn ông hùa nhau vào một mình cô khiến Uyển Linh không biết làm gì
"Các cậu nói nhiều vậy,đi chơi thôi"- anh lên tiếng giải vây cho cô
Mấy người đàn ông rủ nhau đi đáng golf,mấy người phụ nữ thì ngồi nói chuyện với nhau về người đàn ông của họ,rồi kể về những đồ hàng hiệu xa xỉ mà họ sở hữu! Uyển Linh không thuộc về câu chuyện đó,cô tự tìm cho mình một cái ghế cách xa mấy người đó ngồi xuống ngắm anh chơi golf: ông trời thật thiên vị cho những người đàn ông này,họ là con cháu quý tộc quyền quý,đã vậy còn sở hữu nhan sắc lẫn trí tuệ,đứng trên bao nhiêu người,là tiêu chuẩn của rất nhiều phụ nữ! Nhưng cũng chính vì vậy mà họ không bao giờ hiểu được cho những người có hoàn cảnh khó khăn giống với cô,luôn dùng quyền lực,địa vị của bản thân để áp bức và yêu cầu để có được những thứ họ muốn,khi chán rồi sẽ không lưu tình vứt bỏ.

Uyển Linh lặng lẽ đứng lên đi tới gần biển,đi trên bãi cát trắng,mỗi lần sóng tới chân cũng như sóng đang vỗ về tâm hồn cô vậy.

Đi dạo cả đường dài cô ngồi trên cát,khắc họa ra khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt lên nền cát trắng.

Khi đang chăm chú vào tác phẩm của mình đằng sau chợt có vòng tay ôm lấy cô
"Không vui sao?"- Lục Nam Thần ghé sát tai cô nói
"Dạ thích ạ,nơi đây thật đẹp,và bình yên khiến người ta đến rồi sẽ không muốn rời đi"
"Em đang làm gì vậy?" - anh vừa nói vừa thơm nhẹ lên cổ cô
"Em vẽ tranh trên cát"- cô vừa nói vừa nhìn xuống
"Rất đẹp,em rất thích vẽ sao?"
"Vâng "
"Tại sao lại chọn học chuyên ngành kinh tế ?"
"Trước cũng định đi học nhưng không đủ điều kiện nên em đã học kinh tế, chỉ vẽ khi có thời gian"
"Ừm"
Cả hai đều im lặng,anh vẫn ôm cô từ đằng sau như vậy,không gian trở nên thật bình yên,lãng mạn,bản thân Uyển Linh cũng tham lam muốn thời gian trôi chậm một chút
"Sau này chúng ta sẽ như nào anh nhỉ?"
"Như này không tốt sao?"
Cô cười khổ nhưng anh không nhìn thấy: Sau này chúng ta sẽ có tất cả chỉ là không có chúng ta,anh à.


Sau khi nghe thấy tiếng mọi người gọi,cô liền trở về vị trí của mình,đi phía sau anh.

Tất cả cùng lên một chiếc du thuyền ra biển chơi và ăn tối ở đó tới sáng mai.

Lần đầu đi thuyền lênh đênh trên biển khiến Uyển Linh có chút khó chịu vì say sóng.

Khi mọi người đang chuẩn bị đồ ăn cho buổi tiếc tối nay,cô đứng ở lan can thuyền thì Vương Linh Nhi đi tới
"Sao vui chứ?"
Cô im lặng không trả lời
"Đừng nghĩ tao sẽ tha cho mày,tí nữa sẽ có kịch vui"
"Chị lại muốn làm gì?"
"haha,tí mày sẽ biết.

Nếu mày chịu rời đi tao sẽ tha cho"
"Nhưng chị không yêu anh ấy, vả lại em nợ anh ấy khi nào trả hết sẽ rời đi.

Nam Thần rất yêu chị,vì vậy đừng làm tổn thương anh ấy được không chị?"
Cô ta nhìn cô cười khẩy vì sự ngây thơ,ngu dốt của cô
"Nghĩ đơn giản như vậy bảo sao mày chưa bao giờ có được tình yêu,nếu yêu ai đó tao sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được"
"Em khác chị,em yêu anh ấy vì vậy chỉ cần anh ấy hạnh phúc là đủ,dù người đó không phải em"
"Mày đừng ở đây nói triết lí cho tao nghe! "- vừa nói cô ta vừa tiến lại gần cô,Uyển Linh trong vô thức lùi lại phía sau đến lúc không thể lùi nữa,nhìn xuống phía dưới là biển sâu,ngã xuống sẽ mất mạng

"Chị muốn làm gì?"- cô tái mặt hỏi
Chị ta mỉm cười nhìn cô đăm chiêu,khi nghe thấy tiếng bước chân có người,cô ta không suy nghĩ lấy tay muốn đẩy Uyển Linh xuống nhưng không ngờ cô phản xạ nhanh tránh sang một bên khiến người chị ta lao về phía trước ngã xuống biển.

Ngay lúc này Lục Nam Thần chạy đến,nhìn thấy Linh Nhi ngã xuống không suy nghĩ liền nhảy xuống dưới,Uyển Linh đứng lặng trước mọi chuyện vừa xảy ra,lấy lại bình tĩnh cô kêu cứu để mọi người chạy lên
Nhóm người phía dưới nghe thấy tiếng kêu,chạy nhanh ra bên ngoài,thấy cô đang đứng đoa khóc lóc
"Có chuyện gì vậy,Lục Nam Thần đâu hả?"- Bạn anh lên tiếng lay cô
"Ha! hai người họ ở phía dưới"- nói xong cả người cô ngã xuống,không còn chút sức lực
Sau một hồi lâu,cuối cùng anh cũng lên bờ cùng chị đang bất tỉnh dưới sự giúp đỡ của mọi người.

Lục Nam Thần lo lắng hô hấp nhân tạo cho Vương Linh Nhi,cô cứ ngồi đó nhìn,không ai quan tâm tới cô tất cả đều dồn sự chú ý về hai người.

Mãi một lúc sau Linh Nhi cũng tỉnh lại,ôm chặt anh vào lòng khóc lóc
"Em chỉ muốn nói chuyện với em ấy hãy để em và anh bên nhau,không ngờ con bé đẩy em xuống dưới,em sai rồi,em thật sự rất sợ Thần à"- cô ta khóc lớn
"Không sao rồi,anh ở đây"- anh ôm Linh Nhi an ủi
Uyển Linh từ đầu tới cuối không nói gì,nghe xong lời nói dối trắng trợn của chị mà cô không thể tin nổi,suýt chút nữa người bị đẩy xuống là cô rồi
"Cô vẫn không thay đổi mà"- Lục Nam Thần để Linh Nhi cho mọi người đi tới chỗ cô ngồi nắm chặt tóc cô
"Em không đẩy chị ấy,em không có thật mà! "
"Vậy ý cô là cô ấy tự nhảy xuốn để đổ tội cho cô hả.

Cô có biết chỉ chậm một chút nữa sẽ chết người không ,là cả một mạng người đó,sao cô vẫn độc ác như vậy hả"- mỗi một chữ anh nói ra lực ở tay càng tăng.

"Em không có thật mà,xin anh hãy tin em"- cô khóc cầu xin anh tin mình
"Cô vừa đẩy cô ấy xuống đúng chứ,tôi sẽ cho cô hiểu cảm giác đến gần với cái chết là như thế nào! "
Uyển Linh như hiểu ra lời anh nói,cô sợ hãi quỳ xuống xin anh, cố với lấy một chút hi vọng,thương hại từ người đàn ông này.

Mọi người xung quanh chỉ biết im lặng đứng nhìn,họ chơi thân với nhau nên cũng hiểu khi Lục Nam Thần tức giận không ai nên xen vào,sẽ càng khiến cậu ta mất kiểm soát.


Lục Nam Thần mạnh tay lôi cô tới lan can tàu,cô sợ hãi nắm lấy tay anh,nhưng cuối cùng sự đau thương cô vẫn là người nhận,luôn là như vậy.

Anh không hề suy nghĩ mà đẩy cô xuống dòng nước, sóng mạnh đó.

Khi cô thật sự reo mình xuống dưới,Uyển Linh đã thật sự buông bỏ và nhìn anh tới khi bóng dáng ấy dần biến mất
Lạnh quá,lạnh như lòng cô hiện tại,có lẽ ông trời đang muốn giải thoát cho cô rồi.

Cảm giác khó thở ập tới,cô vùng vẫy rồi dần ngất lịm đi để bản thân theo dòng nước xuống sâu hơn:kết thúc thật rồi,ông bà con xin lỗi hai người,là con bất hiếu.

Nam Thần,tạm biệt.

Uyển Linh hoàn toàn mất đi ý thức
"Cô ấy sẽ thật sự chết nếu cậu không cứu"- Lâm Tùng Bách lên tiếng
Thấy anh im lặng có lẽ là đồng ý để người xuống cứu cô,Nguyễn Khang Nam cho vệ sĩ xuống cưu Uyển Linh.

Sau một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì,Lục Nam Thần bắt đầu lo lắng,thậm chí anh không biết mình đang lo sợ điều gì.

Được một lúc cuối cùng cứu hộ cũng thấy cô,đem Uyển Linh lên bờ:mặt cô đã tím ngắt vì thiếu không khí,thoi thóp nằm đó dường như thật sự đã chết.

Lâm Tùng Bách đi tới giúp cô ấn nước trong bụng ra,cô tham lam hít lấy không khí.

Thấy anh đứng đấy nhìn mình,cô sợ hãi cô thật sự đã nghĩ bản thân sẽ chết,lấy hết sức lực trong người mình,Uyển Linh vịn lấy mọi thứ có thể trở về phòng,bóng lưng yếu ớt rời đi bỏ lại những ánh mắt vẫn dõi theo cô.

Ai về phòng lấy,đám đông được giải tán,anh cũng đưa Vương Linh Nhi về phòng chăm sóc.

Trở về phòng cô ôm mình trong một góc tối khóc lớn,lồng ngực sao lại đau như vậy,không quan tâm cả người ướt sũng Uyển Linh khóc sưng đỏ mắt ngồi ngây ngốc ra bên ngoài!