Anh ấy không phải người biết đùa giỡn lưu manh…
***
Gần tối, Cố Nghi Lạc ngồi trên giường loay hoay với hộp đàn chồng chất vết thương, phát hiện đàn bên trong đúng là bị đứt mất hai dây, cậu vô cùng kinh ngạc với lực chân của mình, đồng thời cảm thấy may mà hộp đàn đủ cứng cáp.
Đàn violin của cậu tuy không phải danh cầm vài tỉ, những âm sắc cũng thượng cấp, đồng hành bồi bạn với cậu qua bao năm, nếu bị vỡ thì cậu sẽ khó chịu chết mất.
Sờ lên vết lõm trên mặt đàn do dây đàn đứt gây ra, Cố Nghi Lạc âu sầu, định dùng hình dán che tạm, coi như vá víu cứu đàn vậy.
Đang nghĩ ngợi, bạn nhỏ Vu Hạo Hiên thông thạo kỹ năng dán hình chạy vào phòng như thể nghe thấy lời triệu hoán.
Người chưa tới tiếng đã tới trước, bình thường bạn nhỏ rất ít khi khóc, một khi đã khóc là kinh thiên động địa, mặt mũi anh vệ sĩ bế cậu bé vào như thể không thiết tha gì cõi đời này nữa: “Cậu bé ngủ dậy, nhưng không chịu về với người nhà, nằng nặc đòi gặp thầy giáo.”
Anh vệ sĩ vừa ngồi xuống là Vu Hạo Hiên giãy khỏi ngực anh, chạy như gió đến giường bệnh, thấy đầu Cố Nghi Lạc quấn kín băng gạc, khóe miệng và cằm đều kín vết ứ máu, miệng nhỏ xẹp xuống lại bắt đầu gào khóc một trận mới.
“Thầy ơi, em sai rồi, hu hu hu sau này em không sốt cao nữa.”
Khóc còn thảm hơn khi xem《Coco》, Cố Nghi Lạc nghe mà tim thắt lại, trước tiên thử nhiệt độ trên người cậu bé, cảm giác đúng là đã hết sốt, mới cúi người xuống nắm bờ vai của nhóc con dỗ dành: “Chẳng phải thầy vẫn khỏe mạnh đây sao? Đừng khóc đừng khóc nữa.”
Bạn nhỏ vẫn cứ khóc.
“Nhóc con thích khóc thì không có kẹo mút mà ăn đâu đấy.”
Bạn nhỏ không hề bị lay động, tiếp tục khóc.
Cố Nghi Lạc đành tung đòn sát thủ: “Khóc nữa thì kéo 50 lần khúc nhạc mới học tuần trước.”
Vu Hạo Hiên nấc một cái, lau lau nước mắt, không khóc nữa.
Lương Đống chứng kiến toàn bộ: …
Trời ngả về Tây, ánh tà dương phủ một lớp ấm áp lên phòng bệnh, hai thầy trò ngồi xếp bằng trên giường, chăm chú nghiên cứu hình dán như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu.
“Thầy giáo, sao hôm qua anh lại bị kẻ xấu trói đi?” Vu Hạo Hiên hỏi.
Cố Nghi Lạc cố gắng dùng cách miêu tả nhẹ nhàng nhất có thể: “Kẻ xấu đánh anh một cái, nên anh ngất xỉu.”
“Đánh vào đầu ạ?”
“Ừm… Xem như thế đi.”
“Ồ.” Vu Hạo Hiên gật gù ra chiều đã hiểu, “Bảo sao nhìn càng ngốc nghếch hơn.”
Cố Nghi Lạc: …
Vu Hạo Hiên, nhóc con giữ khư khư hình dán Cố Nghi Lạc cho bên người, mạnh miệng vô cùng, tuyệt không chịu thừa nhận là mình thích những thứ ấu trĩ này, chọn một tấm có hình thuyền hải tặc đưa qua: “Nè, xài cái này đi, không giống trẻ con.”
Cố Nghi Lạc nhận lấy, cực kỳ nể mặt dán nó lên mặt đàn chính, sau đó ôm đàn vào ngực bắt chước gảy guitar, gảy một đoạn nhạc chủ đề của 《Cướp biển vùng Caribbean》.
(*) Nhạc chủ đề của phim Cướp biển vùng Caribbean (Pirates of the Caribbean) chắc hẳn không xa lạ gì với các bạn =))))))))) [link]
Cố Nghi Lạc bị giai điệu này gợi lên hồi ức, quay đầu hỏi Lương Đống: “Anh tới Disney thành phố S chưa? Nơi đó có khu tham quan tên là ‘Cướp biển vùng Caribbean’.”
Lương Đống lắc đầu: “Chưa.”
Cố Nghi Lạc bừng bừng phấn khởi: “Vậy đợi em ra viện thì cùng đi nhé? Chơi vui lắm.”
Lương Đống đáp: “Được.”
Vu Hạo Hiên bên cạnh không vui: “Em cũng muốn đi.”
“Em đi rồi mà?” Cố Nghi Lạc nhớ từng nhìn thấy ảnh chụp ở công viên Disney trong phòng của cậu bé.
“Muốn đi lần nữa, không được ạ?” Vu Hạo Hiên ngại ngùng không dám thú nhận là muốn đi cùng thầy giáo, bèn quay đầu hừ một tiếng với Lương Đống, “Người lớn bằng từng này còn muốn thầy giáo đưa đi chơi, mất mặt!”
Lương Đống nằm yên cũng trúng đạn:?
Tối đến Cố Nghi Lạc đi toilet, trong phòng bệnh còn một bạn bé và một bạn lớn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
“Này anh.” Vu Hạo Hiên không hề khách khí đá đá Lương Đống, “Anh là bạn gái qua mạng của thầy giáo đúng không?”
Lương Đống trầm mặc một lát, sửa lại: “Bạn trai.”
“Cũng thế.” Vu Hạo Hiên bĩu môi, “Dù sao cũng không phải người tốt.”
Lương Đống: …
Vu Hạo Hiên như ông cụ non, lấy khí thế của phụ huynh chặn cửa ra: “Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt thầy Cố ở bên anh?”
Lương Đống đầu óc mơ hồ: “Cái này không gọi là lừa gạt.”
“Thầy giáo của em có dung mạo đẹp đẽ, lại giỏi chơi đàn như vậy, chắc chắn anh không có ý tốt.”
Lương Đống không thể phủ nhận hoàn toàn điều này, cũng không thể qua loa thừa nhận.
“Trừ cái đó ra, em ấy còn rất nhiều ưu điểm khác. Em ấy lạc quan, lương thiện, thông minh… Những điều này cũng rất thu hút người khác.” Lương Đống kiên nhẫn giải thích cho bạn nhỏ, “Nhưng giả sử em ấy không có những ưu điểm trên, thì anh vẫn sẽ thích em ấy, vẫn đối xử thật tốt với em ấy không có gì khác.”
Vu Hạo Hiên vốn ăn nói sắc sảo không ngờ mình sẽ thua bởi một ông anh nhìn có vẻ không giỏi nói chuyện này, nhưng quả thực cậu bé không biết phản bác lại kiểu gì.
Dù sao thì nó chỉ thích thầy giáo Cố vì dáng vẻ ưa nhìn và biết chơi đàn, còn lại thì nó không biết chăm sóc người khác, chỉ có được người chăm sóc mà thôi.
Vu Hạo Hiên tức giận hừ một tiếng, học theo lời thoại trong TV: “Nhớ kỹ lời anh nói hôm nay, không thì anh chết chắc!”
Sau đó, lời nói từa tựa vậy cũng được thốt ra từ miệng mẹ của Lương Đống.
Nghe nói Cố Nghi Lạc xảy ra chuyện, mẹ Lương vội vàng mua vé máy bay chạy từ thủ đô đến, dàn trận mang theo một dì giúp việc hai anh vệ sĩ đi vào phòng bệnh, dọa người vô cùng, đến khi những món thức ăn thanh đạm và canh bổ dưỡng được xếp kín lên mặt bàn vốn không rộng cho lắm, Cố Nghi Lạc âm thầm líu lưỡi: Chẳng lẽ đây chính là cảm giác được gả vào nhà giàu sao?
“Tới vội quá, chỉ kịp chuẩn bị những thứ này.” Mẹ Lương rất áy náy, “Có điều dì đã bảo người đặt sẵn một bàn tiệc dưỡng sinh ở khách sạn Đào Nguyên thành phố S, đợi con xuất viện chúng ta sẽ cùng đi ăn.”
Khách sạn Đào Nguyên, trong truyền thuyết trung bình một bàn có giá năm chữ số, toàn dùng rượu ngon trăm năm làm rượu gia vị, nấu cải thảo thôi cũng phối thêm nhân sâm ngàn năm, bình thường đi ngang qua Cố Nghi Lạc chỉ dám liếc nhìn khách sạn hoành tráng này.
Đâu chỉ là được sủng ái mà sợ, quả thật là kinh hồn táng đảm, Cố Nghi Lạc vội nói không cần tốn kém như thế, mẹ Lương đáp lại như lẽ đương nhiên: “Sau này sẽ là người một nhà, đừng khách sáo, dì sẽ giận đấy.”
Cố Nghi Lạc vội vã uống một ngụm canh gà: “Vâng ạ vâng ạ, không khách sáo.”
Con trai về nước, mẹ Lương rất vui, một mặt oán trách trong lòng Lương Đống chỉ có Cố Nghi Lạc, nhà cũng không thèm về chưa gì đã đến thành phố S, một mặt lại phấn khởi thu xếp cho đôi vợ chồng son, bảo nếu Cố Nghi Lạc tới thủ đô học nghiên cứu thì đến ở chung luôn, dù sao cũng rộng rãi, đến lúc đó sẽ đổi giường trong phòng Lương Đống thành giường 2 mét, kiểu gì cũng đủ cho hai đứa lăn qua lộn lại.
Trong lòng Cố Nghi Lạc có quỷ, nghe thấy chữ “giường” là thẹn thùng, ấp úng nói: “Mọi chuyện còn chưa đâu vào với đâu…”
“Sao vậy, sợ ở nhà dì sẽ bị bắt nạt?” Mẹ Lương làm chỗ dựa cho cậu, “Nếu Lương Đống đối xử không tốt với con, thì con cứ tới tìm dì.”
Cố Nghi Lạc xua tay liên tục: “Không phải không phải, anh ấy sẽ không bắt nạt con.”
Vu Hạo Hiên đứng một bên xen vào: “Anh ấy không muốn đi đâu.”
Mẹ Lương sững sờ: “Bạn nhỏ, sao con biết anh không muốn đi?”
Vu Hạo Hiên ưỡn ngực: “Vì con là đệ tử đích truyền của thầy.”
Mẹ Lương bị chọc cho bật cười: “Vậy bạn nhỏ có biết, anh trai này là…”
Bà chỉ vào Lương Đống, Vu Hạo Hiên nhìn về phía Lương Đống, lớn tiếng đáp: “Con biết, anh ấy là bạn gái của thầy giáo, sư nương của con!”
Mẹ Lương & Lương Đống: …
Cố Nghi Lạc: -0-
Ăn tối xong, khi tản bộ dưới lầu, Cố Nghi Lạc tránh Lương Đống, ôm điện thoại tìm A Đông kể khổ.
Today Nghi Happy: Trời đất ơi, ai mà ngờ trí nhớ của trẻ con bây giờ lại tốt thế, tui chỉ thuận miệng nhắc đến hai chữ “sư nương” mà nó cũng nhớ!
Dong: Hả?
Today Nghi Happy: Thật đấy! Vừa nãy mẹ của bạn trai cũng ở đó, tui xấu hổ đến nỗi suýt thì dùng ngón chân vẽ ra cả một tòa tháp Disney trên đất.
Dong: Thật sao?
Today Nghi Happy: Khoan đã, sao tui lại phải giải thích những thứ này cho bạn?
Dong: Không biết.
Today Nghi Happy: Hôm nay A Đông hơi lạnh nhạt đấy nhé TAT
Dong: Hai hôm nay đi đâu vậy?
Cố Nghi Lạc bèn kể đơn giản lại một lượt những biến cố của hôm qua, dùng thân phận “bạn của tui”.
Today Nghi Happy: Chuyện chính là như vậy, lúc trước tui đã kể chuyện của bạn tui cho bạn rồi á, nên hai hôm nay tui đi chăm sóc cậu ấy, khá bận rộn
Dong: Ừ.
Today Nghi Happy: Vì sao tui cứ cảm thấy bạn đã biết hết mọi chuyện thế nhỉ…
Dong: Không sao là tốt rồi.
Vì sợ lòi đuôi, Cố Nghi Lạc vội vã đổi chủ đề.
Today Nghi Happy: Nói thêm, bạn trai tui về sớm, bạn nói xem tui có nên thưởng cho anh ấy không?
Dong: Thưởng gì?
Today Nghi Happy: Thì cái ấy ấy ấy [/dê]
Dong: Được.
Today Nghi Happy: Nhưng tui lại sợ anh ấy bị sự nhiệt tình của tui dọa, vì dù sao thiết lập của tui với người ta là cậu nam sinh ngây thơ [/xấu hổ]
Dong: …
Today Nghi Happy: Mà thật ra anh ấy còn ngây thơ hơn cả tui
Dong: ?
Today Nghi Happy: Lúc trước khi tui với ảnh ấy ấy, hành động khác người duy nhất anh ấy từng làm là đánh PP của tui [/xấu hổ]
Dong: …
Dong: Bạn không thích?
Today Nghi Happy: Thích chứ, nhưng bạn biết mà, anh ấy đứng đắn như vậy, đánh mông đã là cực hạn… Anh ấy không phải người biết đùa giỡn lưu manh [/xấu hổ]
Dong: Thế thì chưa hẳn.
Today Nghi Happy: ?? Chưa hẳn cái gì?
Đêm nằm viện thứ hai, Lương Đống ngủ lại.
Nhìn qua cửa sổ thấy mẹ Lương và Quản Mộng Thanh nắm tay nhau đi ra cổng bệnh viện, Cố Nghi Lạc rón ra rón rén khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó nhảy lên giường, lén lút như trộm mở video vừa tải về.
Phòng bệnh.avi, có lẽ vì tài chính không đủ, nên bối cảnh hơi sơ sài, công cũng phốp pháp thừa mỡ, vừa vào cửa là chồm tới hết liếm lại cắn cổ của thụ, khiến Cố Nghi Lạc không khỏi lo lắng vi khuẩn sẽ chui từ miệng vào rồi sinh sôi gây bệnh, nghĩ bụng hai người không đi tắm trước hả?
Chưa dám xem màn bắt đầu cởi quần áo đã ấn tắt, Cố Nghi Lạc giương mắt nhìn liếc qua Lương Đống đang ngồi trên sô pha ôm notebook, xác nhận anh không để ý đến mình, cậu nâng điện thoại lên nhắn tin cho A Đông: Xem chưa? Cảm giác thế nào?
Hai phút sau A Đông mới trả lời: Xem rồi, bình thường.
Today Nghi Happy: Nhưng cảnh tượng kích thích nhỉ, tui nhìn mà miệng đắng lưỡi khô
Today Nghi Happy: Nếu bạn trai của tui có thể chủ động như thế thì thật là tuyệt
Dong: Ừ.
Bên này đang trò chuyện, bên kia thình lình Lương Đống đứng lên.
Cố Nghi Lạc vội nhét điện thoại vào trong chăn, trừng to mắt nhìn Lương Đống rót nước nóng rồi đi tới, để cốc nước lên bàn đầu giường.
“Uống nhiều nước.” Anh nói.
Trái tim đập bình bịch bình bịch không bình ổn lại nổi kể cả khi Lương Đống ra ngoài, mãi đến lúc tắm rửa xong quay lại giường, trong đầu Cố Nghi Lạc toàn là hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.
Tất nhiên nhân vật chính là cậu và Lương Đống.
Cậu hơi xấu hổ, nghĩ nghĩ lại thấy không sao cả, dù gì ngoài A Đông chưa từng thấy mặt ra, không có ai biết cậu nằm trên giường bệnh tơ tưởng những gì.
Hí hí hí, thật là kích thích.
Tách một tiếng, đèn trần được tắt đi, Cố Nghi Lạc trở mình nằm thẳng trên giường, muộn màng phát hiện ra một vấn đề —— Hình như vừa rồi Lương Đống không mở giường xếp ra thì phải?
Không đợi cậu nghĩ xong, tiếng bước chân lại gần, nệm giường bên cạnh lún xuống. Đôi mắt chưa nhắm vào được nửa phút của Cố Nghi Lạc lại mở ra, nhìn thấy bóng người áp phía trên mình, vô thức nín thở.
Con ngươi của Lương Đống vẫn sáng ngời như cũ, khi nhìn cậu, chăm chú như muốn hút cậu vào trong.
Cố Nghi Lạc nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng: “Không, không ngủ ạ?”
“Ngủ.” Giọng của Lương Đống rất trầm thấp, cánh tay chống bên người cậu cũng ép xuống thấp, bởi vậy từng câu từng chữ đều nhấn nhá rất rõ ràng, “Trước khi ngủ, anh có mấy chuyện muốn hỏi ý kiến thầy giáo Cố.”
Nghe tiếng “thầy giáo Cố” này, gần như biết anh muốn hỏi gì.
Cố Nghi Lạc thấy giọng mình đang run rẩy: “Anh, anh nói đi.”
“Xin hỏi cái gì gọi là ‘Mọi chuyện còn chưa đâu vào với đâu’?”
Vấn đề đầu tiên đã khiến Cố Nghi Lạc hết đường chối cái: “Không không không phải ý đó, em chỉ cảm thấy bọn mình cùng là con trai, làm gì mà như ở rể vậy… Nếu em đi học nghiên cứu ở thủ đô thật, thì chúng ta có thể thuê nhà bên ngoài mà, chỉ có hai ta thôi.”
Cậu mềm nhũn vô lực, giọng nói càng nhỏ hơn: “Hai ta cái gì nên làm cũng làm rồi, bát tự có mấy phách, anh còn chưa rõ nữa sao?”
Lương Đống nghe xong không gật đầu cũng không lắc đầu, anh chậm rãi cúi người, mổ nhẹ lên môi Cố Nghi Lạc.
Đại não chết máy N giây, sau đó Cố Nghi Lạc mới tiếp nhận được thông tin —— Hôn hôn chính là thưởng cho câu trả lời chính xác!
Lần này Cố Nghi Lạc không những thở phào, mà còn chờ mong vấn đề tiếp theo: “Còn gì nữa? Anh hỏi đi.”
Lương Đống khẽ nhếch môi trong bóng đêm, khiến Cố Nghi Lạc u mê đến nỗi choáng váng đầu óc, hoàn toàn không để ý đến khả năng sẽ bị phạt nếu trả lời sai.
“Ai là bạn gái?” Hình như Lương Đống sợ cậu không nghe rõ, dán vào tai cậu, hỏi liên tiếp hai vấn đề, “Sư nương là ai?”
Cố Nghi Lạc nghẹn lời: “Anh… Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Hiển nhiên câu trả lời này không đủ để người hài lòng, Lương Đống không hôn Cố Nghi Lạc, cũng không cười.
Anh chống nửa người trên lên, ánh sáng nhạt nhòa ngoài cửa sổ khiến gương mặt anh càng thâm thúy sắc bén, đường nét như được mực đậm họa thành. Khi anh không cười trông không hề hung dữ, mà đáy mắt chỉ nhuốm lên một tầng nguy hiểm khó tả.
Thoáng nâng cằm lên, Lương Đống ném ra vấn đề cuối cùng: “Sao em biết, anh sẽ không bắt nạt em?”
Cố Nghi Lạc bị hỏi khó, khẽ hé môi, cả buổi không biết phải làm thế nào.
Đến khi hiểu bắt nạt này không phải bắt nạt kia, Cố Nghi Lạc – chỉ ao ước bị ức hiếp trên giường – hít mạnh một hơi.
Đù má, đây mới gọi là kích thích!
Hết chương 39.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lương: Anh đến để thực hiện lời hứa.
___________
Góc xin ý kiến ~
Không biết nên edit “sư nương” thành cái gì cho phù hợp… Ban đầu tính để thành “vợ của thầy giáo”… Nhưng đặt vào câu nghe nó cứ ngang ngang thế nào ý hmu hmu.
Vì sư nương là danh xưng học trò gọi vợ của thầy, mình thì hay gọi là “cô” thôi. Khi chào hỏi thì chỉ “Con chào thầy con chào cô” là xong…