Em Không Giống Ảnh Chụp

Chương 31: Anh rất nhớ em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Em phải đi rồi.” Cố Nghi Lạc nói, “Nhưng chúng ta vẫn chưa…”

***

Trên thực tế, đối với Lương Đống, “bình thường” tương đương với “không có cảm giác”.

Anh mang mục đích muốn học tập, những cái khác anh không quan tâm cũng không thèm để ý. Nếu theo đuổi sự công bằng, vậy Cố Nghi Lạc để ý, thì anh khó chịu.

Cuối cùng vẫn không xem phim.

Cố Nghi Lạc bị đè ra làm thêm một lần, vểnh mông lên khóc chít chít cầu xin tha thứ: “Không xem không xem em không xem nữa! Hu hu hu lại làm nữa thì mài ra lửa mất!”

Đến lúc nghỉ giải lao, Cố Nghi Lạc úp sấp trên người Lương Đống, thỏa mãn thở dài: “A, thật tuyệt.”

Vốn cho rằng đây là cảm thán về trải nghiệm sinh hoạt tình dục, nhưng ngay sau đó Cố Nghi Lạc nói: “Có thể đến sảnh hòa nhạc rộng lớn như vậy, kéo đàn cho nhiều người nghe như vậy, thật tuyệt.”

“Từ nay về sau, em chính là Cố Nghi Happy nổi danh trong và ngoài nước!” Cậu vung tay hô to, sau đó nắm một tay lại giả bộ đang cầm mic phỏng vấn Lương Đống, “Làm bạn trai của nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng Cố Nghi Lạc, xin hỏi Lương tiên sinh có cảm nghĩ gì?”

Lương Đống suy nghĩ một lát, làm như thật, trả lời: “Thật tuyệt vời.”

“Ngài cảm thấy tiến độ hiện tại, phù hợp với logic không?”

“Phù hợp.”

“Nghe nói Cố tiên sinh nhận giải xong có thể ở lại thêm mấy ngày, đối với điều này, ngài cảm thấy thế nào?”

“Vui vẻ.”

“Tháng ngày hữu hạn, kêu một tiếng nghe thử?”

Cố Nghi Lạc vẫn đang khó chịu, vì ban nãy mình kêu la đến độ nóc phòng cũng sắp lật, mà Lương Đống không ho he tiếng nào, nên túm được cơ hội là phải đòi hỏi yêu sách.

Thế là Lương Đống chuẩn bị trong giây lát, cúi đầu hôn lên trán Cố Nghi Lạc, có qua có lại, gọi cậu: “Bảo bối.”

Tuy gọi này không phải gọi như kia, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn hài lòng nhận lấy.

Giọng nói qua điện thoại với dán vào tai mà nói khác nhau một trời một vực, chỉ nghe một lần sao đã đủ, Cố Nghi Lạc nan nỉ cầu xin Lương Đống gọi thêm mấy tiếng, nhìn vành tai Lương Đống phiếm hồng mới chịu bỏ qua.

“Lúc chơi em sao không thấy anh xấu hổ.” Cố Nghi Lạc nói thầm.

Lương Đống không nghe rõ: “Hả?”

“Không có gì.” Cố Nghi Lạc nói, “Em hỏi anh, có phải anh thích trai giả gái không?”

Lương Đống trả lời: “Em mặc gì anh cũng thích.”

“Thế chính là thích rồi.” Cố Nghi Lạc bĩu môi oán giận, “Quả nhiên là thẩm mỹ của thẳng nam.”

Cái này có hơi oan, Lương Đống nghĩ nghĩ, nói: “Hồi còn nhỏ, em cũng mặc váy.

Cố Nghi Lạc ngẩng phắt đầu lên: “Sao anh biết?”

Lịch sử đen, trước năm 7 tuổi, vì dáng vẻ xinh xắn đáng yêu nên cậu thường bị Quản Mộng Thanh mặc đồ cho như bé gái, Cố Nghi Lạc đen mặt tại chỗ.

“Hôm đó em cũng mặc váy? Trời ơi, đừng bảo anh cho rằng em là bé gái nhá?”

“Không đâu.” Lương Đống lắc đầu, “Em nói với anh em là bé trai, còn dẫn anh đi đọc manga cùng.”

“Đọc lén ở trong chăn?”

“Ừ.”

“Chẳng trách anh biết em thích đọc manga.”

Cố Nghi Lạc hiểu rõ, rồi chợt cảm khái: “Đâu ai ngờ, hồi còn nhỏ đọc manga trong chăn, lớn lên thì pa pa pa trong chăn.”

Vành tai Lương Đống suýt thì đỏ lên tiếp.

Trong mắt thanh niên đương đại, chỉ cần trời bên ngoài chưa sáng, thì hôm nay vẫn chưa qua.

Niềm vui đoạt giải khiến Cố Nghi Lạc lâm vào một cảm xúc hưng phấn vi diệu, cậu không muốn ngủ, nói rất nhiều điều, lôi kéo Lương Đống nói về chuyện hồi nhỏ.

“Khi bắt đầu học, em rất chán luyện đàn, lúc nào cũng kéo khó nghe vô cùng, hàng xóm ở lầu dưới còn tới gõ cửa nhà em, hỏi có thể nhỏ tiếng chút không, đứa trẻ nhà chú ấy cứ nghe là khóc quấy không ngừng.” Cố Nghi Lạc nói mà chính mình cũng thấy buồn cười, “Em giận lắm, vứt cây vĩ đi bảo là không luyện nữa.”

“Sau đó thì sao?” Lương Đống hỏi.

“Sau đó ba em nói, đàn thì mua rồi, học phí cũng nộp rồi, bấm máy tính cho em xem số tiền, rồi bảo sẽ cắt tiền tiêu vặt của em trong 2 năm. Em cân nhắc, 2 năm sau em 7 tuổi, phải nhịn ăn bao nhiêu gói que cay chứ, thua lỗ chết rồi, tiếp tục tập luyện thôi.”

Lương Đống cười, nói: “Ba em rất hiểu em.”

“Rõ ràng, quả thực là túm lấy mệnh của em, uy hiếp em, đào hố sâu chờ em nhảy vào.” Nói rồi, Cố Nghi Lạc như muốn hả giận, chọt chọt cơ bụng của Lương Đống, “Ngẫm lại mấy năm nay em vất vả cực khổ biết bao, có khi đi ngủ cũng mơ mình biến thành Diệt Bá (*).”

Sau khi hiểu Diệt Bá = Diệt Ba, đọc giống nhau, độ cong ở khóe môi Lương Đống rõ ràng hơn: “Chú là vì muốn tốt cho em.”

(*) Diệt Bá (灭霸 – mièbà): Thanos

  Diệt Ba (灭爸 – mièbà): Tiêu diệt baba =]]]

Trẻ con thường không kiên định, khó kiên trì, phụ huynh muốn phát huy tác dụng thúc đẩy, lúc quan trọng dùng chút thủ đoạn cũng không có gì đáng trách.

Tất nhiên là Cố Nghi Lạc hiểu: “Hồi còn nhỏ không có ba mẹ ép em luyện đàn, thì sẽ không có em của ngày hôm nay.” Cậu thở dài, bình tĩnh như không, “Âm nhạc ấy mà, học rất đau đầu, không học lại thấy cuộc sống nhạt nhẽo không có gì thú vị. Có lẽ nó là một giấc mộng, không oanh oanh liệt liệt quá đáng, nhưng thật sự không thể rời bỏ nó.”

Lương Đống “ừ” một tiếng.

“Anh thì sao?” Nói về mình xong, Cố Nghi Lạc giao lưu kinh nghiệm với Lương Đống, “Hồi nhỏ anh đã thích máy bay rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy sao không làm phi công?”

Hồi lâu, Lương Đống không lên tiếng.

Anh dùng thứ có thể gọi là ước mơ duy nhất, đổi lấy thứ khác, tiếc nuối tất nhiên là có, nhưng anh chưa từng hối hận.

Thế là anh tùy tiện tìm một lý do: “Vì thị lực không đủ tiêu chuẩn.”

“A…” Cố Nghi Lạc thở dài, nói: “Thật đáng tiếc.”

Lương Đống tự nhủ trong lòng, không đáng tiếc.

Bây giờ em nằm trong lòng anh, không có gì đáng tiếc cả.

Khi ở bên nhau thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ nói chuyện câu được câu không đến khi chân trời hiện ra bụng cá màu trắng bạc (*). Vừa nghĩ đến ví dụ này, Cố Nghi Lạc sờ lên cái bụng lép kẹp, mới nhớ ra họ chưa ăn cơm tối.

(*) Nguyên văn là “ngư đỗ bạch” (鱼肚白): Bụng cá màu trắng bạc, thường được dùng để ví von sáng sớm hừng đông.

Lương Đống mặc quần áo vào đi đến phòng bếp, Cố Nghi Lạc bám theo anh, ngửi được mùi thơm của thịt xông khói chiên là há miệng, như chim non gào khóc đòi ăn. Lương Đống lấy đũa gắp lên thổi thổi, chờ bớt nóng rồi đút cho Cố Nghi Lạc, đĩa vơi đi hẳn.

“Đến nước Y mà chưa được ăn được bữa tiệc nào ra hồn.” Cố Nghi Lạc vừa nhai vừa lúng búng nói, “Ngày mai em muốn ăn một bữa ngon.”

Điều này vốn nằm trong kế hoạch của Lương Đống, anh đồng ý.

Vừa trút trứng rán ra chảo, điện thoại vứt ở ngoài phòng khách của Cố Nghi Lạc vang lên.

“Mới giờ này, ai vậy ta?”

Cố Nghi Lạc như động vật không xương bám trên người Lương Đống, lề mà lề mề cả buổi, mới bất đắc dĩ ra ngoài nghe máy.

Lúc trở về cước bộ hỗn loạn, hoảng hốt đến độ mất cả một chiếc dép lê.

“Ba em vào bệnh viện.” Cố Nghi Lạc kinh hoảng không thôi, “Bây giờ em, em phải quay về.”

Điện thoại là Quản Mộng Thanh gọi tới, đã quen với thời gian an yên, đột ngột xảy ra chuyện khiến bà rối ren, lúc nói chuyện giọng cũng run lẩy bẩy.

Hóa ra vì Cố Nghi Lạc nhận giải thưởng ở nước ngoài, Cố Đông vui mừng đi thông báo cho bạn bè thân thích khắp nơi, hàng xóm láng giềng cũng không tha, vừa ăn cơm tối xong là ra ngoài, chịu khó gõ cửa tầng trên tầng dưới báo tin vui, được cô chú anh em hàng xóm khen ngợi tâng bốc, vui lâng lâng, lúc ra đến đầu cầu thang, bước hụt một cái, ngã lăn xuống.

“Bị gãy xương, bác sĩ đang đưa ông ấy vào trong, đầu cũng bị va đập, lát nữa phải chụp chiếu.” Quản Mộng Thanh nức nở nói, “Con à, nếu ba con bị ngơ ngẩn, con không được mặc kệ ông ấy đâu đấy.”

Cố Nghi Lạc hùng hồn mạnh mẽ đáp: “Con mặc kệ là bị ngã ngu người hay ngã liệt người, ba mãi là ba con!”

Lên mạng đổi lại vé máy bay, trên đường đến sân bay, Cố Nghi Lạc mới bắt đầu nghĩ mà sợ.

Ba Cố Đông đã hơn 50 tuổi, tuy rằng đi làm và làm việc nhà hàng ngày, thỉnh thoảng rảnh rỗi đi nhảy quảng trường cùng Quản Mộng Thanh, suốt ngày cười sang sảng như một ông bác vui vẻ, nhưng mỗi khi ăn mặc không theo mùa là cảm sốt không ngừng, những năm gần đây cơ thể không còn khỏe mạnh như xưa, sao có thể chịu nổi một cú ngã.

Thậm chí Cố Nghi Lạc bắt đầu oán trách mỏ quạ đen của mình, nói láo lếu cái gì mà diệt ba chứ, nếu Cố Đông bị “đứa con bất hiếu” này rủa cho nguy hiểm đến tính mạng, thì cậu cũng không thiết sống nữa.

Khi sắp đến sân bay, nhận được điện thoại của Bành Châu.

“Tớ với chị Lư đều đang ở đây, chú không có vấn đề gì lớn, đã nối xương xong.” Cậu chàng nói, “Lạc ca à cậu đừng về vội, cứ ở đó an tâm tham gia lễ hội âm nhạc.”

Cố Nghi Lạc hít hít mũi: “Tớ đổi vé máy bay rồi.”

Bành Châu “hầy” một tiếng: “Thôi được rồi, quay về chăm nom cũng được. Tóm lại ở đây có bọn tớ, cậu đừng lo quá.”

Cố Nghi Lạc ừ tạm.

Tới nơi mở cửa xuống xe, cậu vội vã cầm đàn lên chạy vào quầy thủ tục hàng không, nghe thấy có người ở phía sau lưng nói “Không phải bên đó”, lại như con ruồi không đầu quay lại, sau đó cắm đầu vào ngực Lương Đống.

Lương Đống vươn tay ra đỡ lấy cậu: “Đừng vội, đi theo anh, vẫn kịp giờ.”

Cố Nghi Lạc hít sâu một hơi ổn định hô hấp, gật nhẹ đầu.

Đến khi cậu đi sau lưng Lương Đống, ngẩng đầu lên mới phát hiện một tay Lương Đống kéo hành lý của cậu, một tay cầm ba lô của cậu, không sót thứ gì.

Hồn vía của Cố Nghi Lạc quay lại, nhớ vừa nãy ở chỗ Lương Đống, cậu sốt ruột hoảng loạn muốn về nước, càng nóng lòng thì càng hoang mang lo sợ, hành lý cũng là Lương Đống lặng lẽ thu dọn cho cậu lúc cậu đang gọi điện thoại.

Thậm chí cậu còn quên không nói Lương Đống một câu “Chuyện quá đột xuất”, hoặc “Xin lỗi em không giúp anh được”.

Mà lúc đó Lương Đống vẫn đang làm đồ ăn cho cậu, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, không nói hai lời lập tức lái xe đưa cậu ra sân bay.

Cửa kiểm tra an ninh gần ngay trước mắt, cảm giác không nỡ và áy náy muộn màng kéo tới khiến chân Cố Nghi Lạc nặng như đeo chì.

Cập bến sân bay Heathrow, nhìn thấy dòng chữ “Arrivals”, như thể chỉ là chuyện hôm qua, sao hôm nay đã phải rời đi…



Cố Nghi Lạc bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng túm lấy vạt áo của Lương Đống.

Lương Đống nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc, như đang hỏi sao vậy.

“Em phải đi rồi.” Cố Nghi Lạc nói, “Nhưng chúng ta vẫn chưa…”

Có rất nhiều chuyện chưa kịp làm —– Chưa cùng nhau thưởng thức trà chiều kiểu Anh, chưa cùng nhau nếm thử khoai tây chiên chấm kem ốc quế nước Y, chưa kịp dùng dấu ô mai phủ lên dấu hôn của đàn, chưa kịp thể hiện tuyệt kỹ dùng miệng xé bao mà cậu luyện tập đã lâu.

Bọn họ quen nhau được mấy năm, thương nhau được bốn tháng rưỡi, thời gian gặp mặt chỉ có bốn ngày ngắn ngủi. Cố Nghi Lạc cảm thấy quả thật mình là tiểu thụ nâng mông vô tình trong truyền thuyết, xoạc xong là chạy, quá vô tâm.

Còn một lát nữa mới đến thời gian checkin, Lương Đống đứng lại, quay mặt về phía Cố Nghi Lạc.

Anh tiếp lời cậu: “Anh vẫn chưa đưa em đi ăn đồ ngon.”

Cố Nghi Lạc lắc đầu, nhận lại ba lô, móc mấy thanh chocolate bên trong ra: “Lần trước mua trong cửa hàng tiện lợi, anh lót dạ chút đi.”

Lương Đống nhận lấy, cúi đầu nhìn một lát, nói: “Thanh chocolate em tặng, anh vẫn chưa ăn hết.”

Nhớ tới món quà sinh nhật được gửi qua chuyển phát nhanh quốc tế, Cố Nghi Lạc hơi kinh ngạc: “Sao anh không ăn?”

“Nhiệt độ thấp, không dễ bị hỏng.” Lương Đống đưa ra một lý do khách quan trước, dừng một chút, sau đó mới nói nguyên nhân thật sự, “Là em làm cho anh, anh không nỡ.”

Nghe đến ba chữ cuối cùng, bỗng dưng hốc mũi Cố Nghi Lạc cay cay.

Thật là kỳ quặc, cậu nghĩ, lúc gặp nhau kích động như thế cậu không khóc, lúc thân thể dây dưa nóng bỏng cậu không khóc, ngay cả lúc nhận giải cũng không rơi một giọt nước mắt, vậy mà vào khoảnh khắc này, cậu lại muốn khóc.

Trước khi đến thành phố L, Cố Nghi Lạc đã nghĩ vô số lần, Lương Đống là người thế nào, sau khi gặp mặt có khi nào vỡ mộng hay không, có khi nào vì khoảng cách mà sinh ra ảo tưởng hay không. Thậm chí cậu còn bi quan nghĩ, nếu nhìn không hợp, có khi nào mối tình này sẽ giống mấy trường hợp yêu qua mạng trên Bách khoa toàn thư Baidu, biến thành một sai lầm để lại tiếc nuối nhưng lại là sự thật hiển nhiên hay không.

Thời gian gặp nhau ngắn như vậy, ngắn đến nỗi Cố Nghi Lạc chưa kịp thấu hiểu Lương Đống, nhưng đã đủ để cậu xác định tình yêu của anh.

Lương Đống là một người giản dị đến mức đơn thuần, xưa nay anh không bao giờ chừa chỗ cho những thứ anh không thích, sau đó anh đem hết tất cả kiên nhẫn và dịu êm cho một người tên là Cố Nghi Lạc.

Thời gian 4 ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, bọn họ đã làm được rất nhiều chuyện trong danh sách đã liệt kê, cũng bỏ qua rất nhiều phong cảnh trong tầm ngắm.

Trong loa, nữ phát thanh viên thông báo thông tin chuyến bay bằng giọng điệu vô cảm, người sắp phải xa người yêu đành tranh thủ chút thời gian cuối cùng, lần đầu tiên ôm nhau một cách đàng hoàng.

“Ăn hết chocolate, em sẽ làm thêm cho anh.” Cố Nghi Lạc nói, “Sau này thời gian còn nhiều, chỉ cần anh không sợ béo thôi.”

Lương Đống ôm cậu, nói: “Ăn xong là có thể leo núi.”

Cố Nghi Lạc nín khóc mỉm cười: “Em cũng muốn học leo núi, anh dạy em.”

“Ừ.”

“Đừng không nỡ đeo khăn quàng cổ, em đan thêm cái mới cho anh.”

“Ừ.”

Cố Nghi Lạc hít sâu một cái, đỏ bừng hốc mắt, chôn trong bờ vai mà Lương Đống cố ý hạ thấp, gần như cầu xin anh: “Về sớm anh nhé.”

Cánh tay vòng lấy thân thể càng siết chặt hơn, tuy chưa từng nói nhiều, nhưng hành động đã thay anh nói ra.

Lương Đống nhắm mắt lại, khẳng định: “Được.”

Máy bay hướng về bầu trời, xóc lên rồi lại hạ xuống trong đám mây, lúc về đến sân bay thành phố S trời mới tờ mờ sáng.

Lúc xuống máy bay, Cố Nghi Lạc đi trong hành lang mái vòm, quay đầu lại nhìn, nắng sớm rơi vào rìa cánh máy bay, sáng ngời mà không hề chói mắt, cậu lại nhìn thêm mấy lần.

Bành Châu nói sẽ đến đón cậu, nhưng người tới lại là Tưởng Du.

Có lẽ lo đông người dễ lạc, Tưởng Du làm một tấm biển nhận dạng ghi “Cố Nghi Happy”, khi lên xe Cố Nghi Lạc cầm tấm biển làm từ xốp này, ngây ngốc xem, nhớ tới tấm biển Lương Đống chuẩn bị nhưng không dùng đến kia, trong lòng cậu lại bắt đầu nổi lên cảm giác như đau như ngứa, lít nha lít nhít.

Tài xế Tưởng Du liếc cậu qua gương chiếu hậu: “Sao thất hồn lạc phách thế, chơi đến độ quên hết trời đất rồi?”

Cố Nghi Lạc lắc đầu, không có sức bật lại cậu ta.

Tới bệnh viện là đi thẳng tới phòng bệnh, trừ Lư Tiêu Địch có việc về trước ra, thì những người khác đều đang ở đây.

Sau khi hiểu rõ tình huống của Cố Đông, Bành Châu va Tưởng Du bận rộn cả đêm cũng đứng dậy xin phép ra về.

Cố Nghi Lạc đưa họ xuống dưới lầu, hiếm khi trịnh trọng nói lời cảm ơn với họ, Bành Châu khoát khoát tay: “Chuyện nhỏ, sau này mời tụi tớ bữa lẩu là được.”

Tiễn bạn bè về xong, Cố Nghi Lạc quay lại phòng bệnh, màn giường được kéo ra một nửa, Cố Đông dùng cái tay vẫn có thể nhúc nhích vẫy cậu lại gần: “Đã nói là không sao, để con không cần phải về. Chẳng mấy khi ra nước ngoài, chơi thêm vài ngày hãy về chứ con.”

“Chỗ nào nên chơi cũng chơi rồi.” Cố Nghi Lạc đáp, “Về sớm hay muộn cũng vậy thôi ạ.”

Lúc này Quản Mộng Thanh không khóc nữa, trách móc ông: “Ai bảo ông đi đường không có mắt, xem đi dọa con trai rồi kìa.”

“Bà thì sao, đáng lẽ đừng điện cho con, chỉ là gãy một cánh tay, có gì mà sợ.”

“Được, vậy sau này ông lăn từ tầng 6 xuống tầng 1, đừng hòng tôi đến thăm ông.”

“Bà nói gì thế, tôi không có ý đó…”



Cuộc đấu võ mồm tình thương mến thương của ba mẹ dần kết thúc trong một buổi chiều đầu xuân ấm áp ở thành phố S, nhìn Cố Đông được truyền nước xong đã ngủ thiếp đi, Cố Nghi Lạc kéo màn lại, để lại một khe hở để có thể nhìn tình huống bên trong, sau đó ngồi trên ghế bên ngoài ngẩn người.

Đêm nay cậu ngủ lại chăm sóc ba, Quản Mộng Thanh nấu cơm mang tới, sau khi ăn xong, Cố Nghi Lạc xin y tá cái giường xếp, cuộn tròn bên trên ôm điện thoại ngáp ngủ.

Lúc đi không cảm nhận được chênh lệch múi giờ, lúc về mới bắt đầu thấy mệt.

Cố Nghi Lạc không muốn ngủ sớm, mở wechat lên, chọc chọc avatar của Lương Đống, chỉ lát sau, Lương Đống cũng chọc chọc cậu (*).

(*) Wechat có chức năng chọc bạn giống Facebook, khi bạn “chọc” ai đó, họ sẽ nhận được thông báo.

Ngay sau đó, cuộc gọi thoại được gọi tới.

Hình như Lương Đống ở bên kia đang nghỉ giải lao giữa tiết học, xung quanh có tiếng người huyên náo.

“Chú sao rồi?” Anh hỏi.

“Không sao ạ, gãy xương tay trái, đã bó thạch cao.”

“Ừ.” Lương Đống lại hỏi, “Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Cố Nghi Lạc cũng hỏi anh, “Tối hôm qua không nghỉ ngơi, hôm nay đã lên lớp?”

“Đó là tối hôm kia, tối hôm qua anh ngủ.” Lương Đống đáp, “Không có chuyện gì khác, nên đi học.”

“Ồ.”

Hai người trầm mặc một hồi trong điện thoại.

Lúc chưa gặp nhau thì không thấy gì, bây giờ đã làm tất cả những chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau, lại phải vội vã xa cách, cảm giác này không khác gì lên voi xuống chó —— Đã nhìn tận mắt, đã chạm tận tay, đã được hơi thở của đối phương bao vây, sao có thể chịu được cách liên lạc cách nghìn sông vạn núi, không nhìn thấy không sờ được này?

Cố Nghi Lạc cảm thấy tim rỗng tuếch, như bị khoét mất một góc, không đau cho lắm, nhưng cực kỳ khó chịu.

Không biết Lương Đống có giống cậu không, hay là anh một mình đã quen, cậu không ở đó anh cũng thấy không hề gì.

Bất thình lình, Cố Nghi Lạc hắt hơi một cái.

Nhiệt độ đêm đầu xuân thấp hơn ban ngày rất nhiều, nhớ ra cửa sổ vẫn mở, Cố Nghi Lạc đứng lên, đi đến bên cửa sổ, vừa kéo cửa, vừa cố tìm chủ đề, nói vào điện thoại: “Quên mất là ai nói, hắt hơi là vì có người đang …”

Còn chưa nói xong, Lương Đống – tỏ ra vô cùng bình tĩnh kể từ khi cậu đi – đột nhiên cắt ngang.

“Anh nhớ em.”

Trong màn đêm, đã xa cách nhau 26 tiếng đồng hồ, bàn tay Cố Nghi Lạc đột nhiên siết chặt.

Có lẽ chịu ảnh hưởng của cảm xúc, giọng Lương Đống trở nên khàn khàn, để nỗi nhớ khắc khoải tan vào gió xuân ở hai đầu cầu cách biệt.

Sợ đối phương không nghe rõ, càng sợ đối phương không tin, anh lặp đi lặp lại như nhấn mạnh: “Anh nhớ em… Lạc Lạc, anh rất nhớ em.”

Hết chương 31.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc Lạc: Em cũng nhớ anh “TAT”

______

Đây là một câu chuyện nghiêm túc và đơn thuần về tình yêu, có khó khăn trắc trở nhưng không nhiều, sẽ viết đến khi họ viên mãn bên nhau rồi kết thúc nhé.