Cậu phải nghe tôi/ Tôi khí A bùng nổ
3 rưỡi chiều, sân bay thành phố A.
Lâm Phi vận một bộ suit chỉnh tề, tóc tai cũng được chải vuốt ra dáng chững chạc, đứng ở lối ra sân bay với một bó hoa, thi thoảng lại ngó vào bên trong.
Cậu cũng mới có hai mươi tuổi đầu, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa mất hết, lại có vẻ điển trai tỏa nắng của một thiếu niên.
Dù là bộ dáng hay cách ăn mặc thì đều tương phản rõ rệt với những người đi đường cạnh đó, và lẽ đương nhiên sẽ tạo thành một phong cảnh đẹp mắt, hấp dẫn người nhìn.
Trước mắt đã chuyển sang xuân hạ, nhiệt độ ban ngày lại chẳng mát mẻ hơn là bao so với mùa hè. Cậu đứng ở lối ra một lúc, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt cũng có chút phiếm hồng.
Lâm Phi lủi vào bóng râm, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ cau mày. Cậu chàng có vẻ nôn nóng, chốc chốc lại xuyên qua cửa kính lối ra nhìn vào sân bay.
Một lát sau, cậu lấy di động ra, có chút sốt ruột mở nhật ký cuộc gọi, bấm vào cái tên trên cùng.
“Nghe đây, Tiểu Phi.”
Đầu dây bên kia cũng là một người trẻ tuổi như cậu, giọng nói hơi khàn, kết thúc bằng tiếng thở dốc, rất có từ tính và quyến rũ.
Lâm Phi nuốt nước miếng, thở dài một hơi nói: “Cậu mà dai thêm chút nữa thì ông không thèm chờ nữa đâu đấy, nói thế rồi còn mãi chưa chịu ló mặt là sao? Cậu cố ý chơi tôi phải không? Có biết nắng nóng thế nào không hả? Cậu cứ……”
Trước mắt Lâm Phi tối sầm lại, đột nhiên có một bàn tay che mắt. Cậu nghe thấy tiếng bước chân dừng lại phía sau, trộn lẫn với hơi thở dồn dập của người nọ.
Lâm Phi yên lặng đảo mắt, hiển nhiên là xem thường trò đùa dai của bọn nhãi con. Cậu cầm lấy bàn tay kia, đột ngột hất văng, xoay người lại bất đắc dĩ mà bĩu môi.
“Hạ ca, cậu không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa đâu, sao còn như anh bạn nhỏ thích trêu ngươi vậy nhỉ? Lớn tồng ngồng ra rồi.”
Đứng trước mặt cậu là một thanh niên trạc tuổi, chiều cao cũng không sai biệt là bao. Lâm Phi nhìn thẳng vào gò má anh, lướt hết ngũ quan một lần. Xa cách hai năm, người này vẫn là dáng vẻ y như đúc trong sâu thẳm ký ức của cậu.
Chỉ là dường như lần gặp này anh trở nên chói lóa hơn, khuôn mặt càng thêm tinh xảo, nụ cười rạng ngời, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút nghịch ngợm trẻ con.
Dường như có chút hụt hẫng vì trò chơi khăm thất bại, Hạ Nhất cười ranh mãnh, gãi đầu nhìn Lâm Phi rồi thở dài.
“Cho cậu đoán chút, Tiểu Phi thật thông minh, quả nhiên cậu có thể lập tức nhận ra tôi.”
Hạ Nhất ngắm Lâm Phi không chớp mắt, nỗi niềm hạnh phúc vì cuộc hội ngộ đều trưng hết ở trên mặt, đã hai năm rồi không được nhìn gần như vậy.
Lâm Phi nhìn Hạ Nhất từ đầu đến chân, ánh mắt ngừng ở cổ áo, thấy chỗ đó hơi ướt, rõ ràng là mồ hôi, đột nhiên nhận ra anh sớm đã ra khỏi sân bay, cố ý để cậu chờ.
Lâm Phi nhíu mày, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, “Cậu cố ý chơi tôi phải không?”
Hạ Nhất nhìn theo tầm mắt của cậu, một tay kéo cổ áo, biết mình lòi đuôi mất tiêu, rầm rì nói: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Lâm Phi có chút bực bội: “Để mặc tôi ở đây chờ cậu, thật ra cậu đã ra từ lâu rồi chứ gì? Trốn ở đâu? Đùa tôi vui lắm sao?”
Lâm Phi ném bó hoa hướng dương vào ngực anh, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Hạ Nhất nhanh chóng tiến lên giữ cậu lại, lại cợt nhả nói: “Xin lỗi Tiểu Phi mà, tôi đi chuẩn bị đồ thôi, cậu xem nè.”
Hạ Nhất đưa thứ lóe sáng đến trước mặt Lâm Phi, Lâm Phi liếc mắt một cái, không hiểu gì, “Nhẫn? Cậu lấy đâu ra đấy? Trưng ra đây làm gì?”
Hạ Nhất kéo tay người nọ, đeo nhẫn lên ngón tay cậu, kích cỡ vô cùng vừa vặn.
Hạ Nhất nói: “Nếu đã diễn thì đương nhiên phải làm cho đủ bộ chứ, cậu tặng hoa, tôi trao nhẫn, thế nó mới chân chất.”
Lâm Phi có chút bất đắc dĩ thở dài, “Cậu kêu tôi tặng hoa thì cũng thôi đi, giờ còn muốn để tôi đeo nhẫn đi gặp mặt tên kia? Diễn trò với cậu cũng mệt chết? Nếu không phải nể mặt tình huynh đệ bao năm thì tôi đã mặc xác cậu rồi.”
Hạ Nhất cười hai tiếng hì hì, “Tiểu Phi tốt nhất, lần này cậu giúp anh em, cứ ghi sổ nợ một lần đi ha, muốn gì cứ việc nói cho anh, anh đây đáp ứng hết.”
Hạ Nhất bộp một phát vào vai cậu, Lâm Phi nhún vai làm cánh tay kia trượt xuống, “Bớt vác mặt tới đây, bảo đảm cậu không có ý tốt!”
Hạ Nhất ghé sát vào tai cậu, dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Tiểu Phi nhà này là tốt nhất, lần này, chỉ một lần này thôi, cậu giúp anh, tất có tạ lễ, muốn gì cứ việc mở miệng, anh cho hết.”
Lâm Phi xoay xoay chiếc nhẫn kia, duỗi năm ngón tay ra nghía tới nghía lui, nhíu mày nói: “Nhất thiết phải như này ấy à?”
“Ôi dào, một chiếc nhẫn là quá tầm thường, nếu không phải da mặt cậu mỏng thì tôi sớm đã dùng chiêu khác rồi.”
Hạ Nhất vẻ mặt ngốc ngốc tới gần cậu, thầm thì: “Nếu thực sự muốn diễn như không diễn ấy nhé, thì hẳn là phải để lại trên cổ cậu một trái dâu nè, như vậy sẽ thuyết phục hơn, hoặc là…… ngay trước mặt cậu ta cậu hôn tôi, càng tốt haha.”
Lâm Phi mặt có chút nóng lên, trừng mắt nhìn anh, “Ai thèm hôn cậu chứ, đi mà tìm bạn trai cũ đi nhé! “
Lâm Phi đẩy người ra, đi thẳng tới bãi đậu xe.
Hạ Nhất lại theo đuôi, cợt nhả nói: “A, Tiểu Phi Phi của tôi ơi, em đừng giận mà, tại tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai, tha thứ cho tôi được không? Tôi không thật sự muốn hôn cậu đâu, nói giỡn thôi, cậu đừng tức giận được không?”
Hạ Nhất còn mặt dày mày dạn dỗ dành cậu như hồi còn bé, Lâm Phi không nhịn được bật cười.
“Đừng có cợt nhả nữa, nhanh cái chân lên, bạn trai cũ của cậu sắp đợi đến mức chửi người luôn rồi? Xé xác cậu cũng có thể lắm.”
Hạ Nhất cũng không ba hoa chích chòe nữa, ngoan ngoãn bám đuôi theo sau, xếp gọn hành lý rồi đặt mông lên ghế phụ.
Mặt trời vẫn chói dù đã gần về chiều. Lâm Phi đứng ngoài đợi anh một hồi, mồ hôi chảy ròng ròng, lên xe bật điều hòa vẫn chưa khô nổi.
Hạ Nhất để ý thấy, rút tờ giấy ấn ấn lau lau má cậu.
Lâm Phi sửng sốt, có chút oán trách làu nhàu: “Tôi vẫn đang lái xe đấy, cậu đừng có động tay động chân được không? Quậy xíu nữa thôi là tôi bắt cậu lái đó nha.
Hạ Nhất thu tay lại, nghiêng nửa người trên nhìn sườn mặt cậu.
Lâm Phi và anh đều mới ngoài 20, vừa lúc thanh xuân. Ngũ quan của Lâm Phi sắc nét ba chiều :)) cộng với biết cách ăn mặc, là soái ca trong mắt bao người.
Hạ Nhất cũng không kém, xuất ngoại du học mấy năm nay, tiếp xúc với xu hướng ngoại quốc, thẩm mỹ cũng không tồi, hơn nữa nền tảng tốt, tùy tiện mặc quần áo bước ra khỏi cửa, tỉ lệ quay đầu phải đến 99.9%. Đương nhiên, đây là số liệu anh chàng tự suy đoán.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”
Hạ Nhất nghe cậu la mới hồi phục tinh thần, cười haha hai tiếng, “Tôi đang ngẫm xem nếu hai chúng ta cùng nhau đi trên đường, tỉ lệ quay đầu của ai sẽ cao hơn đó mà?”
Lâm Phi bĩu môi, “Thế mà cũng thắc mắc cho được, tất nhiên là tôi rồi, chỉ có vẻ đẹp này mới dọa lui được người cũ của cậu mà thôi. Tìm đến tôi vì vấn đề này là quyết định đúng đắn đấy nhé, đổi lại là người khác xem, cậu ta lại níu kéo cậu tiếp cho mà coi, tin không?”
“Tin, đương nhiên tin, Tiểu Phi nhà ta đẹp nhất toàn khu, trừ tui ra.”
Lâm Phi trợn mắt: “Tự mãn! Thấy mà ghê!”
Xe chạy băng băng trên đường những hơn một giờ đồng hồ, tới lúc bọn họ dừng lại đã là 5 rưỡi.
Lâm Phi nghiêng đầu chỉ vào trung tâm mua sắm phía trước. Hạ Nhất nhíu mày hỏi: “Đưa tôi tới đây làm gì? Chúng ta đi ăn cơm, muốn dạo phố thì lần sau rồi dạo.”
Lâm Phi đi đến trước người anh, nhìn anh nói: “Nếu đã diễn thì phải ép cho tên kia tránh xa hẳn ra, chỉ dựa vào hoa và nhẫn thì sao đủ được? Chưa đủ ái muội.”
Lâm Phi nghiêng đầu tới gần, nhướng mày nói: “Mặc đồ đôi, có muốn không đây?”
Hạ Nhất trợn mắt, tựa hồ không thể tin được lời này lại được nói ra từ miệng của cậu, nhìn Lâm Phi có chút không rõ.
“Tiểu Phi, cậu nghiêm túc à?”
“Tôi có nói đùa khi nào chưa?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn!”
Vẻ mặt phấn khích của Hạ Nhất khiến Lâm Phi không thể hiểu nổi, “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Sao tôi thấy cậu có vẻ rất vui?”
Hạ Nhất cười lắc đầu, “Đôi ta từ khi còn nhỏ mặc quần thủng đũng cùng lớn, không ngờ là quần áo trẻ em giống nhau lại chưa từng thử. Sau này lớn lên còn có cơ hội mặc đồ đôi luôn cơ, thấy có hơi ngoài sức tưởng tượng á.”
Lâm Phi nói: “Khi còn nhỏ cậu lúc nào cũng đòi mặc quần áo của tôi, nhà cậu ở trên lầu, ngày nào cũng chạy xuống đòi đổi quần áo. Mẹ tôi còn cười nói hai chúng ta thân như anh em ruột thịt, tách cũng không rời.”
“Cậu cũng biết tính tôi mà, còn cùng tháng sinh nữa, cả tòa nhà chỉ chơi cùng cậu. Mẹ tôi cũng nói hai chúng ta không có mệnh làm anh em, nhưng lại có duyên là anh em.”
Hạ Nhất ghé sát vào một chút, nói bên tai cậu: “Cậu thích đồ đôi như nào? Tôi thấy cậu mặc màu hồng chắc chắn rất đẹp.”
Lâm Phi trừng anh một cái, “Ông đây không thèm mặc màu hồng, có mặc cũng là cậu mặc! Cứ chọn bừa một người hỏi mà xem, thừa biết tôi là công! Cậu mới là hồng phấn thụ!”
“Tôi là công còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi 1m87 cậu 1m85, tôi 3 tháng 5 cậu 7 tháng 5, xét về chiều cao hay ngày sinh đều là tôi công, cậu lo mà làm thụ đi, với cả cũng có thật sự kêu cậu làm thụ của tôi đâu chứ.”
Lâm Phi không vui, “Hồi còn nhỏ cậu chỉ biết khóc nhè toàn là tôi che chở cho, những bạn nhỏ khác trong tiểu khu mới không dám bắt nạt cậu. Tôi chính là lão công, cậu làm thụ! Không được phản công! Giả vờ cũng không cho!”
Lâm Phi ra vẻ khí phách, vươn tay ra nắm lấy cổ tay anh đi vào trung tâm mua sắm, y như tên đầu lĩnh thổ phỉ đang lôi kéo áp trại phu nhân của hắn vậy.
Dọc theo đường đi tỉ lệ quay đầu rất cao, Lâm Phi cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, như đang tuyên thệ địa vị bá chủ của mình.
Hạ Nhất cảm thấy cậu nhóc như chưa chịu lớn, 20 tuổi đầu còn làm như bé lắm không bằng.
Lâm Phi kéo anh vào một cửa hàng bán đồ nam, nhân viên trong tiệm thấy có hai anh đẹp trai nghênh ngang vào cửa, đôi mắt sáng ngời.
Một nữ nhân viên trạc tuổi họ ngâm ngâm cười chạy chậm đến, xem ra cũng là hủ nữ thâm niên đây mà.
“Xin chào, mời hai bạn vào trong, nắm tay như này thì hẳn là một đôi nhỉ?”
Nữ nhân viên không nhịn được cười một tiếng, sau đó nhìn bọn họ nói: “Cửa hàng này chuyên về quần áo thời trang nam hàng hiệu, phù hợp với lứa tuổi của các bạn. Các bạn muốn mua hai bộ riêng hay hai bộ phong cách cặp đôi?”
Khóe miệng cô nàng hướng lên tận trời.
Lâm Phi rất hài lòng với phản ứng của cô, khụ một tiếng, cố ý đè thấp giọng nói: “Tôi muốn đồ đôi.” Đợi hai giây bổ sung thêm: “Cậu ta thích màu hồng phấn.”
Nữ nhân viên tựa hồ bị bộ dáng công khí mười phần của cậu ảnh hưởng, khóe miệng càng ngày càng không khép nổi, liên tục gật đầu nói: “Có có có, màu hồng phấn có luôn! Chỉ cần các bạn muốn, tiệm này đều có hết! Muahahaha!”
Cô nhanh chóng xoay người lấy hai chiếc áo sơmi từ kệ gần đó, đưa tới trước mặt bọn họ.
Bắt đầu diễn thuyết: “Cửa hàng này chuyên bán quần áo mang xu hướng hiện nay, có không ít cặp đôi đã mua đồ ở đây” Cô ghé sát lại nói nhỏ: “Thực ra mọi người đều hiểu, cứ thoải mái mà mặc. Tổ hợp đẹp trai như các anh đây, nhất định sẽ đánh ngất cả một phố hủ nữ cho mà coi, hahaha.”
Lâm Phi cười gật đầu với cô, bỗng bị hai cái ghim cài áo hút mắt.
Trên áo màu hồng là một chiếc ghim hoa nhỏ, trên chiếc xanh lại là cậu bé đang tưới nước. Ý nghĩa rất rõ ràng, hoa có người tưới, người khác chắc chắn có thể phân biệt công thụ trong nháy mắt.
Lâm Phi rất vừa lòng với hai cái ghim cài áo, gật gật đầu nói: “Lấy cái này đi.”
Hạ Nhất giật giật cánh tay, Lâm Phi quay đầu nhìn anh.
“Cậu thật sự để tôi mặc màu hồng phấn đấy à? Có quá…… hơi kì cục lắm không?”
Lâm Phi thẳng mặt nói: “Không được không thích, cậu phải nghe tôi.”
Nhân viên nữ kia lại cười to một hồi, bị bộ dáng công khí mười phần của cậu ập tới, dậm chân cười mãi không ngớt.
Hai người tức khắc thay đồ mới, Lâm Phi kéo Hạ Nhất tới trước gương, rất vừa ý.
Hạ Nhất mặc áo sơmi hồng nhạt cau mày, biểu tình kia khiến người ta nhìn vào có lẽ sẽ thấy ý thẹn.
Lâm Phi quay đầu hỏi nữ nhân viên: “Tôi bùng nổ A khí(1) chưa?”
Nữ nhân viên gần như muốn thét chói tai: “A! Bùng nổ luôn! Bạo phát A khí!!”
Lâm Phi rất vừa lòng, nhìn Hạ Nhất nói: “Thấy chưa, cậu mới là hồng phấn thụ.”
Khóe miệng cong lên, rất chi là đắc ý.
(1) A爆了: A bạo liễu
Từ thông dụng Internet, từ vựng trong Cộng đồng người hâm mộ. A là một tính từ, viết tắt của Alpha, miêu tả một người rất nam tính và phong độ. A bạo, ý là đặc biệt A, sức mạnh của bạn trai bùng nổ.