"Cô cảnh sát, cứu cháu với...!cháu sắp chết..."
Giọng nói yếu ớt của cậu bé truyền đến đường dây nóng của Trung tâm Chỉ huy 110.
Trong lúc cần cảnh sát nhất, cậu bé 12 tuổi tìm thấy chiếc đồng hồ thông minh trẻ em trên bàn cạnh giường ngủ, rồi gọi 110.
Nhận được điều phối của Trung tâm Chỉ huy, Trương Lộ Chi và Ôn Dương nhanh chóng chạy đến hiện trường.
Trong nhà không chỉ có một mình cậu bé, người đến mở cửa cho hai cảnh sát là bố mẹ của cậu.
Trong một lúc, Trương Lộ Chi và Ôn Dương suýt chút nữa cho rằng đó là một cuộc gọi chơi khăm của trẻ con.
Xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp, Ôn Dương vẫn làm tròn bổn phận, hỏi thăm tình hình của phụ huynh nhà này.
Biết rằng đúng là gia đình này có một đứa con trai, hơn nữa cậu ấy hiện đang ở trong phòng riêng...
Điều này dường như đã củng cố thêm phỏng đoán rằng hai viên cảnh sát đã bị chơi khăm.
"Vì cậu bé đã gọi cảnh sát.
Tôi cần nói chuyện với cậu bé một lúc."
Khi Trương Lộ Chi thì thầm vào tai Ôn Dương rằng đó là trò đùa của một đứa trẻ, vô tình, Ôn nhìn thấy sự né tránh trong mắt người mẹ.
Có vẻ như từ khi bọn họ bước vào cửa, người mẹ này không lúc nào dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ôn Dương đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây.
Điều nàng nghĩ tới đầu tiên chính là bạo lực gia đình.
Hoặc là...!hai người "phụ huynh" này không thực sự là cha mẹ ruột của cậu bé.
"Mở cửa phòng, chúng tôi cần gặp người gọi cảnh sát mới có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Dưới yêu cầu dứt khoát của Ôn Dương, hai người phụ huynh ngập ngừng lần lượt đi đến trước cửa phòng cậu bé.
Cánh cửa phòng cậu bé đóng chặt, lại còn bị khoá.
Thấy bố cậu bé rút chìa khóa ra, mở khóa, Ôn Dương không khỏi nhíu mày.
Có lẽ nhận thấy hai cảnh sát phía sau vừa nghi ngờ vừa không hài lòng, bố cậu bé vừa mở khóa vừa giải thích: "Thằng nhóc này không nghe lời, lại không làm tốt trong kỳ thi, chúng tôi đóng cửa phòng để bắt nó kiểm điểm...!chắc chắn do vậy nên thằng bé tức giận, gọi 110 bừa bãi.
Thật ngại quá sĩ quan, đã nhiến hai người đến một chuyến vô ích."
Lời giải thích này chân thành hơn nhiều so với cái cớ vừa rồi để ngăn tránh cảnh sát gặp đứa trẻ.
Ít nhất cảnh sát có thể nhìn ra một phần chân thành từ đôi mắt của người bố, không hề giống như đang nói dối.
Nhưng khi cửa vừa mở ra, 4 người lớn có mặt tại hiện trường chợt nhìn thấy cậu bé nằm ngửa trên giường.
Mẹ cậu bé vội vàng chạy đến bên giường gọi con...!Đã gọi rất nhiều lần, cậu bé vẫn mở mắt, nhưng tại sao trán cậu lại đầm đìa mồ hôi như vậy?
Ôn Dương đi tới, nhìn qua...
Thôi rồi, cậu bé này rõ ràng đang bị bệnh.
Biểu cảm của cậu bé 12 tuổi hờ hững, hai tay không ngừng run rẩy khi nói.
Cậu trả lời chậm chạp, nói rằng mình bị đổ mồ hôi, mất sức toàn thân, ngoài ra còn cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh, tay chân bủn rủn.
Mẹ cậu bé ngay lập tức sụp xuống bên giường:
"Lạc Lạc, đừng làm mẹ sợ!"
Dù đã đến nước này nhưng bố cậu bé vẫn nghi ngờ không biết con trai có bị bệnh thật hay không.
Ông cứ cảm thấy thằng nhóc này lại đang bày trò gì đó...
"Khi chúng tôi vừa tiếp nhận nhiệm vụ cảnh sát, bên cấp cứu 120 cũng được thông báo, bọn họ sẽ lập tức tới đây."
Trương Lộ Chi giải thích lý do ngăn cản mẹ cậu bé lại gọi 120 thêm lần nữa...! Đang nói thì có tiếng gõ cửa gấp gáp truyền từ bên ngoài đến.
"Cấp cứu 120! Hãy mở cửa!"
Trong cơn hoảng loạn, mẹ của cậu bé loạng choạng đâm vào khung cửa.
Trong khi Giản Mộc Tư kiểm tra cho cậu bé, Ôn Dương hỏi lại hai người phụ huynh rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Sau vài lần gặng hỏi, mẹ cậu bé cuối cùng cũng nói ra sự thật dưới cái gật đầu của chồng.
Vì hai môn trong bài kiểm tra giữa kỳ của con trai không đạt tiêu chuẩn, hai phụ huynh đã không cho con ăn hơn hai ngày vì mục đích giáo dục con...
Nghe vậy, Giản Mộc Tư lập tức kiểm tra lượng đường trong máu cho cậu bé đang nằm trên giường.
Kết quả cho thấy 2,8 mmol/L.
Lượng huyết toàn phần lúc bụng đói thường nằm trong khoảng 3,8-6,1 mmol/L...
Đây chắc chắn là "hạ đường huyết do đói".
"Hạ đường huyết do đói"
Nghe bác sĩ cấp cứu nói con bị "hạ đường huyết do đói", bố cậu bé mới bắt đầu hoảng.
"Mới hai ngày không ăn thôi mà, làm gì đến nỗi bị bệnh như vậy?"
Giản Mộc Tư không tiếp lời, chỉ tiêm ngay 60ml glucose 50% vào tĩnh mạch cho cậu bé.
Ôn Dương đứng bên cạnh cũng không thèm để ý đến người bố đến lúc này mới hoảng hốt.
Không lâu sau, cậu bé trông khoẻ hơn hẳn.
Sau đó Lưu Dịch và Trần Phi bế cậu bé lên cáng.
Trong khi chờ đợi trong thang máy, hai viên cảnh sát không thể không nói vài lời khuyên bảo hai vị phụ huynh.
Suy cho cùng, giáo dục con cái vẫn cần phải chú ý đến phương pháp, và phải là một phương pháp hợp lý.
Nếu phương pháp đó quá thô bạo, một khi để lại hậu quả không thể cứu vãn, có hối hận cũng đã quá muộn.
Bây giờ thái độ của người cha đã thay đổi 180 độ dù ban nãy vẫn còn hơi ngang ngược, ngay cả khi nghe Trương Lộ Chi khiển trách, ông ấy cũng gật đầu lia lịa, mặt đầy khổ đau, khiến Trương Lộ Chi nhìn mà thấy buồn cười.
Chỉ khi thấy con mình xảy ra chuyện mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thái độ bình chân như vại ban nãy của ông đâu rồi?
Nhưng khi nghĩ lại về chuyện này, bản thân Trương Lộ Chi cũng có chút sợ hãi.
Nếu đại ca Ôn không nhận thấy có điều gì đó không ổn, nếu đại ca không khăng khăng đòi gặp cậu bé, có lẽ cậu bé ấy giờ đây không chỉ bị hạ đường huyết.
......
Trong bữa tối, những người trong Trung tâm Cấp cứu bỗng nói về chủ đề có thể phải thay quần áo mới.
"Quần áo mới" ở đây, chính là "đồng phục mới".
Trung Quốc không có tiêu chuẩn thống nhất cho kiểu dáng đồng phục cấp cứu 120, không quy định nghiêm ngặt giống như đồng phục cảnh sát.
Mỗi thành phố đều có đồng phục riêng.
"Thật ra tôi thấy màu hiện tại cũng khá ổn.
Áo sơ mi cộc tay mùa hè, mặc ban ngày hay ban đêm đều rất bắt mắt.
Những mùa khác thì mặc thêm áo khoác đen.
Nói thật, nhiều lúc nhìn cũng khá giống đồng phục cảnh sát, vừa hay thoả mãn một phần giấc mơ của tôi."
Trương Lộ Chi vỗ lưng Trần Phi:
"Anh Phi, không ngờ anh cũng có ước mơ trở thành cảnh sát~"
"Năm đó khi còn lăn lộn trong xã hội, tôi thực sự nghĩ làm cảnh sát rất ngầu, nhất là sau khi xem Vô Gian Đạo."
Ôn Dương liếc Trần Phi một cái.
Quả nhiên là anh em xương máu của Trương Lộ Chi, muốn làm cảnh sát chỉ vì một chữ "ngầu".
"Chị thì sao, chị, chị thích nhất màu gì? Chị muốn chúng ta đổi đồng phục màu gì?"
Trần Phi hỏi Giản Mộc Tư, Giản Mộc Tư đặt đũa xuống, tất cả mọi người có mặt đều nín thở nhìn sang.
Vậy mà giữa những ánh mắt tò mò, chỉ có thể nghe thấy Giản Mộc Tư thản nhiên thật thà đáp: "Chị không có màu sắc yêu thích nhất."
Ôn Dương phì cười.
Đúng là Giản Mộc Tư!
......
Ôn Dương và Giản Mộc Tư lần lượt rời khỏi căn tin, họ hẹn nhau chạy bộ buổi tối một lúc sau ca làm hôm nay.
Trước khi ai về nhà nấy, Ôn Dương bỗng gọi Giản Mộc Tư lại.
"Giản Mộc Tư, chị muốn thích màu xanh da trời không?"
Sĩ quan Ôn dời mắt nhìn sang chỗ khác, chỉ vào bộ đồng phục xanh da trời trên người mình:
"Xanh da trời là màu đồng phục của em, chị có thể cân nhắc thích nó."
Sĩ quan Ôn ngạo mạn đã đành, đến cả lý do bảo người ta thích màu xanh da trời cũng vô sỉ đến thế.
Giản Mộc Tư lườm Ôn Dương một cái.
Trong cái lườm quở trách, ấn giấu niềm vui vô tận.
......
Thật ra nói là chạy bộ ban đêm cũng không hẳn.
Ôn Dương và Giản Mộc Tư hẹn nhau ở bến xe buýt gần Cục Công an, cùng đi dạo đến một địa điểm.
Cách Cục Công an mới vài ngã tư chính là Cục Công an cũ...!tối nay sẽ bắt đầu có lệnh khởi công phá dỡ.
Ban sáng, Cục trưởng Trịnh đã thông báo cái tin này cho Ôn Dương.
Khi chạy bộ vào ban đêm, sĩ quan Ôn thường thi với Giản Mộc Tư xem ai là người nói chuyện trước, hoặc tự nàng sẽ thao thao bất tuyệt suốt cả chặng đường, chỉ vì muốn mua vui cho Giản Mộc Tư.
Nhưng hôm nay, đặc biệt lạ thường.
Giản Mộc Tư vẫn luôn chú ý đến Ôn Dương, còn Ôn Dương cứ mãi im lặng nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân.
Ôn Dương dẫn Giản Mộc Tư đi tới gần Cục Công an cũ.
Vì hôm nay có lệnh phá dỡ, hàng rào chắn lại chuyển ra bên ngoài một chút.
Ôn Dương ngồi trên làn đường dành cho người đi bộ cách đó gần nhất.
Lúc này, nàng không còn quan tâm đ ến nỗi ám ảnh sạch sẽ, chỉ đặt chiếc khăn thấm mồ hôi trên cánh tay xuống, trải ra ngay bên cạnh, chỉ vào chỗ có vẻ đã trở nên sạch sẽ hơn nhờ chiếc khăn lau, nàng nói với Giản Mộc Tư: "Ngồi đi."
Hai người sóng đôi ngồi trên ven đường, quay mặt về hướng Cục Công an cũ.
Khi đến gần địa điểm phá dỡ, Giản Mộc Tư chú ý thấy biển báo bên đường.
Trên đó viết:
Địa điểm phá dỡ - Cục Công an cũ Bắc Thành, không phận sự miễn vào.
Đợi đến khi Giản Mộc Tư ngồi xuống với Ôn Dương, Ôn Dương mới phì cười.
Nàng cười, nhìn Giản Mộc Tư, nhưng không giải thích lý do tại sao nàng cười.
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn Giản Mộc Tư và mỉm cười, quả là một nụ cười giản đơn và thuần khiết.
"Lúc sáng khi em giáo huấn hai vị phụ huynh kia, chị không thấy em rất lợi hại sao?"
Sĩ quan Ôn nhe răng ra, như đang khoe hàm răng trắng sáng một cách tự hào.
Giản Mộc Tư liếc nhìn nàng, nhưng không trả lời hoặc thay đổi chủ đề.
Cô có linh cảm, tiếp theo Ôn Dương sẽ nói chuyện gì khác.
Mỗi khi Ôn Dương muốn trải lòng, nàng ấy luôn bắt đầu bằng những chủ đề nghe có vẻ không hề liên quan.
"Để em nghĩ xem nào..."
Sĩ quan Ôn nhặt một cành cây trong bồn hoa, chọc chọc xuống đất: "Năm em 12 tuổi...!hình như là lớp 7 nhỉ...!Năm lớp 7, em rất ít ở nhờ nhà ông bà ngoại hay ông bà nội, nơi em đang ở hiện nay là căn chung cư mà mẹ em đã mua khi em lên cấp 2.
Thực ra, hồi em học tiểu học, em hầu như chỉ ở nhà một mình."
"Nếu em không nói với mọi người về kỳ thi gần nhất, có thể phải đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể được những người lớn trong nhà hỏi kỳ thi của em diễn ra như thế nào."
Ôn Dương lại dùng cành cây chọc chọc vào giày thể thao của Giản Mộc Tư: "Chị có thấy em thật may mắn không? Khi còn là học sinh, em hoàn toàn không có áp lực thi cử, càng không nói đến gặp phải tình huống như cậu bé ngày hôm nay...!bị nhốt trong phòng vì điểm kiểm tra không đạt yêu cầu, lại còn bị hạ đường huyết..."
"Nghĩ đến đây, hay nói theo cách khác, có phải như thế có nghĩa là em rất thông minh không? Hơn nữa từ nhỏ em đã rất tự giác, không cần người lớn giám sát cũng có thể trở thành người thông minh tài trí như hôm nay!"
Sĩ quan Ôn mải mê độc thoại, cứ tưởng Giản Mộc Tư sẽ không khen nàng vì những điều nàng nói.
Nhưng Giản Mộc Tư vỗ vào mu bàn tay nàng, khẳng định với nàng:
"Đúng, em rất thông minh."
Thông minh đến mức khiến cô đau lòng.
Khi máy phá dỡ và xe rửa đường cùng chạy vào hiện trường, Ôn Dương cuối cùng vẫn không nhịn được mà đứng dậy.
Nàng dõi theo đám bụi bay lên từ phía xa...
Khi còn nhỏ, trên đường ngồi xe buýt đến Cục Công an, nàng luôn có thể nhìn thấy mái nhà màu đỏ từ xa...
Trong phòng họp, luôn có hai cánh cửa sổ không bao giờ đóng chặt...
Tấm biển phòng chi đội với hàng chữ luôn chực chờ rơi xuống...
Cánh cổng sắt lớn lúc nào cũng lạch cạch kêu tai...
Còn cả những chiếc bàn, chiếc ghế trong căn tin luôn bị nàng lén lút vẽ lên...
Những ký ức của quá khứ về nơi này, chỉ có thể bị chôn vùi trong cát bụi..