Bạn bè?
......
Kết thúc buổi chạy đêm, Ôn Dương không tài nào yên tâm về Giản Mộc Tư cho được, khăng khăng muốn đích thân đưa Giản Mộc Tư về tận cửa ký túc xá mới chịu.
Thế là, khi đưa Giản Mộc Tư đến cửa ký túc xá, Ôn Dương bất ngờ gặp một người đã đợi ở đó từ vài giờ trước...
Bỗng thấy có người đứng trước cửa, cả Ôn Dương lẫn Giản Mộc Tư đều giật mình.
Ôn Dương lập tức kéo Giản Mộc Tư ra phía sau mình, vào tư thế phòng thủ.
Cho đến khi Giản Mộc Tư cảm thấy người đứng dưới ánh đèn mờ kia trông rất quen mắt, hơn nữa người đó cũng nhận ra họ...
"Tiểu Mộc?"
"Chi Châu?"
Hai cô gái nhìn nhau.
Giản Mộc Tư vỗ nhẹ Ôn Dương đứng trước, bước ra.
"Chị về nước từ khi nào?"
"Bệnh viện xảy ra vụ bắt cóc làm con tin, chị không về sao được?"
Hạ Chi Châu bình tĩnh nói thêm:
"Chị lo cho em, không phải lo cho Viện trưởng.
Viện trưởng đi làm chỉ có thể ở trong phòng họp hoặc văn phòng, không việc gì cần lo lắng.
Nhưng em thì khác, tuy tạm thời bị điều sang Trung tâm Cấp cứu, nhưng chị vẫn lo..."
Hạ Chi Châu nhìn Ôn Dương phía sau Giản Mộc Tư vẫn luôn cảnh giác đến mình, cô ra hiệu bằng mắt với Giản Mộc Tư: "Tiểu Mộc, đây là?"
Không thể phủ nhận, sự vui mừng trong ánh mắt Hạ Chi Châu không thể lừa được ai.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn cô không thấy Giản Mộc Tư có bao nhiêu người bạn thân có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không nói đến chuyện Giản Mộc Tư có thể dẫn người đó về nhà.
Tuy rằng trong mắt Hạ Chi Châu, ký túc xá của Giản Mộc Tư không phải nhà của Giản Mộc Tư.
Thật ngạc nhiên, giờ đây cô đã nhìn thấy Ôn Dương.
Nhất là khi chắc chắn người này không phải Lục Nhiên mà cô từng gặp ở Anh.
Có một năm đón Tết, Hạ Chi Châu và phu nhân viện trưởng cùng nhau qua Anh đón năm mới cùng em gái như thường lệ...!thì bất ngờ một người không mời mà tới xuất hiện trong nhà em gái - Lục Nhiên.
Lục Nhiên không mời mà tới, lại còn không ai hỏi mà tự giới thiệu bản thân.
Hạ Chi Châu nhớ mãi Lục Nhiên, vì đó là người bạn đầu tiên của em gái mà cô được gặp.
Bây giờ, Hạ Chi Châu gặp thêm Ôn Dương...
Giản Mộc Tư nghiêng người, mở cửa ký túc xá.
Do dự nhìn về phía sau lưng...!bắt gặp ánh mắt như đang thăm dò của Hạ Chi Châu, cô không thể không giải thích: "Đây là Ôn Dương, cảnh sát của Cục Công an bên cạnh.
Ôn Dương, đây là Chi Châu, là...."
"Xin chào, Ôn Dương, chị là chị gái của Tiểu Mộc."
Chi Châu? Chị gái?
Chi Châu tự giới thiệu như vậy khiến Ôn Dương sực nhớ ra...
Vào hôm đêm 30 Tết năm nay...!khi đến ký túc xá của Giản Mộc Tư đưa sủi cảo, nàng đã từng bắt gặp ba người...!Hình như người gõ của ký túc xá của Giản Mộc Tư chính là người đang đứng trước mắt này...
Ôn Dương cười lên, ngay sau đó nắm lấy tay Hạ Chi Châu:
"Chị, em chào chị."
"Chị?"
Hạ Chi Châu bật cười.
Ban đầu ngạc nhiên vì đôi mắt cười bất ngờ xuất hiện của Ôn Dương, đôi ngươi long lanh cùng đường mắt cung trăng lưỡi liềm đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp.
Sau đó bất ngờ vì nghe được cách xưng hô mà cô chưa bao giờ được nghe thấy từ miệng chính em gái mình...
Hạ Chi Châu thích thú, bộc bạch tiếng lòng mình cho Ôn Dương dù mới lần đầu gặp mặt:
"Ôn Dương, chắc là em chưa biết, Tiểu Mộc từ bé đến giờ chưa bao giờ gọi chị là chị gái.
Con bé không biết lớn nhỏ gì, toàn gọi chị là Chi Châu, làm Lục Nhiên đến năm ngoái vẫn tưởng chị họ Chi tên Châu."
Ôn Dương nghe vậy, cười tủm tỉm nhìn Giản Mộc Tư...!cảm giác như phát hiện chút ít vẻ thẹn thùng trên mặt đối phương.
"Vậy chị Chi Châu muốn em gọi là chị không? Hay muốn nghe em gọi là Chi Châu giống Giản Mộc Mộc gọi?"
"Giản Mộc Mộc?"
Chị Chi Châu rất biết nắm bắt ý chính, ngay lập tức cười phá lên.
"Đây là...!biệt danh em đặt sao?"
"Đúng vậy~"
Ôn Dương gật đầu, mặt đầy đắc ý.
Hạ Chi Châu mờ ám nhìn Giản Mộc Tư, rồi lại nhìn Ôn Dương: "Gọi là chị Chi Châu đi.
Chị tự dưng thấy cách gọi chị Chi Châu rất kêu tai."
"Vâng~"
Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, nghĩ đến chị Chi Châu mới quen vừa về nước...!thời khắc hội ngộ của hai chị em, Ôn Dương rất biết ý:
"Vậy chị Chi Châu, em về trước đây."
......
Sau khi vào ký túc xá của Giản Mộc Tư, nụ cười trên miệng Hạ Chi Châu vẫn chưa hết tươi.
Cô vui không tả nổi.
Vừa được gặp em gái, vừa lượm được một đứa em không biết từ đâu ra~
"Viện trưởng và phu nhân đều đã quét qua em một lượt phải không?"
Khi đối mặt với Giản Mộc Tư, lời nói của Hạ Chi Châu luôn có chút bông đùa.
Giản Mộc Tư liếc nhìn Hạ Chi Châu, người luôn thích thú trêu chọc cô.
Từ khi còn bé, người chị này luôn đam mê làm cô phát cáu...!Về mặt này, đúng là cá mè một lứa với ai đó.
"Chị có gọi trước khi về không?"
Giản Mộc Tư không tin Hạ Chi Châu không báo cáo với Viện trưởng và phu nhân trước khi về.
Hơn nữa cô có thể tưởng tượng ra, Hạ Chi Châu nhất định bị cuộc điện thoại chuyện bé xé ra to nào đó gọi về.
"Đoán không sai, ban đầu phu nhân gọi điện thoại trước, khóc lóc thảm thiết một tràng, chị chỉ nghe được tên của em cùng câu con tin trong bệnh viện, sau đó chị quả thực rất muốn gọi điện cho Viện trưởng tới kiểm tra, nhưng ông ấy bề bộn nhiều việc, lại quên sạc điện thoại cá nhân."
Giản Mộc Tư mím môi, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Hạ Chi Châu đã lo lắng thế nào khi nhận được cuộc gọi quốc tế ở Mỹ...!lo lắng đến mức quên cả gọi điện hỏi thăm cô, lo lắng đến mức lập tức đặt vé về nước.
"Đến sân bay chị mới tỉnh táo lại hơn chút, nghĩ chắc là bị phu nhân gọi điện thoại lừa.
Sau đó kiểm tra lại một lần, biết em không sao là chị yên tâm.
Còn về chị, đến thì đã đến, cũng lười huỷ vé máy bay, chẳng thà về thăm em còn hơn."
Hạ Chi Châu đứng lên ngăn hành động xách vali của Giản Mộc Tư lại: "Không cần đâu, Tiểu Mộc, chú Vương ở dưới lầu chờ chị, lát nữa chị sẽ về nhà.
Ở đây em chỉ có một cái giường, chị Chi Châu đây là người biết ý, sẽ không làm khó chủ nhà~ "
Hạ Chi Châu đẩy vali chuẩn bị rời đi, trước khi đóng cửa còn nhướng mày nhìn Giản Mộc Tư: "Chị Chi Châu, cách gọi thật dễ thương~ Tiểu Mộc, chị chờ em đó~"
Đóng cửa lại, Giản Mộc Tư bất lực cười khẩy.
Bề ngoài dịu dàng đoan trang, bên trong nham hiểm lắm trò.
Nếu không phải đã hiểu quá rõ tính tình của Hạ Chi Châu, có lẽ cô đã bị bộ dạng nghiêm túc này lừa gạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
Không thể phủ nhận rằng từ nhỏ đến lớn, Hạ Chi Châu hầu như lúc nào cũng xuất hiện ở bên mỗi khi cô cần.
Giống như mỗi ngày Tết hằng năm, Hạ Chi Châu vẫn đều đặn bay đến nơi cô, cùng nhau đón giao thừa.
Năm nào cũng vậy...!không bao giờ thiếu những lời chúc và món quà sinh nhật.
......
Đến cuối tuần, hai người bạn tốt đến từ hai đơn vị khác nhau đã sắp xếp thời gian để tham gia buổi học tự vệ mà Ôn Dương đã đề nghị.
Ôn Dương nhờ bạn tốt Giang Thần giúp thuê một không gian dạy riêng trong phòng gym.
Khoảng thời gian một tiếng là quá đủ để Ôn Dương dạy Giản Mộc Tư một số kỹ thuật tự vệ đơn giản và thiết thực.
Nhưng trước giờ dạy, Ôn Dương vào vai học sinh.
Học sinh Ôn ngoan ngoãn đợi ở nhà, thay mặt ba chú cún Bichon mini trên ban công tiếp đón cô giáo Giản.
Hôm nay cô giáo Giản đến thăm nhà với sứ mệnh xác định giới tính của ba thành viên mới trong gia đình học sinh Ôn.
Công việc cô làm là chữa bệnh cứu người, vậy mà giờ đây phải kiểm tra giới tính của ba chú cún...
Nếu chuyện này bị giáo viên hoặc Viện trưởng của Giản Mộc Tư nghe thấy, họ chắc chắn sẽ muốn tìm Ôn Dương tính sổ, thật không biết trọng dụng nhân tài, thật không biết tiếc thương tài nguyên.
Mặc dù vẫn có sự khác biệt rõ ràng giữa bác sĩ và bác sĩ thú y, nhưng vì trong nhà cũng có một cô chị gái thích nuôi thú cưng, Giản Mộc Tư không thấy khó khăn gì khi giúp Ôn Dương xác định giới tính của thành viên mới.
Huống chi, trong ba thành viên mới này, sau này sẽ có một con chính thức trở thành cún của Ôn Dương.
Đó là kết quả của cuộc đàm phán giữa Ôn Dương và em họ Dương Ngọc Long.
Chẳng bao lâu nữa Dương Ngọc Long sẽ kết thúc học kỳ trao đổi và trở về Trung Quốc khi kỳ nghỉ hè đến.
Em họ về Trung Quốc, nghĩa là hai con Bichon trên ban công cùng ba thành viên mới cũng phải về nhà chủ nhân.
Nhưng dạo gần đây thú vui của Ôn Dương trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy chính là vuốt v e ba thành viên mới của gia đình.
Những sợi lông tơ trắng không dễ nhìn ra khi mới sinh đã trở nên rõ ràng hơn sau vài ngày mọc lên.
Lớp lông tơ mềm mại, cộng thêm thân thể mềm mềm thật khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
Hơn nữa những chú cún nhỏ còn rất thích tỏ ra đáng yêu.
Rõ ràng thậm chí còn chưa mở mắt, nhưng chúng luôn thè chiếc lưỡi nhỏ ra bú chụt chụt.
Ôn Dương càng tiếp xúc, càng không nỡ rời xa.
Không chỉ không nỡ rời xa những chú cún nhỏ không làm gì cũng thấy đáng yêu, nàng còn tiếc cả hai đứa lớn đã ra sức chăm sóc hơn nửa năm.
Đặc biệt là chú chó Baby cái hết lòng tin tưởng nàng.
Khi Baby sinh con, Ôn Dương còn đeo một chiếc găng tay dày, sợ Baby sẽ cắn mình vì quá bảo vệ đàn con.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, Ôn Dương lại sâu sắc cảm nhận được sự tín nhiệm của Baby.
Lần nào nàng đến gần ổ, Baby không những không cử động đột ngột, mà cũng không sủa, hoàn toàn không ở trạng thái hung dữ khi có người lạ đến gần.
Vì vậy từ sau trở đi, Ôn Dương đã mạnh dạn bế một chú cún lên mà không đeo găng tay.
Baby cũng chỉ ngẩng lên nhìn Ôn Dương, không có bất kỳ hành vi uy hiếp nào, chỉ thi thoảng nhìn Ôn Dương...!lại thỉnh thoảng nhìn cún con trong lòng bàn tay Ôn Dương.
Mềm lòng, Ôn Dương thương lượng với người em họ đang ở nước ngoài xa xôi:
Con Mập Mập đực ngốc nghếch ấy, chị có thể không cần.
Nhưng Baby và những con cún kia, chị có thể giữ một hoặc hai con không?
Cậu em họ chính chủ vắng mặt trong cả quá trình sinh nở vậy mà lời được hẳn ba chú cún.
Vì có lòng cảm ơn chị họ, cậu em họ hào phóng để cho Ôn Dương lựa chọn đám cún, một hay hai con đều được.
Ôn Dương muốn giữ lại Baby, nhưng giữ lại Baby đồng nghĩa với việc nàng nên giữ lại một con có cùng giới tính với nó thì tốt hơn.
Cảnh sát Ôn thân mến của chúng ta không thể phân biệt được đâu là dây rốn, đâu là bộ phận giới tính của những con cún mới sinh.
Dù đã ôm những chú cún vô số lần, nhưng nàng vẫn không biết rốt cuộc có bao nhiêu con đực và bao nhiêu con cái.
Không thể xác định được, Ôn Dương không còn lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ từ Giản Mộc Tư nhân dịp rảnh rỗi hôm nay
Sĩ quan Ôn nghĩ thế này:
Giản Mộc Tư là bác sĩ, sao có thể không biết xác định giới tính?
Trong mắt sĩ quan Ôn, y thuật của bác sĩ Giản là vô địch, thậm chí còn lấn sân sang cả lĩnh vực thú y.
Dù thấy buồn cười, nhưng bác sĩ Giản vẫn bất lực đồng ý với Ôn Dương.
Vì ít ra, trong mắt bác sĩ Giản, sĩ quan Ôn cũng là một cô bé dễ thương...!là một quỷ con dễ thương hơn cả ba chú cún nhỏ.
"Thật đấy, Giản Mộc Tư.
Em thực sự nghĩ là có ba con đực, tất cả đều là chó đực.
Em rõ ràng, rõ ràng đã nhìn thấy!"
"Nhìn thấy cái gì?"
Giản Mộc Tư buồn cười nhìn chằm chằm Ôn Dương.
Cô chỉ muốn xem Ôn Dương có dám nói từ đó ra hay không.
"Hì hì......"
Ôn Dương đỏ mặt, liếc Giản Mộc Tư một cái:
"Em không bị mắc bẫy đâu! Chị mau kiểm tra đi!"
Cứ như thể hai người đang thực hiện một nhiệm vụ khoa học khó khăn nào đó.
Điều đáng mừng là sau khi được bác sĩ Giản kiểm tra, có hai con cái và một con đực trong ba chú cún nhỏ.
Vừa hay, Ôn Dương chỉ muốn giữ lại một con cái.
Trả lại một cái một đực cho cậu em trai, trong lòng nàng cũng bớt áy náy hơn.
.......