Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 81: 16 Giờ 1 Phút





Vài ngày sau khi bác gái đến bệnh viện trông bà giúp anh rể Ôn Quốc Đông, bà ngoại của Ôn Dương đã được xuất viện.
Việc bà nội xuất viện khiến cha con nhà họ Ôn cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
Bớt một gánh nặng, không cần chạy đi chạy lại giữa nơi làm việc và bệnh viện, bệnh cảm của Ôn Dương cũng có thể phục hồi theo tiến độ bình thường.
Mấy hôm nay, giọng Ôn Dương có mang chút âm mũi.
Buổi sáng sau khi thức dậy, nàng cố tình làm nũng lèm bèm gì đó một lúc trước mặt Ôn Quốc Đông.
Sau bữa sáng, giờ tập thể dục sáng sớm bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa bất ngờ.

Ôn Dương không nghi ngờ gì, thẳng tay mở cửa mà không thèm kiểm tra tình hình qua mắt mèo.
Trong nhà có một cảnh sát và một cựu cảnh sát, có gì phải sợ chứ?
Không có gì phải sợ, nhưng điều đáng sợ là mối hoạ tìm đến tận cửa nhà.

Chính quyền khu công nghệ cao uỷ thác công ty đại lý trưng thu khu phố thương mại, 10 nhân viên đi cùng hai người của tổ dân phố và hai người thuộc khu phố đến gõ cửa.
Hành lang trước cửa bỗng trở nên đông nghịt người chỉ trong chốc lát.
Những người không đủ chỗ đứng chỉ có thể đứng tạm vào những khoảng trống ở lối vào hành lang và trên các bậc cầu thang.
Về việc trưng thu khu phố thương mại, quá trình trưng thu sẽ bắt đầu sau khi ban quản lý khu công nghệ cao công bố quyết định thu hồi.
Tuy nhiên, kể từ khi chính quyền quận phong toả phố thương mại trá hình vào năm ngoái, các chủ cửa hàng đã nhiều lần khiếu nại, kiến nghị và gửi thư phản đối.
98% chủ cửa hàng phản đối việc phá dỡ, trưng thu và phong toả trái phép khu phố thương mại.
Nhưng tất cả hành động hợp pháp đó chỉ là không khí không màu không mùi không vị dưới con mắt của chính quyền quận.
Chính quyền nhân dân khu công nghệ cao và thậm chí cả Chính quyền nhân dân thành phố Bắc Thành đều nhắm mắt làm ngơ trước những người dân đáng ra phải chiếm vị trí quan trọng nhất đối với họ.
Chính quyền quận không biết đã tìm gần 20 công ty thẩm định "diễn sâu" từ đâu ra trong cả cái thành phố này.
Trước khi khu phố thương mại bị trưng thu, các chủ cửa hàng hầu như không ai có kinh nghiệm liên quan đến phá dỡ.

Nào có thể có kinh nghiệm đàm phán với các công ty thẩm định?
Nào có biết quy trình và cơ sở thẩm định thực tế như thế nào?
Trong thông báo trưng thu đã nêu rõ: Nếu chủ sở hữu cửa hàng không chọn một công ty thẩm định nghĩa là đã từ bỏ quyền của mình, nếu hơn một nửa số chủ sở hữu từ bỏ quyền lựa chọn, chính quyền khu công nghệ cao sẽ chọn công ty thẩm định bằng cách rút thăm.
Rút thăm?
Kết quả bốc thăm sợ rằng sẽ có khả năng bị thao túng bí mật.
Những người chủ sở hữu bị chèn ép đến bất lực, không biết làm cách nào khác ngoài buộc phải chọn một công ty thẩm định trông có vẻ/ nghe có vè đáng tin cậy.

Không còn cách nào khác ngoài bị đẩy đi bởi "cái bẫy trưng thu" của chính quyền khu công nghệ cao.
Và sáng nay, sở dĩ có nhiều người đến nhà Ôn Dương như vậy, chính là để đưa cho Ôn Dương một bản "báo cáo đánh giá hộ khẩu".
Ngay sau khi bản báo cáo này được phát ra, bước thứ hai đếm từ dưới lên trên của trình thu đã hoàn tất, sắp sửa chính thức bước vào quá trình ký kết.
"Ai cho các anh quyền điều tra địa chỉ nhà tôi?"
"Ai cho các anh quyền đến nhà tôi?"
"Các anh mang theo nhiều người như vậy tới đây, là đang muốn nói chuyện tử tế với tôi sao?"
"Ai cho các anh quyền quay chụp?"
"Người giả mạo làm nhân viên khu phố này, không phải là người của phòng công chứng sao?"
"Sĩ quan Ôn, cô là cảnh sát nhân dân, công chức nhà nước, không được phạm sai lầm chính trị, làm khó chính phủ."
Ôn Dương cười "hừ" một tiếng.
"Anh không nói làm tôi còn tưởng đây là 10 năm trước, 20 năm trước.

Không thể tin nổi giờ đã là năm 2017 mà một thành phố tuyến đầu vẫn xảy ra chuyện bắt ép ký kết.

Các anh gọi cho người dân từ văn phòng công chứng đến chẳng qua là muốn chứng kiến là tôi đã nhận biên bản báo cáo này.

Nếu tôi không ký nhận, các anh sẽ chụp ảnh, ghi âm lại để làm bằng chứng đã giao đúng không?"
"Lúc đầu yêu cầu tôi cung cấp giấy tờ chứng minh tài sản thì các anh nói tôi là công chức của nhân dân, là cảnh sát của nhân dân, lẽ ra nên hợp tác với chính quyền trong giai đoạn đầu.


Bây giờ đến bước bắt ép ký kết, tôi vẫn là cảnh sát, làm khó chính phủ, cuộc sống của tôi sẽ không dễ sống đúng không? Đây không phải nhà của tôi, tên trên giấy chứng nhận bất động sản rõ ràng không phải của tôi.

Thứ hai, Mặc dù tôi là cảnh sát, chính phủ trả lương cho tôi, nhưng ngoài thân phận cảnh sát, đầu tiên tôi phải là một người dân.

Hơn nữa, tôi sống ở quận Đông Thành, tôi không thuộc quyền quản lý của quận các anh!"
Ôn Dương kéo cửa lại, vang "rầm" một tiếng.
Nàng phát hiện trong bếp không có tiếng nước chảy, nàng không muốn Ôn Quốc Đông nhìn thấy những người này...
"Sao thế Cừu Cừu?"
"Không sao ạ."
Ôn Dương vừa định kéo Ôn Quốc Đông đi, thì "đám chó điên" bên ngoài đập cửa dồn dập.

Vừa đập, vừa gào lên:
"Chúng tôi muốn tìm mẹ cô, Dương Trường Vinh, nhưng bà ấy đã chết.

Chúng tôi không cô thì tìm ai?"
Đột nhiên nghe thấy tên vợ mình, Ôn Quốc Đông sửng sốt, nhìn sang Ôn Dương, hỏi:
"Người bên phá dỡ?"
Ôn Dương mím môi, gật đầu.
"Họ đã nói gì?"
"Bố, bố đừng quan tâm."
"Gọi lên thị trưởng khiếu nại!"
"...! Vô ích...!Các chủ cửa hàng đã gọi suốt từ năm ngoái.

Cứ khiếu nại xong là thành phố lại đẩy sang khu công nghệ cao, họ có thể nói gì đây?"
"Đúng là coi trời bằng vung, ức hiếp người quá đáng! Chuyện này nếu bại lộ, còn muốn đội mũ quan sao?"
Ôn Dương kéo Ôn Quốc Đông trở lại phòng khách.
Trong việc trưng thu ngày nay, mặc dù chính quyền trung ương quy định chính quyền cấp địa phương phải lãnh đạo, lấy chính quyền làm chủ thể, nhưng nhiều lãnh đạo chính quyền cấp địa phương vẫn lợi dụng kẽ hở của pháp luật để thực hiện việc trưng thu.
Họ tìm một công ty đại lý phi chính phủ làm lá chắn, làm tấm đệm hoà hoãn đặt giữa chính phủ và những người bị trưng thu.

Để những người dân bị trưng thu nói chuyện với công ty đại lý, như vậy, nếu các bộ ngành chính phủ có liên quan mắc lỗi trong quá trình thực hiện trưng thu, họ có thể đổ lên các công ty.
Cũng chính vì bị chính quyền địa phương lợi dụng như vậy, trong cuộc nói chuyện bên ngoài cửa vừa rồi, những người bên khu phố và tổ dân phố đều không nói lời nào.
Những người dám nói đều là người của công ty đại lý.
Theo sự phát triển và thay đổi của các thành phố trong nước, việc quy hoạch và giải phóng mặt bằng càng ngày càng nhiều, thậm chí những vụ việc đổ máu do phá dỡ gây ra cũng không thiếu, nhưng có bao nhiêu vụ được công chúng biết đến?
Ngay cả trong thời đại tin tức trên Internet lan truyền chóng mặt như thời nay, Ôn Dương, Ôn Quốc Đông và những chủ sở hữu trên khu phố thương mại cũng chỉ là những người bình thường.
Họ không phải những hiện tượng mạng, đâu có khả năng lan truyền tin tức chóng mặt? Đâu thể vạch trần chuyện này ra ngoài ánh sáng?
Thư khiếu nại gửi lên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Thành phố đã bị phớt lờ suốt những tháng vừa qua.
Kể từ lần phản hồi lần trước khi phản ánh lên cơ quan cấp cao, đến giờ các chủ sở hữu vẫn chưa nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Phản hồi từ đường dây nóng của Thị trưởng: Đây là công trình an ninh quốc gia do chính quyền thành phố giám sát quản lý, khoản trưng thu năm ngoái đã về, hiện tại đã nằm trong tài khoản bên khu phố thương mại.
Chính quyền khu công nghệ cao có chống lưng bởi cơ quan cấp cao, và thậm chí còn có cấp cao hơn.
Vì có chống lưng, mấy người bên trưng thu của quận oai như cóc, ưỡn lưng lên, đến mức có thể ngang nhiên trả lời: Mùa xuân năm nay mới công bố quyết định trưng thu, năm ngoái khoản trưng thu đã được phân bổ đến khu phố.
Vì vậy, các công ty thẩm định cần thẩm định cái gì nữa?
Vì vậy, căn cứ phân chia khoản trưng thu năm ngoái là gì?
Tất cả, chẳng qua chỉ là "bản quy hoạch" và châm ngôn "nói một là một, hai là hai" của một số kẻ nắm quyền.
Cái gọi là "theo pháp luật" ở đây, chẳng qua chỉ là hành vi dối mình dối người của một số kẻ cầm quyền khi liên quan đến các địa phương và các vấn đề cụ thể
......
Một năm sau cái chết của Dương Trường Vinh, Ôn Quốc Đông và bà ngoại của Ôn Dương đã đến văn phòng công chứng, tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế bất động sản do Dương Trường Vinh đứng tên.
Hai người lớn đồng lòng đồng ý từ bỏ quyền thừa kế của mình, để lại tất cả tài sản dưới tên của vợ (con gái) cho người con gái duy nhất của Dương Trường Vinh - Ôn Dương.

Những người bên chính quyền quận và công ty đại lý trực thuộc chính quyền quận có thể tra ra địa chỉ đăng ký của Ôn Dương, có thể để người của văn phòng công chứng nguỵ trang thành một trong số họ, đương nhiên cũng có thể tìm ra văn bản công chứng tự nguyện từ bỏ di sản thừa kế của hai người thừa kế theo pháp luật trong văn phòng công chứng.
Vì vậy bọn họ tìm đến cửa, nói rõ là chỉ tìm Ôn Dương.
Chỉ tìm Ôn Dương để nhận báo cáo kiểm định mà chính quyền quận đã "chuẩn bị" từ sớm.
Năm 1997, giấy chứng nhận bất động sản mà Dương Trường Vinh làm trong Văn phòng Bất động sản chính quy xử lý đã bị gạch bỏ không rõ lý do.
Thông báo gạch bỏ được dán trên cửa cuốn của cửa hàng, dường như là sự châm biếm lớn nhất đối với chính quyền quận.
Năm ngoái, các cửa hàng trên con phố thương mại được bán với giá trị thị trường là 110.000 tệ mỗi mét vuông, nhưng trong báo cáo thẩm định của công ty thẩm định đưa ra, lại biến thành những công trình bất hợp pháp với giá ước tính chỉ 30.000 tệ mỗi mét vuông
Ngoài ra, theo các tài liệu liên quan của thành phố, những công trình trái phép này nên bị chiết khấu khi trưng thu bồi thường.
Những cửa hàng bị báo cáo thẩm định giảm xuống 30.000 tệ mỗi mét vuông chỉ nhận được khoản bồi thường cuối cùng là 27.000 tệ mỗi mét vuông.
Điều nực cười hơn nữa là chính quyền khu công nghệ cao vẫn chưa hài lòng với khoản đền bù trưng thu đã bị ép giá xuống mức này.
Trong phương án đền bù trưng thu, diện tích đền bù trưng thu không được tính theo diện tích trong hợp đồng mua bán nhà mà chủ sở hữu và chủ đầu tư đã ký kết.
Trong phương án bồi thường do chính quyền khu công nghệ cao công bố đã nêu rõ, các chủ sở hữu phải được bồi thường dựa theo diện tích đo đạc.

Mà diện tích đo thực tế trong biên bản kiểm định đã giảm diện tích quán của mỗi chủ từ một đến hơn chục mét vuông.
Bóc lột từng bước, từng bước, hết giảm lại giảm khoản tiền đền bù trưng thu.
Thỏi vàng trong tay các chủ cửa hàng đã trở thành mớ đồng nát trong mắt chính quyền quận.
Ôn Dương cảm thấy vừa buồn cười, vừa buồn đau.
......
Nhiều ngày sau khi phương án đền bù trưng thu được đưa ra, vẫn không lấy được chữ ký nào từ các chủ cửa hàng trong khu phố thương mại.
Chẳng ai muốn ký một khoản đền bù trưng thu sặc mùi xúc phạm IQ của các chủ sở hữu như vậy cả.
Nhưng nếu không ký, sẽ xuất hiện thêm vô số cách để ép ký.
Phải công nhận rằng những kẻ cầm quyền chính quyền địa phương đúng là rất "khôn".
Từ tháng 4, những chủ cửa hàng của khu phố thương mại dường như đã bị xuyên không về vương triều Đại Thanh, trở lại xã hội phong kiến "chu di cửu tộc" chỉ sau một đêm.
Những người trong nhóm chỉ đạo trưng thu trong khu công nghệ cao bắt đầu nói chuyện với tất cả các chủ sở hữu đơn vị hiện tại hoặc đã nghỉ hưu trong khu công nghệ cao, cùng các thành viên trong gia đình họ.
Lãnh đạo đứng đầu của mỗi đơn vị sẽ ra mặt nói chuyện, mỗi ngày nói một lần, hai lần, ba lần, thậm chí còn đến tận cửa hỏi thăm.
Ý nghĩa của "quy tắc ngầm": Những người hiện tại đang làm việc, nếu vẫn muốn phát triển trong sự nghiệp thì phải ký vào thỏa thuận trưng thu.
Còn những người đã nghỉ hưu, không ký thì sẽ bị phát lương hưu chậm.
Chỉ cần có thể "uy hiếp" các chủ sở hữu và những người có liên quan trong gia đình họ, bọn chính quyền làm hết không từ một thủ đoạn nào.

Dưới áp lực này, nhiều chủ sở hữu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ký vào thỏa thuận đền bù trưng thu.
Bản thân chủ sở hữu là người làm công chức, viên chức hoặc nhân viên của cơ quan nhà nước, chỉ có thể làm gương ký vào thỏa thuận đền bù trưng thu.
Có trường hợp bị gây khó dễ thế này, có người con rể của một chủ cơ quan là nhân viên hợp đồng của công ty khí đốt tự nhiên, tháng lương đó của người con rể bị cắt.
Vì vậy, ngưởi chủ doanh nghiệp hơn 60 tuổi đã gọi lên đường dây nóng của thị trưởng để khiếu nại.
Khiếu nại lại quay trở lại khu công nghệ cao, sau đó nhân viên trong khu đã lấy "quy tắc ngầm" ra dạy dỗ ông ấy một trận, xong lại uy hiếp một phen.
Còn đối với các chủ doanh nghiệp nhỏ thì sao?
Nếu họ kinh doanh quán ăn, một ngày sẽ bị kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm ba lần.
Nếu họ mở công ty, sẽ bị nhân viên cục thuế kiểm tra sổ sách.
Đúng là không từ một thủ đoạn nào.
Những chủ sở hữu kiên trì đến cùng ngày càng có ít "đồng minh", tất cả những người tin vào công lý và pháp luật còn lại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tòa án và tố tụng hành chính.
Ôn Dương là người đầu tiên ký tên và tham gia tố tụng hành chính.
Nhưng chưa thể mời luật sư địa phương ở Bắc Thành.
Vì lo rằng các luật sư địa phương sẽ bị tác động bởi khu công nghệ cao và thậm chí cả chính quyền Bắc Thành, các chủ sở hữu doanh nghiệp đã góp tiền để thuê luật sư từ các công ty luật nổi tiếng ở thủ đô.
Cho đến nay, vụ trưng thu lần này bị những chủ doanh nghiệp ít ỏi còn lại cùng khởi kiện, yêu cầu Tòa án Nhân dân Trung cấp Bắc Thành đưa ra phán quyết công bằng.
Tuy nhiên, chính quyền khu công nghệ cao ngang ngược không chịu vì thế mà dừng lại vụ trưng thu.
Diễn đàn Kinh tế Thế giới tháng 10 sắp đến gần, chính quyền quận không còn nhiều thời gian để phá bỏ khu phố thương mại.
Vào giữa đến cuối tháng 4, Giám đốc Cục Xây dựng Đô thị của khu công nghệ cao đã dẫn theo lãnh đạo đường phố và đội phá dỡ đến phá bỏ những cửa hàng đã được chủ sở hữu ký tên ngay trong đêm.

Thậm chí những cửa hàng duy nhất còn lại ở phía đông của khu phố thương mại chưa ký thỏa thuận trưng thu cũng bị phá dỡ.
Hiện trường phá dỡ được bao quanh bởi cảnh sát đặc nhiệm từ Cục Công an Khu công nghệ cao và nhân viên từ Cục Quản lý Đô thị.
Hai chủ sở hữu chưa ký vào thỏa thuận trưng thu bị cưỡng ép phá dỡ cửa hàng ấy còn không thể đến gần cửa hàng của mình.
Giám đốc Cục Xây dựng Đô thị phụ trách công tác phá dỡ tại hiện trường cho biết:
"Hôm nay không phá thì ngày mai phá! Không phải các người đã thuê luật sư từ thủ đô đến sao? Tôi nói cho các người biết, Cục tư pháp quận đã báo cáo cấp trên, cấp trên cũng đã nói chuyện với Cục tư pháp thủ đô, các người không tin thì đi mà hỏi.

Thấy luật sư của mấy người dạo này im hơi lặng tiếng hết rồi không?
Vào cái đêm mà khu phố thương mại phía đông bị phá hủy, Ôn Dương vẫn đang trực ca đêm.
Khi về đến nhà, Ôn Dương nhìn thấy quầng mắt Ôn Quốc Đông đã đen lại càng thêm đen.
Tối qua Ôn Quốc Đông đến khu vực phá dỡ, thậm chí còn gặp những người quen cũ tại khu vực phá dỡ.
Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm của phân Cục Công an Khu công nghệ cao là đồng nghiệp cũ của Ôn Quốc Đông ở Cục thành phố.
Dù nghĩ thế nào Ôn Quốc Đông cũng không hiểu...
Tại sao ông - một cựu cảnh sát phòng chống m.a túy trung thành với pháp luật, cống hiến hết mình vì lợi ích của đất nước và của nhân dân, tại sao lại trở thành một "phạm nhân" như vậy? Làm thế nào mà ông đã trở thành một người bị đuổi cùng giết tận bởi bởi các đồng chí từng kề vai sát cánh mình trong chiến hào?
......
Hai cha con ngồi im lặng bên bàn ăn, không ai nói tiếng nào một lúc thật lâu.

"Cừu Cừu, các lãnh đạo đơn vị con không làm khó con chứ?"
Ôn Dương lắc đầu:
"Không ạ.

Có lẽ bên thành phố có thể, còn khu công nghệ cao còn lâu mới có thể làm khó".
Ôn Quốc Đông thở dài.
Đương nhiên ông biết, đây chỉ là lời an ủi của con gái mình.
Tên lãnh đạo chính quyền quận có tiếng hống hách ngang ngược, còn có chuyện gì hắn không có gan làm chứ?
Nếu những chuyện như "Chu di cửu tộc" có sự ủng hộ của thành phố và thậm chí là tỉnh, điều ông lo lắng nhất là con gái mình sẽ bị liên lụy.
Vì suy cho cùng, Ôn Dương vừa là một công chức, vừa là người thừa kế duy nhất cửa hàng của vợ ông.
......
Hôm đó, đang ăn tối trong căng tin sau khi ca làm kết thúc, Ôn Dương bỗng bị Phó Cục trưởng Chu gọi đến văn phòng nói chuyện dù lâu lắm mới gặp một lần.
Phó Cục trưởng Chu gọi Ôn Dương đi ngay trước mặt đội cấp cứu, Lý Duyên Thanh và Trương Lộ Chi.
Mức độ nghiêm trọng của vấn đề...
Lý Duyên Thanh phải thốt lên:
"Nguy rồi!"
Ông lập tức gọi cho Cục trưởng Trịnh dạo này đang học trên thủ đô.
Nhưng điện thoại không thể kết nối ngay được.
"Có chuyện gì sao, sư phụ Lý? Đại ca chỉ vừa mới bị Phó Cục trưởng Chu gọi tới văn phòng, có chuyện nghiêm trọng gì sao?"
Tim Lý Duyên Thanh bắt đầu đập nhanh, nguy rồi!
"Cậu không hiểu đâu Lộ ơi, người như ông Chu quá quan liêu! Chắc chắn ông ấy đã bị thao túng bởi lãnh đạo thành phố.

Ông ấy nào có tìm đại ca cậu chỉ để nói chuyện? Chắc chắn là đang bắt ép ký tên!"
Gần đây Ôn Dương hay bị những người có liên quan đến vụ phá dỡ gọi đến, mấy người làm trưng thu lại đến tận Cục Công an hỏi thăm nàng không biết bao nhiêu lần.
Hầu như cả Cục Công an đều biết cửa hàng gia đình của Ôn Dương đang phải đối mặt với vụ phá dỡ.
Tin đồn lan ra rất nhanh, có tin nực cười nhất là Ôn Dương được đền bù 1000 vạn cho cửa hàng rộng gần 20m2.
1000 vạn?
Đang nói đến phá dỡ, mà họ tưởng ai cũng có thể trở thành những hộ "chình ình" không chịu di dời, ai cũng có thể trở thành "dỡ nhị đại" sao?
Khoản bồi thường chưa đến 70 vạn tệ trong kế hoạch bồi thường hoàn toàn có thể mang ra phỉ nhổ vào thứ tin đồn vừa thất thiệt vừa nực cười nảy.

Một cửa hàng có giá thuê hàng năm là 20+ vạn, vậy mà tiền đền bù chỉ có 70 vạn?
Nói ra ai mà tin?
Trong cả căn tin, chỉ có năm người ở bàn này biết sự thật.
Sau khi Ôn Dương rời bàn, chiếc đũa trong tay Giản Mộc Tư không hề nhúc nhích.
Sau khi do dự, cô bưng khay cơm rời khỏi chỗ ngồi.
Cô đến lối vào bên hông của Cục Công an, nán lại một lúc.

Cho đến khi chú bảo vệ không nỡ chỉ trơ mắt ra nhìn, bèn gọi cô ấy lại.
"Bác sĩ Giản? Có chuyện cần tìm sĩ quan Ôn sao?"

Chú bảo vệ mở cửa cho Giản Mộc Tư, khi Giản Mộc Tư bước vào, Lý Duyên Thanh và Trương Lộ Chi cũng vào theo.
"Đắn đo mãi, nhưng vẫn phải vào xem."
Lý Duyên Thanh thổ lộ nỗi lo lắng cho Giản Mộc Tư.
Lý Duyên Thanh lo lắng, suốt cả chặng đường đi chỉ sốt ruột bấm số cho Cục trưởng Trịnh.
Vì đang đi công tác, có vẻ như Cục trưởng Trịnh không mang theo điện thoại, nãy giờ chưa thể kết nối.
Ba người họ đi thoăn thoắt đến khu vực văn phòng cục trưởng trên tòa nhà cao nhất của Cục Công an...
"Ôn Dương! Cục trưởng Trịnh nói với tôi, cô là người làm cảnh sát, phải ưu tiên việc nước, gác lại việc nhà! Cha mẹ gương mẫu không sinh ra đứa con bất tài! Cô làm cảnh sát mà làm thế này sao? Nếu hôm nay mẹ cô vẫn còn ở đây, bà ấy chắc chắn sẽ là người đầu tiên ký tên! Diễn đàn Kinh tế Thế giới trước mắt là sự kiện tầm cỡ thế giới lần đầu tiên được tổ chức tại thành phố, cả cấp trên cấp dưới đều bị chủ cửa hàng vì lợi ích nhỏ như cô làm cản trở...!mẹ cô có thể hy sinh cả tính mạng, còn cô đã làm được gì!"
"Phó Cục trưởng Chu!!!"
Hốc mắt Ôn Dương đỏ hoe:
"Mẹ tôi..."
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Lý Duyên Thanh đập cửa phòng làm việc rầm rầm rầm, gây hoảng hốt cho hai người đang chìm trong những cảm xúc hoàn toàn trái ngược bên trong phòng.
Phó Cục trưởng Chu vừa bước tới vừa thở phì phò, ấn mạnh khoá cửa xuống.

Cửa phòng làm việc lập tức bị ông đập mạnh vào tường.
"Anh Chu, thật xin lỗi, Cục trưởng Trịnh có việc gấp muốn tìm Ôn Dương."
Lý Duyên Thanh chỉ vào chiếc điện thoại di động trong tay...
Thấy vậy, Phó Cục trưởng Chu ngây ra, đặc biệt là khi...
Đằng sau Lý Duyên Thanh còn có hai người nữa.
Ông cố gắng nén xuống tâm trạng không vui cực độ biểu hiện trên mặt, nghiêm túc nói với Ôn Dương phía sau: "Ôn Dương, cô nghe điện thoại trước đi, lần sau chúng ta nói chuyện."
"Không có lần sau! Tôi không còn gì để nói nữa!"
"Cô!"
Ôn Dương lướt qua người đàn ông trung niên đang tức giận chỉ vào nàng, nhưng vừa đi tới cửa, bước chân đột nhiên dừng lại.
Nàng tưởng...!
Chỉ có Lý Duyên Thanh...
Nào ngờ sau lưng Lý Duyên Thanh còn có cả Giản Mộc Tư.
Ánh mắt Ôn Dương ngưng đọng lại, nhưng sau đó vội cụp mắt xuống, luống cuống che giấu hốc mắt đã chuyển màu đỏ hoe.
Nàng bước nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Cái nơi chết tiệt này, cái nơi đã làm "nhục" nàng, làm "nhục" Dương Trường Vinh này.
......
Trong lúc vội vàng, chỉ trong chốc lát, Giản Mộc Tư đã nhìn thấy làn nước rưng rưng trong mắt Ôn Dương.
Đôi mắt đỏ ngầu đó...
Trái tim cô như bị bóp nghẹt chỉ trong tức khắc...
Rõ ràng đã tận mắt chứng kiến Ôn Dương chạy đi, nhưng cô lại bất lực vươn tay ngăn cản.
Trái tim cô quá đau đớn, đau đến mức không thể thở được.
......
"...Sư phụ Lý...!ban nãy Phó Cục trưởng Chu nói...!hy sinh...!là sao ạ?"
Đi theo Lý Duyên Thanh, Trương Lộ Chi lúng túng mãi, do dự mãi, cuối cùng cũng dám hỏi vấn đề này.
Cũng chính câu hỏi này đã khiến Giản Mộc Tư đang chìm đắm trong tâm trạng thương cảm phải hoàn hồn.

Cô đột nhiên có một cảm giác mạnh mẽ rằng tất cả sự thật về Ôn Dương đều nằm trong câu trả lời này.
Lý Duyên Thanh ngồi trở lại ghế sofa trong phòng trực, liếc nhìn Trương Lộ Chi: "Cậu đi tìm đại ca cậu đi...!vừa rồi Phó Cục trưởng Chu chỉ muốn nhấn mạnh cảnh sát nhân dân nên hy sinh vì nhân dân, cậu đừng hiểu lầm."
Trương Lộ Chi bán tín bán nghi rời khỏi phòng trực.
Đợi khi Trương Lộ Chi rời đi, Lý Duyên Thanh mới nhìn sang Giản Mộc Tư, im lặng một lúc, cuối cùng đáp: "...!Năm 2004, chắc là bác sĩ Giản không ở Trung Quốc nhỉ?"
"Lúc đó cháu học ở Anh."
Lý Duyên Thanh lắc đầu...
Trong Cục Công an Bắc Thành, không nhiều "người cũ" biết về vấn đề này.
Ông biết rằng Ôn Dương là một đứa trẻ rất hay dối lòng, ông đã biết như vậy kể từ khi nàng còn nhỏ.
Ông đã theo dõi Ôn Dương lớn lên, cho nên ông hiểu chứ, hiểu Ôn Dương rất coi trọng cô bạn Giản Mộc Tư này.
"Mẹ của Cừu Cừu là Dương Trường Vinh...!Trường trong Trường Giang, Vinh trong Vinh Quang."
"Cừu Cừu...!không chỉ có bố từng là cảnh sát chống m.a túy...!Mẹ con bé cũng là cảnh sát...!mất năm 2004...".