Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 149: 149: 23 Giờ 12 Phút





Nhịp đập đồng điệu
......
Giờ ăn sáng, Trương Lộ Chi không lấy làm lạ chút nào khi gặp đại ca Ôn.
Hôm qua Ôn Dương làm ca tối, gặp đại ca vào giờ ăn sáng sau khi ca tối kết thúc chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Nhưng lịch trình làm việc được điều chỉnh trong vài ngày qua chỉ là trò vui cho người ta xem.
Qua bài học để con cá lớn lọt lưới lần trước, trong chiến dịch truy bắt lần này, không một ai khác biết về những chuyện diễn ra trong cuộc diễn tập trước đó, ngoại trừ Cục trưởng Trịnh, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy, Đội trưởng Đội cảnh sát đặc nhiệm, Cố Ngôn Minh và Ôn Dương.
Nhiều sĩ quan cảnh sát thậm chí còn không biết hôm nay họ sẽ phải lao ra chiến trường.
Ban đầu Cố Ngôn Minh không đồng ý để Ôn Dương tham gia vào hành động này.
Nhưng là một người cung cấp thông tin cho Cục Công an, Mạnh Bái chỉ tin tưởng một mình sĩ quan Ôn, chưa kể Ôn Dương là người duy nhất trong số tất cả các sĩ quan cảnh sát đã từng nhìn thấy tên thủ lĩnh của băng nhóm buôn bán ma túy...
Sau khi thảo luận với Đội trưởng Đội phòng chống ma túy, Cục trưởng Trịnh đã gặp riêng Ôn Dương để nói rõ vấn đề mà không để Cố Ngôn Minh biết.
Mãi sau đó Cố Ngôn Minh mới biết Ôn Dương cũng tham gia vào chiến dịch bắt giữ này, khi anh hay tin thì đã quá muộn.
Ôn Dương đã biết tất cả nội dung hành động, bao gồm cả thời gian hành động.
Nếu không cho nàng ấy tham gia, nếu không có được sự tín nhiệm hoàn toàn của gián điệp Mạnh Bái, mọi thông tin về thời gian thay đổi gấp rút trong quá trình giao dịch ma túy đều sẽ không đến được bộ chỉ huy.
Cố Ngôn Minh bất lực, chỉ còn cách chấp nhận.
Sau khi anh em thảo luận xong, hành động lần này vẫn giống hành động nằm vùng một năm trước, vẫn phải giấu Ôn Quốc Đông.
Ôn Quốc Đông hoàn toàn không biết gì, thậm chí sáng nay còn nhận được cuộc gọi nói rằng con gái muốn ra ngoài chơi với bạn.
Người cha ở đầu dây bên kia còn hờn dỗi một lúc.
Chẳng lẽ con bé đi hẹn hò với Mộc Tư?
Về vấn đề mà Ôn Quốc Đông trăn trở, về đối tượng hẹn hò của con gái mình, sự hoang mang trong lòng ông chưa bao giờ nguôi ngoai kể từ khi rời khỏi căn tin.
Mặc dù Giản Mộc Tư không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng tâm trạng cô lúc nào cũng mất tập trung.
Minh Lạp đã gọi cô rất nhiều lần ở cửa văn phòng, nhưng cô vẫn ngẩn ngơ không đáp.
Mãi cho đến khi Minh Lạp bất lực bước vào văn phòng, gõ lên chiếc bàn trước mặt, cô mới kinh ngạc nhìn Minh Lạp như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
"Mộc Tư, em sao vậy? Gọi mấy lần đều không nghe?"
Trong mắt Minh Lạp hiện lên một tia lo lắng, sau đó quan tâm, hỏi: "Em không khỏe à?"
Giản Mộc Tư vô thức lắc đầu, nói thêm:
"Không phải."
Minh Lạp đến để nói chuyện với Giản Mộc Tư về chuyện đổi ca.
Trước đó Giản Mộc Tư đột ngột thông báo rằng cô không cần đổi ca nữa, vì vậy cô đã tự ý đổi lại lịch làm việc.
Nếu không đổi lại, sẽ phải làm bù, Giản Mộc Tư sẽ vất vả hơn rất nhiều.
"Ngày mai em vẫn làm ca sáng được chứ?"

Giản Mộc Tư ngập ngừng vài giây:
"...!Được..."
Khi rời khỏi đơn vị, Minh Lạp vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng không rõ kỳ lạ ở đâu...
Nói đến bữa sáng nay, Giản Mộc Tư vẫn ngồi cùng bàn với Ôn Dương...
Theo lý mà nói, chắc hai người này không cãi nhau đâu nhỉ?
Ngoài ra, theo như thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, Minh Lạp hầu như không bao giờ bắt gặp Giản Mộc Tư trong văn phòng...
Lúc này tự dưng có thế gặp cô ấy trong văn phòng, không khỏi cảm thấy thật kỳ lạ.
......
Thời gian hành động vụ bắt giữ là 11 giờ sáng.
Đây là thời gian chạm trán sau khi diễn ra phi vụ buôn bán ma tuý đã được hẹn trước.
Lần này, do số tiền giao dịch và số lượng ma tuý quá mức khổng lồ, những kẻ nguy hiểm số 1 và số 2 trong băng đảng ma túy sẽ đích thân đến giao dịch.
Đây chính là lý do tại toàn bộ Cục Công an Bắc Thành sẵn sàng dàn trận đón địch.
Sau một năm trôi qua, cuối cùng họ cũng nắm được cơ hội vung lướt tóm gọn băng đảng buôn bán ma túy.
Bố trí hiện trường, tuyến đầu nhất là chi đội cảnh sát đặc nhiệm, sau đó là chi đội phòng chống ma túy, cuối cùng là lực lượng cảnh sát chi viện được điều động từ chi đội tuần tra.
Với vai trò là lực lượng cảnh sát chi viện, chi đội tuần tra sẽ tạo thành vòng tròn bao vây ở rìa ngoài cùng, mức độ nguy hiểm khi họ tham gia hành động truy bắt này cũng được giảm đến mức tối thiểu.
10 giờ 59 phút, xe cảnh sát của chi đội tuần tra bao vây xung quanh điểm giao dịch từ phía ngoài ngã tư.
Lô đất này là nơi còn sót lại những tòa nhà đang trong quá trình phá dỡ và trưng thu.
Trên xe chỉ huy, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy vừa hạ lệnh, tất cả cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát phòng chống ma túy đều lũ lượt ập vào điểm giao dịch.
Ngoài ra, lực lượng công an xung quanh nơi đặt căn cứ địa của băng đảng buôn bán ma túy cũng phối hợp hành động.
Tiếng súng vang lên từ đống đổ nát...
Cùng lúc đó, những tiếng súng cũng vang lên từ căn cứ của băng đảng buôn bán ma túy...
Ôn Dương là một trong những lực lượng cảnh sát ở vòng ngoài địa điểm giao dịch.
Ngoài công việc hỗ trợ vây quét và nhận dạng ở vòng ngoài, một nhiệm vụ khác của Ôn Dương là bảo vệ Mạnh Bái.
Mạnh Bái vừa ra khỏi hiện trường giao dịch đã lên xe cảnh sát của Ôn Dương dưới sự bảo vệ của cảnh sát đặc nhiệm.
Ôn Dương vẫn chờ địch sẵn ở cửa xe cùng đồng đội trong chi đội tuần tra, không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.
Trung tâm Chỉ huy vẫn chưa báo tin về sự thành công của chiến dịch, công việc bao vây và bắt giữ ở hai địa điểm vẫn đang được tiến hành.
Nhưng lúc này, có một người phụ nữ tóc dài với thân hình cao lớn đã thu hút sự chú ý của Ôn Dương.
Nửa tiếng trước đã sơ tán dân cư khỏi khu vực tòa nhà đang trong quá trình phá dỡ, làm sao có thể vô cớ xuất hiện một bà già với thân hình cao to ở đây?
Dù đã cố gắng nguỵ trang dáng đi rề rà khó khăn, nhưng cách sải chân gượng gạo của "bà cụ" đã khiến Ôn Dương để mắt đến

Điều càng khiến Ôn Dương nghi ngờ hơn:
Bên cạnh bà già còn có một người đàn ông gầy gò.
Trực giác mạnh mẽ khiến trái tim Ôn Dương giật thót theo bản năng.
Nàng lập tức ra hiệu bằng mắt với đồng nghiệp, sau đó từ từ ngồi xổm vào xe cảnh sát, cầm bộ đàm lên.
"Mạnh Bái, nằm sấp xuống."
Ôn Dương bình tĩnh dặn dò người ngồi ở ghế sau, sau đó lấy cửa xe làm vật chắn...
Ôn Dương bật loa xe cảnh sát:
"Kẻ tình nghi phía trước mười mét, lập tức hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống!"
Người đàn ông cao to định lấy khẩu súng tiểu liên giấu trong ngực, thì bị người đàn ông bên cạnh khua tay ngăn lại:
"Đủ rồi, Lão Nhị...!anh em ta có thể sống thêm vài ngày thì sống thêm vài ngày...!đừng phản kháng..."
Tứ phía đều là xe cảnh sát và súng cảnh sát.
Hai người họ muốn trốn cũng không thể trốn đi đâu được.
Trùm ma tuý số 1 và số 2 đã sa lưới.
Chiến dịch đã thành công.
......
Trước khi lên xe, Ôn Dương cuối cùng cũng đợi được Cố Ngôn Minh đi ra từ tòa nhà đang xây dở.
Không bị thương...
"Có vài đồng nghiệp bị thương nhẹ."
"Ừm."
"Em lập công rồi, Cừu Cừu, anh trở về nhất định sẽ khen em trước mặt Cục trưởng vì có đóng góp quan trọng trong chiến dịch vây bắt.

Lần này em về đội điều tra kinh tế chắc chắn sẽ được thăng chức nhờ vào kinh nghiệm của em."
"Anh, em không định quay lại đội điều tra kinh tế."
"Hả? Không tính trở về sao?"
Cố Ngôn Minh dừng lại bên cạnh xe cảnh sát, ánh mắt sâu thẳm:
"Em định ở lại đội tuần tra à?"
Ôn Dương lắc đầu:
"Cũng không phải...!em định nộp đơn lên Cục, xin chuyển sang Phòng tuyên truyền."

"Phòng...!Phòng tuyên truyền?"
Hậu cần sao?
Cố Ngôn Minh sốc nặng...
Đã lăn lộn nhiều năm như vậy, cô gái quyết chí vào đội điều tra hình sự đã chủ động xin được chuyển về hậu phương.
Ôn Dương cười, nói:
"Thực ra tâm nguyện của em chính là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này.

Anh biết đấy, ước mơ của em chưa bao giờ là làm cảnh sát...!Làm trong Phòng truyền thông mỗi ngày đều được tiếp xúc với tin tức truyền thông, cũng coi như em được trở về với công việc cũ.

Hơn nữa em cũng có thể giúp quảng bá hình tượng vẻ vang của cảnh sát chúng ta, thực sự rất tốt anh ạ.

Anh biết đó, em không quan tâm đến những huân chương danh dự kia.

Nếu anh thực sự muốn giúp em, sau khi em nộp đơn xin thuyên chuyển, anh chỉ cần nói giúp em vài câu là được."
"Em nghĩ kỹ chưa?"
Ôn Dương cười, gật đầu.
Lần này là nàng thành tâm thật ý.
Cảnh sát của nhân dân, đã đi đến tuổi 31.
Cảnh sát của Dương Trường Vinh, đã đi đến tuổi 31.
Ôn Dương 31 tuổi, đã có thể bắt đầu một hành trình mới.
"Được, anh nhất định sẽ giúp em nói vài câu tốt đẹp trước mặt Cục trưởng."
"Cảm ơn anh!"
Cố Ngôn Minh đang nói chuyện với Ôn Dương, thì người bạn "gián điệp" của Ôn Dương trong đội phòng chống ma túy đã đến.
"Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?"
Cố Ngôn Minh xua tay như đuổi ruồi:
"Không phải việc của cậu, đồ phản bội."
"Đội trưởng! Anh có nhất thiết phải làm vậy không? Đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn ghim chuyện em mật báo tin tức cho Ôn Dương sao?"
Ôn Dương buồn cười nhìn Cố Ngôn Minh:
"Không ngờ anh Cố lại thù dai như vậy~"
"Mà này, Đội trưởng, Ôn Dương, vừa rồi hai người có nhìn thấy Lão Nhị không? Năm ngoái vừa gặp thằng ấy, vẫn thấy mắt nó bình thường, mới lâu lâu không gặp đã thấy cạnh mắt có thêm hai vết sẹo, nhìn ghê chết đi được!"
Cố Ngôn Minh cười.
Anh nhìn cấp dưới "phản bội" của mình, trêu chọc: "Sao? Sợ à?"
"Làm gì có chuyện đó! Em chỉ cảm thấy vết sẹo kia làm ô nhiễm mắt em quá."
......
Toàn bộ hành động kết thúc, Ôn Dương trở về Cục Công an cùng một lực lượng cảnh sát lớn.

Kết quả của hành động bắt lưới này chính là một cuộc "một mẻ hốt gọn".
Trong cả quá trình truy bắt chỉ có ba sĩ quan cảnh sát bị thương, đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Suốt buổi sáng nay, Giản Mộc Tư luôn đợi trong văn phòng của Trung tâm Cấp cứu.
Đợi mãi đến khi những chiếc xe cảnh sát liên tục chạy qua Trung tâm Cấp cứu, cô đứng bên cửa sổ, đột nhiên quay người lại...
Cô không biết mình nên chạy đi đâu...
Cô không biết bước chân mình nên đặt tới đâu...
Tất cả những gì cô biết là...
Cô không còn siết chặt nắm tay được nữa...
......
"Giản Mộc Mộc~"
Bác sĩ cấp cứu vừa lao ra khỏi Trung tâm Cấp cứu thì bị một người chặn lại.
Ôn Dương nắm cổ tay Giản Mộc Tư, tiếp đó siết chặt tay cô.
Sĩ quan Ôn đội mũ cảnh sát, một góc nơi vành mũ ánh lên sắc vàng ấm áp của mặt trời chiếu rọi.
Ánh sáng này rơi vào mắt bác sĩ cấp cứu, hoá thành từng đốm mặt trời li ti.
"Đi đâu vậy?"
Sĩ quan Ôn cực kỳ vui vẻ, cố ý nói đùa:
"Đi đâu mà vội thế, bận đi gặp bạn trai à?"
Giản Mộc Tư cụp mắt xuống...
Cuối cùng vẫn không thể kìm được giọt nước mắt hạnh phúc.

Cô hất tay sĩ quan Ôn, liếc đôi mắt dần đỏ, cười nói: "Ừ, đi gặp bạn trai."
"Hả?"
Ôn Dương sốt ruột, đi theo Giản Mộc Tư phía trước...
Tâm trạng của hai người vài phút trước bỗng thay đổi cho nhau.
Một người vui vẻ biến thành một người hoảng loạn, một người mang trái tim hoang mang biến thành một người hạnh phúc.
Khóe môi của Giản Mộc Tư cong lên, nói một câu đùa khiến người ta không biết là thật hay giả: "Dạo này có vài đồng nghiệp muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho chị, có lẽ chị nên suy nghĩ về việc đi ăn tối với một trong số họ."
Nữ anh hùng vừa chiến thắng trở về từ chiến trường lập tức biến thành một trái mướp đắng trước mặt người trong lòng.
Sĩ quan Ôn miệng méo xệch, trông cứ như sắp khóc, Giản Mộc Tư nhìn mà chỉ muốn cười.
"Ôn Dương, cuối tuần này đi xem phim không?"
"Đi!"
"Vậy đi cùng nhau né?"
"Được!"
.......