Khó chịu
......
Giản Mộc Tư cảm thấy rất khó chịu.
Khi Ôn Dương không thành thật về cơn đau, cô thấy khó chịu, nhưng khi Ôn Dương thành thật về chuyện nàng mất ngủ, cô càng cảm thấy tồi tệ hơn.
Cô không có cách giải quyết nào cả.
Cô chỉ có thể cầu nguyện viên thuốc giảm đau Ôn Dương vừa uống sẽ phát huy tác dụng sớm hơn một chút, để bệnh nhân tiều tụy này mau chóng bình phục.
Thời gian phục hồi sau phẫu thuật là từ 4 đến 6 tuần.
Giản Mộc Tư mong muốn biết bao chỉ cần kéo dài 1 ngày, hoặc thậm chí 1 giây.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người ngủ không ngon trên giường bệnh lần lượt tỉnh dậy.
Ôn Dương đứng bên bệ cửa sổ duỗi eo...
Cuộn tròn nhắm mắt trên giường bệnh dành cho người nhà cả đêm, thuốc giảm đau chỉ có thể giải quyết phần ngọn của vấn đề, nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với tự cắn răng chịu đựng cho qua.
Giản Mộc Tư cũng đã dậy.
Đêm qua, có lẽ cô đã ngủ được một lúc trong tiếng thở đều đều của Ôn Dương.
Cho đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm rọi vào phòng, quay lưng về phía cửa sổ, cuối cùng cô cũng tỉnh lại vì bị quấy rầy.
Vừa mở mắt ra, không thấy người đáng lẽ nên nằm trên giường dành cho người nhà đâu, Giản Mộc Tư giật thót tim.
Lúc đứng dậy, mới thoáng thấy Ôn Dương đang duỗi người bên bệ cửa sổ.
Haha~
Cô tự cười thầm...
Tâm trạng vì người khác mà biến đổi...!đã từ lâu cô không còn là Giản Mộc Tư của khi đó nữa.
"Ôn Dương."
"Vâng?"
Ôn Dương vén một khe nhỏ giữa hai tấm rèm, thò đầu ra ngoài, muốn nhìn cảnh đường phố phía xa.
Bỗng nghe thấy giọng nói của Giản Mộc Tư, nàng quay đầu lại, duỗi cánh tay trái cố định của mình ra, mỉm cười thật rạng rỡ.
Thế là, tâm trạng của Giản Mộc Tư cũng vui vẻ hơn nhiều.
Cô xuống giường, cầm sợi dây buộc tóc đặt trên tủ đầu giường lên buộc thành một kiểu đuôi ngựa đơn giản, sau đó nắm lấy tay phải của Ôn Dương:
"Đi thôi, đi tắm rửa."
Tối qua lẽ ra Giản Mộc Tư muốn tự tay giúp Ôn Dương tắm rửa.
Nhưng Ôn Quốc Đông đã làm chuyện mà cô muốn làm, cô chỉ có thể âm thầm tiếc nuối, lùi hy vọng sang ngày hôm sau.
Đi theo Giản Mộc Tư vào phòng tắm, Ôn Dương vẫn còn thoáng chốc hoang mang.
Tại sao vừa dậy đã phải vào phòng tắm?
Tại sao Giản Mộc Mộc đi tắm lại dẫn theo mình?
"Giản Mộc Mộc~"
Rõ ràng Ôn Dương không thể ngăn nổi nữ bác sĩ kiên trì.
Bác sĩ Giản dẫn Ôn Dương đến bên bồn rửa tay, rửa sạch tay cho bản thân xong, cô giúp Ôn Dương bóp ra một lượng kem đánh răng chỉ to bằng cỡ hạt đậu, rót đầy nước súc miệng, sau đó, đặt hai thứ này trước tầm mắt và tầm với của Ôn Dương.
Khi Giản Mộc Tư cầm lên chiếc bàn chải đánh răng của Ôn Dương, Ôn Dương đột nhiên ngộ ra...
Nàng mỉm cười với Giản Mộc Tư, đôi mắt cười xinh đẹp đáp ngọn ngàng ngay trong ánh mắt Giản Mộc Tư.
Con ngươi xao động, trái tim rung ring, Giản Mộc Tư xoay người, lấy khăn mặt treo trên móc xuống.
Hôm qua cô nhìn thấy hành động của Ôn Quốc Đông ở cửa, do đó đã biết chủ nhân của chiếc khăn mặt này, của chiếc bàn chải đánh răng này, của chiếc cốc nước súc miệng này là ai.
Hai người trong phòng vệ sinh phối hợp rất ăn ý.
Người vừa đánh răng xong đặt cốc nước súc miệng xuống, ngay sau đó được đưa cho chiếc khăn đã được vắt khô sau khi thấm qua nước ấm.
Ôn Dương mím môi.
Bị thương ở tay trái, mặc dù chỉ có thể làm vệ sinh đơn giản, nhưng dường như sự đơn giản như vậy lại khiến người ta vui vẻ.
Giản Mộc Tư vỗ vỗ người đang giấu mặt trong khăn âm thầm vui vẻ: "Ôn Dương, chị về ký túc xá trước, lát nữa sẽ mang bữa sáng đến cho em.
Em muốn ăn gì?"
Ôn Dương vội vàng ngăn Giản Mộc Tư lại:
"Không cần đâu Giản Mộc Mộc..."
Trái tim vừa ngọt ngào vừa đau xót, không thôi lo lắng:
"Lát nữa bố em sẽ mang bữa sáng đến..."
Ôn Dương ngập ngừng...
So với nỗi sợ hãi thẳm sâu trong lòng khiến nàng muốn trốn cũng không tránh kịp, rốt cuộc nàng vẫn bị đánh bại bởi tâm lý đau lòng cho Giản Mộc Tư...
"Chị tới đây ăn cơm cùng em đi, chị phải tới ăn cùng em đấy nhé."
Nàng phải nhìn Giản Mộc Tư ăn sáng mới có thể yên tâm.
Phải được nhìn thấy đối phương ăn no, sau đó đi làm.
Nàng vẫn không muốn vì sự từ chối tinh tế của mình mà khiến đối phương cảm thấy buồn.
Thật vậy, trong một khoảnh khắc, Giản Mộc Tư cảm thấy nhói đau.
Cô cho rằng bản thân vẫn chưa đủ tư cách để đứng bên cạnh nàng ấy, chưa có đủ tư cách cảm nhận từng niềm vui và nỗi buồn cùng nàng ấy, nhưng may mắn thay, ngay sau đó cô đã thấy được sự lo lắng và quan tâm của người này dành cho mình.
Giản Mộc Tư cười, gật đầu:
"Được, chị về ký túc xá thay quần áo trước."
Nếu tối qua không mượn quần áo của Ôn Dương mà mặc, cô đã phải đi ngủ trong bộ quần áo đồng phục mặc nguyên cả buổi sáng hôm ấy.
Ký túc xá Trung tâm Cấp cứu gần như trong tầm với trong mắt những người khác là vậy, nhưng đối với Giản Mộc Tư lúc này, đây là một chặng đường dài thật lãng phí thời gian.
Sau khi tan làm, cô chạy thẳng đến khu điều trị nội trú của bệnh viện, rồi mãi không muốn rời đi.
Người không muốn rời đi đã tìm một cái cớ để mượn bộ đồ ngủ của Ôn Dương.
Cô sẽ không chịu thừa nhận...
Rằng có đôi lúc...!cô thực sự có h@m muốn đối với bộ đồ ngủ đang mặc trên người này.
H@m muốn chiếm hữu, khao khát yêu đương, vô cùng muốn được thân mật và che chở.
......
Mãi cho đến khi Ôn Quốc Đông đến, Ôn Dương mới hiểu vì sao tối qua bố mình lại một đi không trở lại.
Không ngờ bác sĩ cục băng ngày thường vô cùng kiệm lời lại là một bậc thầy khéo ăn khéo nói, lời lẽ tài tình khi thuyết phục Ôn Quốc Đông.
Bác sĩ Giản đã thử hết một lượt mọi phương pháp thuyết phục Ôn Quốc Đông.
Bị thuyết phục, Ôn Quốc Đông đã phải tháo mũ cởi giáp, nhường cho cô vị trí người gác đêm, lại còn yên tâm 200% về Giản Mộc Tư dù không hiểu sao lại cảm thấy như vậy.
Ông yên tâm giao con gái cho Giản Mộc Tư chăm sóc...
Không chỉ vì Giản Mộc Tư là một bác sĩ, có lẽ còn bởi vì những lời Giản Mộc Tư đã nói...
Lời nói khiến một người cha phải xúc động:
"Con gái của chú là người quan trọng nhất đối với cháu."
Ôn Quốc Đông có thể thấy rõ sự chân thành và hào quang trong đôi mắt Giản Mộc Tư.
Và cũng vào lúc đó, ông đột nhiên nghĩ tới trước đây Ôn Dương từng...
Ông nghĩ tới ba ngày nghỉ phép đột xuất vào tháng trước của cô con gái, chỉ nói là đi du lịch ngay gần đây rồi biến mất tiêu.
Dù viện cớ nói là đi du lịch, nhưng hôm nào về nhà cũng tắm rửa sạch sẽ.
"Mộc Tư, chú muốn hỏi một chuyện."
"Chú Ôn, chú nói đi ạ."
"Hồi tháng 8, Cừu Cừu có xin nghỉ phép ba ngày, nói với chú là đi du lịch ở ngay gần đây, con bé có đi cùng cháu không?"
Sắc mặt Giản Mộc Tư hơi ngơ ngác, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.
Cô nghĩ về ba hôm mà mình phát sốt, đúng là Ôn Dương đã xin nghỉ ba ngày, nhưng không ngờ nàng ấy lại kiếm cớ vớ vẩn như vậy.
"Đúng vậy.
Em ấy đi cùng cháu."
Cô khẳng định chắc nịch, nhưng lại gây ra một con sóng lớn trong lòng Ôn Quốc Đông.
Sắp đến cái tuổi nhìn thấu mọi thứ, nghe thủng mọi chuyện, tâm tư của Ôn Quốc Đông càng thêm minh mẫn.
Giản Mộc Tư không mảy may nhận ra rằng cô đã bị Ôn Quốc Đông tính kế một lần.
Giờ khắc này Ôn Quốc Đông đã chắc chắn đối tượng cảm mến đã khiến con gái mình trăn trở vạn phần là ai.
Là một người sở hữu ánh nhìn sâu xa, ông phát hiện ra nỗi khổ và sự bất lực của con gái vào cái đêm nàng thú nhận đã có người mà nàng thích trong tim.
Thảo nào con gái nói mấy lời như thế...
Thảo nào...
Con gái của ông...
Hoá ra đã thích một người con gái khác.
Khi định thần lại, Ôn Quốc Đông đã sốc lại càng thêm sốc bởi lời thừa nhận của Giản Mộc Tư.
Người quan trọng nhất...
Lẽ nào...
Ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ấm áp nhất có thể: "Được, vậy tối nay phiền cháu chăm sóc Cừu Cừu."
......
Ôn Quốc Đông đi bộ từ khu nội trú của bệnh viện về nhà.
Ông từng là anh hùng phòng chống m@ túy oai phong suốt nửa cuộc đời, nửa đời sau là một doanh nhân tháo vát lanh lợi.
Vậy mà giờ đây lại về nhà với dáng vẻ ngẩn ngơ thẫn thờ.
Sau khi vào nhà, Ôn Quốc Đông đi thằng vào phòng làm việc.
Ông nhìn linh vị người vợ đang nhìn ông với ánh mắt kiên quyết và quả cảm, thở dài thật sâu:
"Trường Vinh...!Cừu Cừu có người thích rồi..."
Làn nước mắt dày đặc đã che khuất tâm trạng của người cha.
Rốt cuộc là vui vẻ hay bất lực?
Rốt cuộc là chấp nhận hay phản đối?
Rốt cuộc, là gì chứ...
"Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy..."
Dù ông đã hy vọng vô số lần:
Hy vọng có một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất có thể đứng bên cạnh con gái ông, bảo vệ kho báu quý giá này giống như ông đã từng...
Nhưng......
Nhưng khi đối mặt với hai trái tim mong manh mà nóng hầm hập của hai cô gái trẻ, ông không thể phản đối, không thể nói ra những lời cay nghiệt.
Chỉ là...!ông chỉ có thể không nhúng tay vào.
Ngước nhìn bức di ảnh trên bàn thờ, Ôn Quốc Đông mỉm cười.
Ông không định giúp con gái trong chuyện tình cảm của con.
Con đường phía trước còn rất dài và khó khăn...
Nếu người đó là do định mệnh sắp đặt, vậy hai cô gái phải tự đấu tranh thôi.
......
Ôn Quốc Đông vừa mang bữa tối đến đã rời khỏi bệnh viện.
Hôm nay người cha già còn giao cho Giản Mộc Tư công việc giặt giũ buổi tối của Ôn Dương.
Do không chịu đựng được cảnh không thể tắm gội những hai ngày, Ôn Dương đã ngồi vào phòng tắm.
Buổi sáng, nhân lúc Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư không có ở đó, Ôn Dương đã lẻn đi gội đầu trong một tiệm cắt tóc gần bệnh viện.
Khi cảm thấy đầu tóc đã sạch sẽ sảng khoái, đây là thời điểm hoàn hảo để tính đến chuyện đi tắm.
Giản Mộc Tư quấn hai lớp màng bọc vào tay trái của Ôn Dương, rồi lại buộc thêm ba chiếc túi bảo quản.
Tay trái bị thương được bảo vệ cực kỳ kín mít xong xuôi, Giản Mộc Tư mới cho phép Ôn Dương vào phòng tắm.
Nhiều khi, Giản Mộc Tư cũng muốn đề xuất đưa Ôn Dương về ký túc xá của cô.
Trong ký túc xá của cô có bồn tắm, kê tay ngoài thành bồn tắm rõ ràng thích hợp hơn và an toàn hơn ở đây.
.......
Đến tối, cơn đau từ ngón tay lại hoành hành, Ôn Dương ngoan ngoãn uống thuốc giảm đau.
Viên thuốc giảm đau loại vừa đã giúp nàng dễ chịu hơn nhiều.
Ôn Dương nhắm mắt yên lặng nằm trên giường, không nghĩ đến ngón tay bị thương nữa, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cơn đau âm ỉ và chút ít ấy vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của nàng.
Tác dụng của thuốc giảm đau chỉ phát huy cho hai tiếng ngủ...
Ôn Dương không phải vì đau mà tỉnh lại, nàng vì cơn ác mộng giật mình mà đổ mồ hôi đầm đìa.
Mơ thấy ác mộng, Ôn Dương đột nhiên mở to hai mắt, đột ngột ngồi dậy.
Chuyển động đột ngột của Ôn Dương lập tức đánh thức Giản Mộc Tư khi cô đang nằm trên giường dành cho người nhà bệnh nhân.
Giản Mộc Tư bật chiếc đèn ngủ mang từ ký túc xá tới, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẫm mồ hôi của Ôn Dương.
Cô vội vàng bước tới, Ôn Dương vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn ác mộng...
Khắp đôi mắt chỉ thấy nỗi sợ kinh hoàng, cơ thể vẫn khẽ run.
Giản Mộc Tư không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ biết ôm chặt Ôn Dương vào lòng:
"Không sao, Ôn Dương, không sao rồi."
Biểu hiện này khác hoàn toàn cơn đau do bị thương.
Ôn Dương có thể chịu đựng cơn đau do bị thương;
Nhưng còn cơn đau trong tim, Ôn Dương không cách nào trốn thoát.
"Gặp ác mộng à?"
Giản Mộc Tư vén những sợi tóc tán loạn trên mặt Ôn Dương, gạt đi những giọt mồ hôi lăn tăn trên mặt nàng.
Ôn Dương bất giác mở mắt ra, nhưng dù mở mắt ra vẫn khó có thể nhìn rõ ràng.
Nàng vừa mơ thấy Lý Duyên Thanh, mơ thấy Dương Trường Vinh...!
Mơ về giây phút hy sinh của họ...
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy khoảnh khắc Dương Trường Vinh hấp hối...
Chưa được nghe những lời cuối cùng của Dương Trường Vinh, cũng không thể nào biết mẹ mình đã nghĩ gì vào giây phút cuối cùng của cuộc đời...
Nàng nắm lấy gấu áo ngủ của Giản Mộc Tư, nắm mãi mà không nói gì.
Phòng bệnh rất yên lặng, yên lặng đến mức ngay cả tiếng thở và nhịp tim cũng đập vào hai bên thái dương.
Ôn Dương nhíu mày, ấn mạnh vào thái dương bên phải...
Khi nàng muốn lấy tay phải ấn vào thái dương bên trái, Giản Mộc Tư đã ngăn nàng lại giữa chừng.
Những vết móng tay hằn sâu nơi thái dương bên phải hiện rõ trong mắt Giản Mộc Tư dưới ánh đèn mờ.
Nàng ấy...
Đã phải mạnh tay đến mức nào đây...
Giản Mộc Tư lùi lại một chút, lùi về nơi giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng trong phòng bệnh.
Cô mím chặt môi dưới, hai tay đặt lên nơi thái dương Ôn Dương.
Đêm nay, chỉ ngủ được hai tiếng.
Hôm nay, vẫn chỉ ngủ được hai tiếng.
Rốt cuộc...
Ôn Dương là đang bị mất ngủ, hay bị cơn ác mộng quấy nhiễu...
Không biết đã bao nhiêu ngày rồi...
.......