Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 127: 127: 21 Giờ 49 Phút





Canh gà hầm xương
......
Để kịp đến phiên chợ sáng sớm và mua được những thứ rau quả tươi ngon, Ôn Dương đã ra khỏi cửa từ khi mặt trời vừa mới ló dạng.
Mặc dù tiếng động gây ra rất nhỏ, nhưng người nằm ở giường bên cạnh vẫn nhận ra.
Thấy Giản Mộc Tư mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Ôn Dương thuận thế quỳ xuống bên cạnh giường...
"Giản Mộc Mộc, chị ngủ tiếp đi.

Em ra ngoài mua thức ăn, lát nữa sẽ về."
Chỉ bằng một giọng nói đầy mị lực, người nửa tỉnh nửa mơ lại chìm vào giấc ngủ yên bình.
......
Hôm qua không kịp đi chợ sáng, Ôn Dương chỉ có thể đi siêu thị mua đồ.
Hôm nay vì đã kịp đến phiên chợ sáng, cô gái gặp chợ như cá gặp nước làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Mỗi một loại quả đều lựa một ít.
Trước khi quyết định mua, còn phải lên mạng tra hàm lượng dinh dưỡng của từng loại trái cây.
Thậm chí còn tra thật kỹ các loại thức ăn mà nàng không thích.

Rau là thực phẩm nên được mua theo mùa.
Các loại rau đúng mùa bao giờ cũng tươi ngon sạch sẽ hơn so với trái mùa.
......
Cô gái đi chợ trở về ký túc xá với vài chiếc túi ni lông to đùng.
"Giản Mộc Mộc, em đã về."
Nhưng người ra đón cô gái đi chợ về lại là Lâm Nguyệt Thanh.
Ôn Dương sửng sốt, vội vàng cúi người hành lễ:
"Chào cô ạ."
Người đi chợ mới vài phút trước vẫn còn tâm hồn phơi phới, lúc này đột nhiên hoá thành ủ rũ trước mặt Lâm Nguyệt Thanh.
Lâm Nguyệt Thanh nhướng mày, buồn cười nhìn Ôn Dương, như thể đang phạt Ôn Dương giấu chuyện con gái mình bị ốm.

Tên gián điệp định đột nhập vào nhà con gái mình có vẻ như không chuyên nghiệp lắm.
Ôn Dương cười hì hì, nụ cười vô cùng nịnh nọt.
Nhìn thấy những thứ trong tay Ôn Dương, mà cho dù có không thấy, Lâm Nguyệt Thanh vẫn có thể đoán ra cô gái này vừa ra ngoài làm gì.
Trong phòng tắm, trên bồn rửa mặt có hai cốc đánh răng, hai chiếc bàn chải đánh răng và kem đánh răng.

Trên tủ giày ở cửa ra vào có thêm một đôi dép lê nữ.
Lâm Nguyệt Thanh nhìn thoáng qua đã biết đó là kiểu dép cho nữ, không những vì số đo không lớn, quan trọng hơn cả chính là đôi dép mang màu hồng phấn điệu đà.
Lâm Nguyệt Thanh quả thực có chút không hài lòng vì Ôn Dương biết chuyện mà không báo, nhưng hành động ân cần quan tâm của nàng đã thắng được trái tim của người mẹ này.
Chưa kể, lúc này cô có thể nhìn thấy Ôn Dương trong ký túc xá của Giản Mộc Tư, thấy Ôn Dương cầm chìa khóa mở cửa mà không cần gõ cửa...
Người mẹ này cảm thấy...
Dự đoán ban đầu của cô càng ngày càng có nhiều khả năng là sự thật.
Lâm Nguyệt Thanh trở lại vẻ mặt như thường ngày, nhận lấy những thứ trên tay Ôn Dương.
Mặc dù cảnh sát Ôn ngoan ngoãn có lòng muốn tự mình mang đồ vừa mua về vào trong bếp, nhưng nỗi sợ trước người lớn tuổi đã khiến nàng phải buông tay, đặc biệt là khi đó là Lâm Nguyệt Thanh.
Không biết nếu hôm nay gặp Hạ Lương, liệu có giống như vậy không?
"Bố nói lát nữa làm việc xong sẽ tới thăm con.

Bố mẹ vừa tình cờ gặp Lục Nhiên, nghe Lục Nhiên nói con bị ốm..."
Lâm Nguyệt Thanh ngồi bên giường, phàn nàn với cô con gái út.
Chuyện lớn như ốm đau mà không nói với bố mẹ.
Giản Mộc Tư chỉ mỉm cười im lặng lắng nghe bà Lâm phàn nàn.
Mới đầu cô không biết Lâm Nguyệt Thanh biết tin tức từ đâu, nhưng qua câu nói của bà Lâm, hai người còn lại trong phòng đã hiểu được đại ý.

Hôm qua Ôn Dương mới phát hiện ra Lục Nhiên và Minh Lạp sống cùng nhau, nhưng Giản Mộc Tư thì khác, cô đã biết chuyện này từ vài ngày trước.
Dù sao cô cũng là hàng xóm của Minh Lạp, là bạn thân nhất của Lục Nhiên.
Lục Nhiên vừa ôm được người đẹp về tay đã thông báo cho cô ấy đầu tiên.
Ngày đầu sống chung, lại còn đưa người tình thất lạc lâu năm đến ký túc xá của Giản Mộc Tư buôn chuyện rất lâu.
Mắt không thấy, tim không sau, kể từ ngày đó trở đi, Giản Mộc Tư ít gặp người hàng xóm bên cạnh hẳn.
Còn người đang ngồi trên ghế sofa thì nhướng mày.
Ôn Dương đột nhiên cảm thấy mặt trời chân lý chói qua tim...
Cô và chú đã tình cờ gặp dì Lục Nhiên?
Haha, rõ ràng dì nhỏ và chị Minh cũng là gián điệp do cô Lâm cài vào!
Nhớ lại hôm qua vừa gặp dì Lục Nhiên rồi đấu khẩu với dì ấy...
Ôn Dương nghĩ chắc chắn Lục Nhiên đã chủ động báo tin cho Lâm Nguyệt Thanh.
Không có "tình cờ" nào ở đây cả.
Lâm Nguyệt Thanh đến nhà đúng lúc khiến nàng không kịp trở tay.


Dù là ai khi gặp người lớn đều phải thật cẩn trọng, đúng không?
Lần này đúng là bị đột kích bất ngờ.
Sĩ quan Ôn thông minh đã đoán đúng, quả thực rất gần với sự thật.
Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Lương biết chuyện Giản Mộc Tư bị ốm đúng là do từ sáng sớm Lục Nhiên đã chủ động gọi điện thông báo.
Chỉ là nguyên nhân có hơi không giống.

Trong mắt một người thích drama không ngại chuyện lớn như cô Lục, rõ ràng cô làm vậy vì lợi ích của cảnh sát Ôn.
Nhỡ như sau này làm dâu nhà người ta thì sao?
Tạo cơ hội vun đắp tình cảm trước, đúng là một chuyện công đức vô biên.
Thực ra, cô Lục cũng muốn gửi đến cảnh sát Ôn:
Đừng cảm ơn dì.
Dì chỉ làm những điều cần phải làm.
......
Lâm Nguyệt Thanh không giống những người cha người mẹ khác mà Ôn Dương từng được gặp.
Từ bé đến giờ, Ôn Dương không phải chưa từng gặp qua cha mẹ của những người bạn khác.
Những cha mẹ khác luôn sợ làm phiền con và bạn con tụ họp, ngay cả khi ở nhà riêng, họ đều sẽ cố gắng để con và bạn tự nhiên nhất có thể.
Nhưng bà Lâm thì khác.
Phàn nàn xong với cô con gái út về chuyện ốm mà không nói, bà nhìn chằm chằm như đang giám sát hai cô gái ăn sáng.
Đó vẫn chưa phải điều kỳ lạ nhất...
Rõ ràng là một người mẹ vô cùng cưng chiều con gái, nhưng cứ luôn dõi theo từng hành động của Ôn Dương.
Ôn Dương đang xem TV trong phòng khách, Lâm phu nhân liền ngồi trong phòng khách tám chuyện phiếm với Ôn Dương.
Nói là tám chuyện, nhưng thực chất là dò hỏi về tổ tiên mười tám đời nhà sĩ quan Ôn.
Đối mặt với bà Lâm tò mò, Ôn Dương nghĩ đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, chỉ cho rằng bà Lâm cũng là người rất quan tâm đ ến Giản Mộc Tư, thế là, biết thì thưa thốt, kể sạch sẽ lý lịch nhà mình cho người ta nghe.
Bao gồm cả chuyện mẹ của nàng là Dương Trường Vinh...
Đây là chuyện mà mấy tháng trước nàng còn nghĩ là bí mật.
Khi đó Giản Mộc Tư đang ở Anh, còn Lâm Nguyệt Thanh vẫn luôn Trung Quốc, quả thực đã từng nghe nói đến cái tên này.
Không chỉ thế, Lâm Nguyệt Thanh còn biết trước đây Ôn Quốc Đông từng làm cảnh sát phòng chống m@ túy, thế nên bà xem như hoàn toàn an tâm.
Một gia thế như vậy, nhất định phải rất liêm khiết và trong sạch.
Và những đứa trẻ được lớn lên trong một gia đình như vậy...
Hỏi cặn kẽ về gia cảnh của Ôn Dương xong, Lâm Nguyệt Thanh tiện thể nghe vài câu chuyện về thời thơ ấu của Ôn Dương, sau đó bà theo Ôn Dương vào bếp.

Lần trước Hạ Lương nhập viện, thứ thức ăn Ôn Dương mang đến phòng bệnh là thành phẩm sau khi đã nấu.
Thành phẩm có thể lừa người, nhưng tận mắt thấy tay nghề nấu nướng thì không lừa được ai.
Lâm Nguyệt Thanh đứng bên cạnh Ôn Dương một cách rất tự nhiên, giả vờ hiếu kỳ đặt câu hỏi như một người phụ nữ không biết chuyện bếp núc.
Nhưng không lâu sau, Lâm Nguyệt Thanh đã bị ấn tượng bởi kỹ năng dùng dao điêu luyện và tư thế nhanh nhẹn linh hoạt của Ôn Dương.
Nụ cười của Lâm Nguyệt Thanh càng lúc càng tươi rói...!nhất là khi chứng kiến Ôn Dương kiểm soát gia vị và nhiệt độ vừa phải, sự hài lòng trong lòng bà không ngừng tăng lên.
Những đứa trẻ không biết nấu ăn sẽ phải bối rối không biết vài muỗng cà phê hay vài thìa trong sách nấu ăn dạy rốt cuộc là bao nhiêu.
Còn những đứa trẻ biết nấu ăn, chỉ cần quen tay hay làm là sẽ có thể kiểm soát gia vị hợp lý...
Cũng giống như Ôn Dương vậy.
"Cô, để con làm, để con mang đồ ăn lên."
Bà Lâm vô cùng mãn nguyệt, dường như bà có tâm trạng rất tốt khi chủ động mang các món ăn lên.
Các món được mang lên đều là những món con gái bà yêu thích.
"Ngại quá cô ạ, con không biết cô tới, không kịp hỏi cô thích ăn gì."
Nghe xong, bà Lâm càng thêm mãn nguyện:
"Tiểu Mộc thích ăn món gì là cô thích món nấy, không sao Cừu Cừu, không cần quá khách khí."
Lâm Nguyệt Thanh đã gọi cái biệt danh Cừu Cừu...!vậy là đã thực sự rất hài lòng.
Lâm Nguyệt Thanh thi thoảng gắp thức ăn vào bát Ôn Dương trong bữa ăn.
Tần suất cao đến mức đến cả Giản Mộc Tư ngồi cạnh cũng cảm thấy kỳ quái.
"Thử món canh này đi, Giản Mộc Mộc.

Lần trước chú nhập viện, không phải chị nói món canh này rất ngon sao? Nếm thử xem, xem có khác lần trước không?"
Mắt cười của Ôn Dương lộ rõ, cười tươi đến mức Giản Mộc Tư bỗng nhiên cảm thấy khó xử lạ thường.
"Nhớ lầm rồi, lần trước chị nói Viện trưởng khen ngon, không có nói chị thấy ngon."
Nụ cười của Ôn Dương càng thêm rạng rỡ, trông như đã nhìn thấu vẻ khó xử của Giản Mộc Tư từ lâu:
"À...Vậy sao? Hóa ra bạn học Giản Mộc Mộc không thích...!thật đáng tiếc...!uổng công làm mất tiêu~"
Nói một câu lại ngắt một câu, giọng điệu vô cùng tiếc nuối và tủi thân, khiến người xem duy nhất tại đây là Lâm Nguyệt Thanh phải dỡ bỏ hình tượng trang nghiêm để cố gắng nhịn cười.
Đôi tai Giản Mộc Tư càng lúc càng đỏ.
Rõ ràng biết chắc chắn Ôn Dương đang trêu đùa, nhưng vẫn lo lắng lời phủ định khó xử của mình sẽ làm đối phương tổn thương.
"...!Chị không có khen ngon...!cũng không có chê dở..."
Lần này Lâm Nguyệt Thanh không thể kiềm chế được nữa, cuối cùng cũng phải phì cười.
Thấy bị Lâm Nguyệt Thanh cười nhạo, Giản Mộc Tư ngay lập tức tìm lý do đứng dậy rời khỏi bàn.
Món canh này hoàn toàn không thể uống được.
Giản Mộc Tư nương theo bức tường quay lại phòng ngủ, trốn trong chiếc chăn điều hòa.
......
Trước khi Lâm Nguyệt Thanh rời đi, bà đi vòng quanh phòng ngủ và nói một câu với Giản Mộc Tư.
Người mẹ cười, đánh giá về Ôn Dương:
Cừu Cừu là một cô bé ngoan.

Là một người mẹ, trong những vấn đề mà bản thân còn bứt rứt không thôi, tuy bà không chọn cách ngăn cản, nhưng vì lo lắng cho con cái, quan tâm đến con ngoan, bà vẫn chưa thể nào ủng hộ hết mình.

Lâm Nguyệt Thanh đã từng chứng kiến những cái xấu trên thế gian này, bà lo sợ những điều tồi tệ ấy sẽ làm tổn thương hai đứa trẻ ngoan.
"Tạm biệt, Cừu Cừu"
"Tạm biệt cô, cô đi đường cẩn thận nhé."
"Được~"
Người ốm nằm trong chăn dỏng tai lên nghe động tĩnh ngoài cửa...
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, Giản Mộc Tư cảm thấy cứ như bị hai người này phản bội vậy?
Sau khi tiễn Lâm Nguyệt Thanh đi, Ôn Dương vui vẻ cầm hộp thuốc và nước ấm, gõ cửa phòng ngủ của Giản Mộc Tư, bước vào phòng ngủ.
Thấy trên giường có một cục "bé tằm" cuộn tròn thành quả bóng, trong tim và trong mắt Ôn Dương ngập tràn cảm giác đáng yêu.
Nàng đặt những thứ trên tay lên tủ đầu giường, giọng nói bất giác mềm đi vài phần:
"Giản Mộc Mộc, lát nữa mới ngủ nha? Còn chưa uống thuốc buổi trưa mà."
Sĩ quan Ôn biết chắc chắn cô chưa ngủ, nhưng để giữ thể diện cho người ốm, sĩ quan Ôn tốt bụng đã quay lưng đi.
Đợi đến khi người sau lưng rõ ràng muốn lật người, sĩ quan Ôn biết ý rời khỏi phòng ngủ:
"Em ra phòng khách xem TV đây, cửa không đóng, cần gì cứ gọi em, chị uống thuốc trước đi~"
Nhắn nhủ xong, sĩ quan Ôn nhịn cười bước khỏi phòng ngủ.
Mặc dù lấy danh nghĩa làm y tá cho Giản Mộc Tư, nhưng thực ra nghỉ làm ba ngày liên tiếp đã cho sĩ quan thời gian thư giãn hiếm hoi.

Hôm qua Giản Mộc Tư đột nhiên sốt cao, thần kinh của Ôn Dương gần như căng thẳng cả ngày.
Còn hôm nay, cơn sốt của Giản Mộc Tư đang dần hạ bớt, Ôn Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tâm trạng được thả lỏng, cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến.
......
Gần như đã ngủ trên giường hơn một ngày, bác sĩ Giản sau khi đã ngủ "no nê" không còn muốn ngủ thêm nữa.
Giản Mộc Tư cầm cuốn sách phẫu thuật tim trên tủ đầu giường lên đọc một lúc, mãi mà không thấy phòng khách có động tĩnh gì.
Người ốm tò mò đứng dậy đi ra kiểm tra, lúc này mới phát hiện TV đã bị tắt tiếng bởi một viên sĩ quan nào đó.
Xem TV không có tiếng như vậy...!đương nhiên rất dễ buồn ngủ!
Giản Mộc Tư cười bất lực, quay lại phòng ngủ lấy chăn điều hòa đắp cho người đang ngủ cuộn tròn trên ghế sofa.
Tự xưng là một viên cảnh sát có phản xạ nhạy bén là vậy, nhưng sĩ quan Ôn hoàn toàn không mảy may biết gì.
......
Trời sập tối, Giản Mộc Tư rời giường, men theo tường tiến vào bếp.
Hôm nay đỡ mê man hơn rất nhiều, cô đã có đủ năng lượng để nấu một bữa tối đơn giản.
Món canh gà hầm xương làm trong mấy tiếng đồng hồ sáng nay được cô cho vào nồi đun cùng mì sợi làm bữa tối.
Làm vậy không những tránh lãng phí thức ăn, mà còn có thể nếm được món canh gà hầm xương...
Phương pháp vẹn cả đôi đường này, chính là cách Giản Mộc Tư giải toả sự bối rối cho chính mình.
.......