Đoàn Giai Thu không hỏi được nguyên do từ Đoàn Duệ Thanh, trong lòng cũng không bỏ xuống được việc này.
Đoàn Duệ Thanh cũng thấy được hai ngày nay Đoàn Giai Thu không được bình thường, nghĩ đến ngày đó Vân Thiệu Thần bộc lộ ra tính hướng, trong lòng cảm thấy thay tam cô khổ sở, thay anh họ khổ sở.
Sau khi “cô gái” được hắn trả lời quanh co xong, tam cô cũng không hỏi gì thêm, điều này làm cho Đoàn Duệ Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Khang Ninh Huy đáp ứng giới thiệu bạn bè cho Đoàn Duệ Thanh, cuối tuần dẫn hắn đến tiệm trà Phú Khê, bảo hắn sắp xếp thời gian rảnh.
Đoàn Duệ Thanh nghĩ chắc lúc đó Vân Thiệu Thần đã trở về rồi, liền hỏi: “Tôi có thể mang thêm một người đến không?”
“Dẫn theo người?” Khang Ninh Huy nhướng mày: “Ngươi muốn dẫn theo ai?”
“Anh của tôi.” Đoàn Duệ Thanh nói.
“Có thể.” Khang Ninh Huy gật đầu, cười: “Chỉ cần ngươi không quên mang theo trà ngon, muốn mang ai đi đều được, ông ta buôn bán, tự nhiên sẽ không đem ngươi đuổi ra cửa.”
Đoàn Duệ Thanh gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến ngày Vân Thiệu Thần trở về, trong lòng theo bản năng lại muốn thân thiết với anh.
Những ngày Vân Thiệu Thần rời đi, trong nhà không có gì bất đồng, Đoàn Duệ Thanh cùng Đoàn Giai Thu đi làm, ngày qua ngày, cũng y như bình thường.
Nhưng Đoàn Duệ Thanh vẫn cảm thấy có điểm khác lạ, tam cô trở nên kỳ quái, bản thân hắn cũng trở nên là lạ, không biết là cảm giác gì.
Vân Thiệu Thần trở lại là buổi tối ngày thứ ba, chậm hơn dự định lúc trước.
Lúc anh trở về biểu tình không khác mọi ngày, lạnh lùng thản nhiên, cho nên Đoàn Duệ Thanh cũng không có cách từ trên mặt của anh đoán được hành động lần này có thành công hay không.
Bất quá thấy anh hoàn hảo trở về, trong lòng Đoàn Duệ Thanh vẫn rất vui vẻ, chủ động cầm lấy áo khoác trên tay anh.
“Anh, anh đi rửa mặt trước đi.” Vân mẹ còn chưa trở về, Vân Thiệu Thần lại vừa từ bên ngoài trở về khẳng định rất mệt, Đoàn Duệ Thanh liền làm em trai ngoan chuẩn bị nước ấm rửa mặt cho anh.
Vân Thiệu Thần nhìn đến thau nước ấm trước mặt mình, cùng với vẻ mặt tươi cười của đứa nhỏ trước mặt, nguyên bản tâm tình có chút mệt mỏi đột nhiên trở nên thoải mái không ít.
Y tiếp nhận thau nước, nhúng khăn lau mặt, nhưng lúc lau qua cổ, mày lại hơi nhíu lại.
“Anh, cánh tay anh bị sao vậy?” Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn nhìn anh, lúc này cũng phát hiện điểm khác thường, liền nhớ đến trước khi rời đi, trên tay anh có vết thương.
“Không sao cả, trầy da mà thôi.” Vân Thiệu Thần khẽ lắc đầu.
Đoàn Duệ Thanh nhìn cánh tay anh trong chốc lát, sau đó trầm mặc đứng lên đi mất.
Vân Thiệu Thần cảm thấy thần sắc cậu có chút ký quái, trong lòng phỏng đoán đứa nhỏ có phải có việc gì hay không.
Đoàn Duệ Thanh đi vào phòng ngủ, lúc sau cầm theo hòm thuốc cùng băng gạc ra ngoài.
“Vết thương trên tay anh còn chưa thay băng đi?” Đoàn Duệ Thanh lấy đồ trong hòm ra để lên mặt bàn, sau đó nhìn anh.
Vân Thiệu Thần thấy ánh mắt của cậu mang theo nghi hoặc, nhưng chỉ đứng đó nhìn thẳng vào mình, điều này làm cho y có một loại ảo giác y là cả thế giới của cậu, tầm mắt y dời xuống nhìn đến bờ môi cậu, trong đầu liền tự giác nhớ đến cảm nhận hương vị môi cậu ngày đó.
“Anh nhìn em như vậy làm gì? Không muốn bôi thuốc sao?” Đoàn Duệ Thanh bị anh nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, vì thế trừng mắt nhìn anh hỏi.
“Vết thương trên đầu đã đi kiểm tra chưa?” Vân Thiệu Thần miễn cưỡng dời tầm mắt, đưa tay sờ sờ khối băng gạc trên đầu cậu.
“Đã không có việc gì nữa, em đi kiểm tra rồi.” Đoàn Duệ Thanh liễm hạ mắt, cảm giác trong lòng có chút kỳ quái, đột nhiên lại cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn cảm thấy anh họ nhìn nghiêm túc, nhưng kỳ thật rất ôn nhu, nếu anh muốn ôn nhu với người nào, không ai có thể thoát được.
Trong lòng Vân Thiệu Thần vẫn không quá yên tâm, nhưng y cách một tầng băng gạc cũng nhìn không được cái gì, cuối cùng chỉ có buông tha.
“Anh, anh để em xem cánh tay anh được không?” Tránh được ánh mắt Vân Thiệu Thần, trong lòng Đoàn Duệ Thanh tốt hơn rất nhiều,
Hắn luôn biết đôi mắt anh nhìn đẹp lắm, tầm mắt chuyên chú lại thâm thúy, nhìn nhiều sẽ bị mê hoặc, sinh ra cảm giác bị hút hồn. Nhưng bởi vì trước đây luôn tự nhủ trong lòng, cho dù cả đời này không kết hôn với nữ nhân, cũng không được tùy ý động tâm với nam nhân, cho nên khi đối mặt với mị lực của Vân Thiệu Thần, hắn còn có thể tận lực làm như không thấy, không để cho mình bị anh hấp dẫn. Nhưng khi một tầng cửa sổ bị đối phương đâm thủng, một mặt khác rõ ràng phơi bày trước mặt hắn, không cho hắn xem nhẹ nó, vì thế tình cảm bị dấu diếm mãnh liệt được cọ rửa, tuy rằng bên ngoài vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ cảm giác được, hết thảy đã bắt đầu vô pháp khống chế rồi.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn không dám nghĩ sâu, chỉ có thể trốn tránh.
“Để anh tự làm đi.” Vân Thiệu Thần trong lòng thở dài một tiếng, vươn tay lấy đi đồ vật trên tay cậu, nhưng cũng đồng thời cầm lấy tay cậu.
Đoàn Duệ Thanh như là bị cắn một phát lập tức rút tay lại, đồ vật trên tay lập tức rớt xuống đất.
Vân Thiệu Thần không biết cậu bị gì, nhíu mày nhìn cậu một cái, xoay người nhặt băng gạc dưới đất lên bỏ vào thùng rác, sau đó lấy cái mới ra.
Ánh mắt Đoàn Duệ Thanh dời từ băng gạc trong thùng rác nhìn qua anh, trong lòng hơi căng thẳng, miêm man suy nghĩ, không biết có phải động tác của mình vừa rồi làm thương tâm anh họ hay không, ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy bất an.
“Anh, thứ bảy này anh có rảnh không? Theo em đến một nơi được chứ?” Đoàn Duệ Thanh tươi cười, nắm lấy áo anh lắc lắc, hắn không muốn quan hệ với Vân Thiệu Thần mạc danh kỳ diệu bị đẩy ra xa.
“Đi đâu vậy?” Vân Thiệu Thần tuy rằng chú ý đến cậu có chút khác thường, nhưng y căn bản không nghĩ nhiều, trên thực tế hoàn toàn không để ý đến việc đó, cho dù y đã sớm để người này vào tận đáy lòng, lo lắng che chở cậu.
“Ở đây có một tiệm trà tên Phú Khê, anh nghe đến bao giờ chưa?” Đoàn Duệ Thanh cười nói, này thật sự là một đề tài tốt, có thể dời đi lực chú ý của anh họ, khiến anh không khổ sở.
Vân Thiệu Thần nghe được hai chữ Phú Khê thì nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừ, có nghe nói qua, nghe nói ông chủ ở đó rất có lai lịch.”
“A? Như thế nào?” Đoàn Duệ Thanh cảm thấy hứng thú hỏi han.
“Cụ thể anh không rõ lắm, chỉ biết lão nhân ở tiệm trong thành phố cũng là một nhân vật giỏi giang.” Vân Thiệu Thần luôn không hỏi thăm này nọ, cho nên y cũng chỉ biết đại khái.
Đoàn Duệ Thanh gật đầu, không hỏi thêm nữa.
“Anh có hai ngày nghỉ ngơi, sẽ đi cùng em.” Vân Thiệu Thần nói.
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm gật đầu, nói “Em đi nấu cơm, lát nữa nói chuyện với anh.”
“Ừ.” Vân Thiệu Thần gật đầu.
Cơm chiều rất nhanh đã được chuẩn bị, Đoàn Duệ Thanh hoàn toàn có thể làm một mình, không cần người khác hỗ trợ. Vân Thiệu Thần lo lắng mẹ mình một mình về nhà buổi tối, nói một tiếng với Đoàn Duệ Thanh, liền ra khỏi nhà đến khách sạn đón người.
Đoàn Duệ Thanh thấy con trai trở về, hết sức cao hứng, tuy rằng vết thương trên tay con khiến nàng cảm thấy đau lòng, nhưng người đầy đủ trở về nàng đã rất yên tâm.
Trên đường hai người về nhà, Đoàn Giai Thu nhiều lần định nói lại thôi, Vân Thiệu Thần rốt cục nhịn không được, chủ động hỏi: “Mẹ, có việc gì sao?”
“Ai, cũng không có gì.” Đoàn Giai Thu không được tự nhiên khoát tay, mắt thấy sắp đến trước nhà, nếu không nói, về nhà cũng không xong, vì thế thở dài nói: “Thiệu Thần a, con đừng trách mẹ nhiều chuyện, chính là…hai ngày trước mẹ có hỏi Duệ Thanh, nó có thích cô gái nào không…”
Vân Thiệu Thần dừng bước lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng, nhưng không mở miệng.
Đoàn Giai Thu cẩn thận quan sát nét mặt con mình, thấy y không có khổ sở hay mất hứng, mới yên tâm một chút, tiếp tục nói: “Duệ Thanh lại ấp úng không chịu nói thật, mẹ không biết nó rốt cục là thẹn thùng, hay có suy nghĩ gì khác.” Nàng nói xong khó xử nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi con mình “Nếu không, chính con tìm cơ hội thử thăm dò nó một chút? Mẹ không hiểu sao lại cảm thấy đứa nhỏ này rất giống con ở phương diện kia.”
Nàng nói không nên lời loại cảm giác này, có lẽ bởi vì biết con trai khác với người bình thường, cho nên khi nàng nhìn người khác cũng theo bản năng nghĩ đến phương diện đó, mà cảm giác của nàng với Đoàn Duệ Thanh, chính là ngẫu nhiên sẽ khác với nam sinh bình thường, nàng nói không rõ, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được.
Vân Thiệu Thần nghe xong lời của nàng, cũng không lập tức nói gì, Đoàn Giai Thu sợ con mình trong lòng khổ sở, lại bổ sung: “Thiệu Thần à, nếu không con cứ thử xem đi, mẹ trải qua nhiều chuyện, đã sớm thấy, con người ta cả đời chớp mắt liền trôi qua nhanh lắm, sống vui vẻ cũng trôi qua, sống cứng nhắc cũng như vậy, mẹ vẫn hy vọng con có thể vui vẻ mà sống cả một đời.”
Vân Thiệu Thần trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nói với nàng: “Cảm ơn mẹ, việc của tiểu Duệ, con sẽ tự hỏi em ấy, mẹ đừng quan tâm đến.” Y nhìn mẹ mình tóc đã dần bạc, cảm thấy thực đau lòng, việc này vốn là chuyện của y, hiện tại lại phiền toái nàng lo lắng đến.
“Được được, mẹ sẽ không quản nữa.” Đoàn Giai Thu gật đầu, cảm thấy có chút vui mừng, thật ra nàng sợ đứa nhỏ này chuyện gì cũng để trong lòng, Duệ Thanh có thể tiếp thu hay không là một chuyện, con trai có thể sống phóng khoáng một chút không lại là chuyện khác.
Vân Thiệu Thần liễm hạ mắt, che dấu cảm xúc cuồn cuộn bên trong.