Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 26




Đoàn Duệ Thanh thấy bọn họ không dám tiến lên, thoáng thả lỏng nắm tay.

  Lúc này người vẫn luôn được hắn che chắn phía sau Thẩm Khanh Hoa đột nhiên đẩy hắn ra đi về phía trước, nói với hai tên lưu manh: “Ta đưa tiền cho các ngươi, các ngươi đừng làm khó chúng ta.”

  Đoàn Duệ Thanh đối với hành động của nàng khẽ nhíu mày, không biết nàng làm như vậy là đúng hay sai, cũng không ngăn cảng nàng.

  Hai tên kia nghe được hai mắt liền sáng rỡ, liếc nhau, một tên nói với nàng: “Vậy được rồi, chúng ta cũng chỉ cần tiền thôi, sẽ không làm khó dễ các ngươi.”

  Nhà của bọn họ đều ở trên núi, học hành lại không ra gì, không muốn làm ruộng, vào thành phố tìm việc lại không được lâu, nên cứ ở đây đi tìm người chặn đường, muốn đòi tiền thôi, chân chính giết người phóng hỏa sẽ không dám.

  Cha của Thẩm Khanh Hoa dù sao cũng là lãnh đạo cấp cao, nàng cũng là cô gái được chiều chuộng nuôi lớn, một thân xinh đẹp xa hoa đầy trang sức, cùng với khuôn mặt trắng nõn, nhìn thấy cũng biết được là con nhà giàu có, tùy tiện cũng có thể lấy được tiền từ nàng. Lúc này nàng chủ động muốn đưa, bọn họ đương nhiên cao hứng.

  Nàng thấy hai tên đó đáp ứng rồi, lấy tiền từ trong ví ra, lấy toàn bộ tiền đưa cho bọn họ, nói: “Bao nhiêu đây được rồi đi.”

  Tiểu lưu manh nhìn thấy số tiền lớn như vậy, mắt đều tỏa sáng, vậy cũng đủ bọn họ tiêu dao trong thành phố một thời gian.

  Một tên trong bọn chúng lập tức tiến lên lấy tiền, một bên cười muốn lệch cả quai hàm.

  Thẩm Khanh Hoa nhìn bộ dáng hắn, khóe miệng thản nhiên cười khinh miệt, khép ví lại, nói: “Vậy có thể để chúng ta đi rồi chứ?”

    “Chờ một chút.” Lúc này một tên vốn không mở miệng đột nhiên đi đến, bắt lấy cổ tay nàng: “Lấy vòng ngọc trên tay ngươi xuống đây.”

  “A!” Thẩm Khanh Hoa bị đau cánh tay, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị đối đãi như vậy, có chút bị dọa.

  “Ngươi làm gì? Buông nàng ra.” Đoàn Duệ Thanh thấy tình hình không ổn, lập tức đi đến chắn giữa hai người, gạt tay tên kia ra.

  “Ngươi la con mẹ gì, cút ngay!” Người nọ thấy trước mặt đổi thành đàn ông, liền không chút lưu tình đá một cước.

  Đoàn Duệ Thanh vội vàng che chở Thẩm Khanh Hoa lùi lại, nhưng không hoàn toàn tránh được, bị tên kia đá vào ngực.

  Người nọ cũng là một tên kiêu ngạo, trước giờ không có nam nhân nào dám lớn tiếng trước mặt y, đá một cước tựa hồ chưa hết giận, liền bắt lấy bả vai Đoàn Duệ Thanh đẩy mạnh một phen.

  Đoàn Duệ Thanh bị kẹp giữa hai người, không thể trốn đi đâu, cũng không thể chống trả được, cú đá trước đó của tên kia cơ hồ khiến hắn gần như té xuống, lần này bị đẩy, thiếu chút nữa mang theo Thẩm Khanh Hoa phía sau trượt chân.

  “Ngươi, các ngươi không phải nói lấy tiền rồi sẽ không động vào chúng ta sao?” Thẩm Khanh Hoa lần này thật sự bị dọa, sắc mặt tái nhợt. Nàng dù sao cũng là con gái, trực diện đối mặt với tên nam nhân hung ác không lưu tình, không sợ đến mức té xuống đã tốt lắm rồi.

  Nam nhân kia nhìn nàng một cái, cả người nàng đều run lên, lúc này tên đó mới vừa lòng liếc mắt về phía Đoàn Duệ Thanh.

  Đoàn Duệ Thanh nhìn thẳng tên đó, người nọ nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên híp mắt nói: “Anh ngươi là Vân Thiệu Thần?” Thành phố này cũng không đến nỗi lớn, dù sao những người như anh họ cũng thuộc hàng đứng đầu, liên hệ một chút liền nhận biết được.

  Với lại những năm này thành phồ được cấp trên ra chỉ thị nghiêm khắc trừng trị những hành vi phạm tội, chỉnh đốn lại không khí thành phố, mà Vân Thiệu Thần lại được lãnh đạo coi trọng, những tên lưu manh ở đây không có bao nhiêu người không biết anh.

  Đoàn Duệ Thanh không nghĩ đến tên đó có thể nhận ra mình, trong lòng cả kinh, đang suy nghĩ đối sách, tên đó đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Nguyên lai thật sự là người thân của hắn ta.” Người nọ nói xong nghiêng đầu liếc mắt với tên còn lại.

  “Là tên cảnh sát chuyên đi bắt người đó sao?” Tên còn lại ngẩng đầu, biểu tình trên mặt cũng thay đổi.

  “Chính là hắn.” Tên kia nói, trên mặt hiện lên một tia thô bạo.

  “Vậy ngươi muốn làm gì?” Người cầm tiền bị biểu tình của y dọa đến, hắn chỉ muốn tiền, chuyện khác cũng không dám làm.

  Năm ấy đầu đường cuối ngõ giữa các nam nhân lưu hành một loại nguyên tắc, mặc kệ việc đúng hay sai, nếu như anh em của mình bị người khác khi dễ, bọn họ nếu như không giúp đỡ, thì chính là không nghĩa khí, không có can đảm, loại nam nhân này rất bị bọn họ khinh bỉ.

  Người đàn ông âm lãnh kia hiển nhiên thuộc loại đó, lúc này gặp được em trai của kẻ thù hắn, chắc chắn sẽ thay anh em mình báo thù.

  Đoàn Duệ Thanh thấy lệ khí trong mắt tên đó càng ngày càng nặng, toàn thân đề phòng đứng thẳng, đoán được người nọ không dám trực tiếp gặp anh họ gây phiền toái, nhưng có khả năng sẽ làm vậy với mình. Đoàn Duệ Thanh nghĩ người này nhiều nhất cũng chỉ đánh mình cho hả giận, không dám trực tiếp lấy mạng người, hắn chỉ cần cam đoan Thẩm Khanh Hoa không bị thương là được.

  Tuy rằng hắn không có cảm giác gì với Thẩm Khanh Hoa, nhưng dù sao cũng là nam nhân, dù sao cũng phải bảo hộ nàng. Hơn nữa nếu Thẩm Khanh Hoa lần này bị thương, chẳng phải sẽ cho nàng cơ hội tiếp cận anh họ hơn, đó không phải điều hắn muốn.

  “Cái đó, lỡ bị người khác bắt gặp thì sao, nếu không, coi như xong đi.” Người cầm tiền hiển nhiên không phải loại thích nghĩa khí, lấy được tiền rồi, hắn sao lại muốn dấn vào việc không cần thiết này.

  “Câm miệng, ngươi quên lần trước A Chấn giúp ngươi chạy thoát rồi sao?” Nam nhân âm lãnh nghiêng đầu trừng mắt.

  Thẩm Khanh Hoa lúc này không biết có phải bị dọa đến phát điên rồi không, lại thừa dịp bọn chúng đang nói chuyện mà chạy vào đường tắt gần đó.

  Nhưng nàng bước chân mảnh mai, sao có thể thoát khỏi nam nhân âm lãnh kia, hắn lập tức vươn tay nắm tóc nàng lôi về.

  “A!” Thẩm Khanh Hoa kinh hoảng hét to một tiếng, Đoàn Duệ Thanh cũng bị hoảng sợ, tiến đến muốn lôi cánh tay tên đó ra “Là đàn ông thì đừng đánh phụ nữ.”

  “Cút ngay!” Tên kia bị Đoàn Duệ Thanh lôi ra nên tức giận, một tay nắm bả vai Đoàn Duệ Thanh, một tay nắm lấy đầu hắn đập vào vách tường bên cạnh.

  Thân thể Đoàn Duệ Thanh vẫn là của một đứa trẻ vị thành niên, căn bản không phải đối thủ của tên lưu manh lăn lộn ngoài đường quanh năm, đầu bị đập vào tường phát ra âm thanh lớn, trong nháy mắt đã cảm thấy choáng váng, đồng thời cảm nhận được loại chất lỏng từ từ chảy xuống mặt mình.

  “Dám đụng vào tao! Con mẹ nó, đập chết mày!” Tên đó còn không hết giận, nắm đầu Đoàn Duệ Thanh đập vào tường một lần nữa.

  Thẩm Khanh Hoa bị tên kia xô té xuống đất, nhìn thấy Đoàn Duệ Thanh đầu chảy đầy máu, lần thứ hai sợ tới mức hét to.

  “Mày con mẹ nó câm miệng!” Tên còn lại bị tiếng thét Thẩm Khanh Hoa dọa đến, chỗ này dù là con hẻm cũ, nhưng ngẫu nhiên vẫn có người đi qua, vạn nhất nếu có ai nghe được chạy đến giúp đỡ liền phiền toái.

  Thẩm Khanh Hoa lúc này đã sợ đến chân mềm nhũn, bị tên còn lại đạp nằm dài trên đất.

  “Này, làm sao bây giờ?” Hắn thấy đồng bọn còn đang nắm đầu Đoàn Duệ Thanh, rất muốn bỏ chạy một mình, dù sao tiền hắn đã có được rồi, cũng không muốn gây án mạng ở đây. Nhưng nghĩ đến sau này còn muốn sống yên ổn ở đây, lại không dám làm vậy.

  Tên kia còn nắm đầu Đoàn Duệ Thanh đập vào tường thêm vài lần, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn ngừng lại, nghe đồng bọn nói mới tự hỏi một lúc, nói: “Cứ bỏ bọn chúng lại đây, chúng ta về nhà trốn một thời gian không ra ngoài là được.”

  “Vậy đi nhanh đi.” Lời này vừa lúc đúng ý tên còn lại, hắn vội vàng lấy vòng ngọc trên tay Thẩm Khanh Hoa xuống, còn lấy cả đôi bông tai, trước khi đi còn sờ soạng mặt và ngực nàng một lúc, mới vừa lòng đứng dậy.

  Nam nhân âm lãnh cũng buông ra Đoàn Duệ Thanh đã bất tỉnh, từ trên người cậu sờ soạng một lúc, chỉ lấy được hơn mười đồng, tức giận lại hung hắng đá cậu một cước.

  “Đi nhanh đi, ta nghe thấy có người đang đến.” Tên còn lại kéo hắn.

  Nam nhân lúc này mới buông tha Đoàn Duệ Thanh, chạy đi.

  Trong hẻm nhỏ rốt cục yên tĩnh trở lại, Thẩm Khanh Hoa run rẩy thân mình, nhìn Đoàn Duệ Thanh đầu đầy máu trên đất, cả người nàng như nhũn ra, một bước cũng không dám tiến lên.

  “Cứu, cứu mạng với…..”

  Thẩm Khanh Hoa miễn cường tìm lại chút sức lực, nhưng hai chân xụi lơ vô pháp đứng dậy, góc tường bị mưa thấm qua, nhiễm đen cả áo trắng của nàng.

  Nàng ngồi bệch ở góc tường khóc lớn, nửa giờ ngắn ngủi này, quả thực giống như ác mộng cả đời nàng.