Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 21




Đoàn Duệ Thanh chuẩn bị xong mọi thứ, mới đi đến nhà bếp ở khách sạn. La Hoằng thấy cậu trở về sớm như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là cao hứng.

Hai người nói nói cười cười ra khỏi khách sạn, Đoàn Duệ Thanh nói đến đồ vật mình mang về cho y nghe.

La Hoằng nghe xong nói: “Đặc sản miền quê là thứ tốt a, ngươi về viết một bảng báo giá cả và số lượng cho ta, bất quá nương ta chút đỉnh, ta có người học trò ở bên ngoài mở nhà hàng, vừa mới bắt đầu, nên giá cả xem xét cho ta chút ít đi.” Y nói xong vỗ vỗ bờ vai cậu, ý tứ khá dễ hiểu.

Đoàn Duệ Thanh gật đầu, mỉm cười đáp: “Cái này đương nhiên, vậy ngài muốn đi xem đồ ngay bây giờ không?”

La Hoằng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng được, trước hết đi xem đi.”

Vân Thiệu Thần đang thu xếp đồ đạc ở nhà, thấy hai người trở về, liền gật đầu chào La Hoằng.

“Bếp trưởng La, đây là anh họ của ta, là một cảnh sát.” Đoàn Duệ Thanh giới thiệu.

“Cảnh sát à, là một nghề tốt.” La Hoằng cười nói.

Vân Thiệu Thần bắt tay với y, gật đầu không nói thêm gì.

Đoàn Duệ Thanh liền trở lại vấn đề những đặc sản mình đem đến.

Lợn rừng xử lí và bảo quán khá tốt, màu sắc tươi, mùi cũng ổn, không có một chút hư hỏng nào. La Hoằng nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đưa ba mươi cân cho nhà hàng của học trò mình, tám mươi cân cầm về khách sạn.

Đoàn Duệ Thanh tính giá cả cho y khác nhau, đưa đến khách sạn thì mười ba đồng một cân, tổng cộng 1040 đồng. Mà đối với nhà hàng của học trò La Hoằng thì lấy ít hơn, ba mươi cân tổng cộng thu 350 đồng, giảm bớt bốn mươi đồng.

Chín con gà tre cộng chín con gà rừng, Đoàn Duệ Thanh cùng tiểu cô trói cũng không tính chặt, vẫn còn sống.

La Hoằng nhìn đến, miệng liên tục tán thưởng, đám gà rừng còn sống như muốn từ trong mắt y biến thành một bàn mỹ thực.

Hai gà tre, hai gà rừng để cho La Hoằng, tổng cộng năm mươi đồng, giá cả này đã thật tiện nghi với y, còn bảy gà tre, bảy gà rừng còn lại thì đưa cho khách sạn, gà tre tính mười hai đồng một con, gà rừng là mười bảy đồng, tổng cộng 203 đồng.

Măng tre thì gần như đều để lại cho học trò La Hoằng, một đồng một cân, tổng cộng một trăm cân chỉ để lại cho khách sạn hai mươi cân, lấy 1.2 đồng một cân, tổng cộng là 24 đồng.

Cuối cùng là nấm đông cô và nấm mèo đen, cộng thêm nhiều nguyên liệu, số lượng cũng không nhiều, nhưng là nguyên liệu tốt dùng để nấu những món ăn vùng quê, Đoàn Duệ Thanh bỏ ra khoảng một trăm đồng mua về, bán lại với giá hai trăm hai.

Cái này giá có chút cao, La Hoằng cũng biết ý tứ của hắn, không nói thêm gì, gật đầu đồng ý.

Hai bên tính tốt giá cả xong, phần bán cho khách sạn là 1487 đồng, phần của riêng La Hoằng là 480 đồng, tính toán xong, Đoàn Duệ Thanh mới đem rau diếp cá đã được chính mình rửa sạch ra, ngẩng đầu liền thấy La Hoàng nhãn tình sáng lên, trong lòng hắn thầm khen y quả nhiên cũng biết nhìn hàng.

Đoàn Duệ Thanh cầm ra, mỉm cười nói với y: “Cái này là ta đào được trên núi, đầu bếp La nhất định biết nó ăn có hương vị gì, ta định chính mình gieo trồng để tăng số lượng nó một chút, có thể tặng cho ngươi dùng nấu ăn cũng tốt lắm.”

La Hoằng cao hứng nhận lấy đưa lên mũi ngửi, cười nói: “Cây này trước đây ta đến nông thôn cũng từng được ăn qua, rất ngon, lại dinh dưỡng, là một loại cây thuốc đông y, ta lúc đó cũng muốn mang về, nhưng cũng không nhờ được người đi đào giùm, những ai chưa ăn qua nó sẽ không thích, nhưng một khi ăn được rồi sẽ ăn đến nghiện, vậy đi, để ta trồng giúp ngươi phát triển thêm loại này, tiểu Đoàn à, ngươi có tiền đồ a.” Y nói xong vỗ vỗ vai Đoàn Duệ Thanh, đối hắn giơ ngón cái lên.

Đoàn Duệ Thanh chỉ mỉm cười, tuy rằng thoạt nhìn rất vui vẻ, nhưng cũng không có nhiều đắc ý.

Vân Thiệu Thần ở một bên nhìn vẻ mặt cậu, không biết nghĩ đến điều gì, chân mày hơi nhíu lại.

La Hoằng không nói thêm gì nữa, liền thanh toán tiền cho Đoàn Duệ Thanh, tổng cộng 1967 đồng, nói: “Nếu về sau còn có những thứ như vậy nữa, đều đưa tới cho ta, giá cả cũng cho ta ít tiện nghi đi, thành phố này cũng không lớn, có một nửa nhà hàng đều có học trò của ta, ngươi muốn mở rộng cái gì, cứ đưa tới cho ta là được.”

Đoàn Duệ Thanh được nhiên đáp ứng, hắn biết La Hoằng lúc đem về cho khách sạn, khẳng định cũng kiếm lấy chút lời, chẳng qua việc đó cũng không đến phiên hắn quản.

Bàn xong việc mua bán, hắn lại đem gói trà đã được chia ra đưa cho La Hoằng, nói là nhà mình làm, để y về thử qua.

Nếu là nhà tự làm, vậy nhận không cũng được, La Hoằng tự nhiên vô cùng vui vẻ nhận lấy.

Sau đó Đoàn Duệ Thanh giúp La Hoằng kêu xe, đem đồ gửi đến hai nơi, La Hoằng lúc này mới vừa lòng rời đi.

Tiễn bước La Hoằng, Đoàn Duệ Thanh thở ra một hơi, trầm tĩnh ngồi vào ghế lấy sổ sách ra bắt đầu tính toán.

Vân Thiệu Thần rót cho cậu chén trà, sờ đầu cậu hỏi: “Mấy thứ này kiếm được bao nhiêu?”

“Ân, mua thịt lợn rừng nhà thôn trưởng 880 đồng, đồ vật linh tinh này nọ khoảng 100 đồng, tổng cộng là 980 đi, bán ra 1967 đồng, tính ra lời khoảng một ngàn đồng, coi như không tồi.” Đoàn Duệ Thanh đối với người trong nhà với khi gặp người ngoài luôn không giống, cười rộ lên hai mắt cong cong, thập phần xinh đẹp.

Vân Thiệu Thần gật đầu, xoay người đi vào phòng, chốc lát lại đi ra, đem một số tiền để trước mặt Đoàn Duệ Thanh, nói: “Đây là 5000 đồng, em cầm lấy đi, dùng để nhận thầu ngọn núi kia.”

“Ách, cái đó em đã đủ tiền rồi.” Đoàn Duệ Thanh nhìn đến số tiền kia, vội đứng dậy. Trên người hắn có 3000 đồng của ông ngoại, tiểu cô cùng Dương Huy đưa 2000, hơn nữa lần này bán đồ cũng được gần 2000, tổng cộng có 7000 đồng, đủ để nhận thầu ngọn núi rồi.

Vân Thiệu Thần nhíu mày, lại cầm tờ giấy trắng đưa đến trước mặt cậu, không cho cự tuyệt nói: “Viết giấy nợ đi.”

Đoàn Duệ Thanh nhìn số tiền kia, trong lòng cảm động không biết nói thế nào, viết giấy nợ cho anh xong, nhìn thấy anh đem giấy nợ bỏ vào túi rồi, đột nhiên tiến lên ôm cổ Vân Thiệu Thần nói: “Anh, cảm ơn anh.”

Vân Thiệu Thần bị cậu ôm lấy thân thể cứng đờ, một hồi lâu mới giơ tay lên sờ sờ đầu cậu, lại vỗ vỗ vai, thấp giọng nói: “Nói ngốc cái gì vậy.”

Đoàn Duệ Thanh không buông ra, Vân Thiệu Thần thân thể thực rắn chắc lại ấm áp, hắn có chút không muốn rời đi.

“Được rồi mau đi thôi, không phải muốn trở về thu thập qua ngọn núi kia sao, đừng trì hoãn nữa.” Vân Thiệu Thần vỗ vai cậu.

Đoàn Duệ Thanh cũng không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy anh họ nhà mình tựa hồ là thẹn thùng, nhịn không được nhếch môi cười.

“Anh, anh cho em mượn tiền, có nói qua với tam cô không?” Hắn buông thắt lưng anh ra đứng thẳng người dậy, vừa lúc thấy được Đoàn Giai Thu không biết khi nào lại đứng trước cửa.

Vân Thiệu Thần nguyên bản đang định trả lời vấn đề của cậu, nhưng lại thấy đứa nhỏ đang ngơ ngác nhìn nơi khác, có chút nghi hoặc quay đầu lại.

“Mẹ, mẹ tan tầm sao? Sao giờ này đã về rồi?” Vân Thiệu Thần nhíu mày, lúc này còn chưa tới giữa trưa, mà buổi trưa nàng cũng luôn không trở về nhà.

“À, mẹ trở về lấy đồ.” Đoàn Giai Thu gật đầu, tựa hồ như vừa hồi phục thần trí.

“Tam cô, người không thoải mái sao?” Đoàn Duệ Thanh nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng thập phần lo lắng.

“Không, không có việc gì.” Đoàn Giai Thu lắc đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng, xoay người đi vào phòng ngủ, đi đến cửa mới nói với Vân Thiệu Thần: “Thiệu Thần, con vào đây nói chuyện với mẹ một chút.”

Vân Thiệu Thần nhíu mày, bất quá vẫn đi theo vào.

Đoàn Duệ Thanh đứng tại chỗ, mày cũng hơi nhíu lại, tam cô hẳn là sẽ không hiểu lầm bọn họ đi? (Hiểu lầm gì ta……. ^^)

Sau khi Vân Thiệu Thần vào phòng, thấy mẹ ngồi đưa lưng về phía mình, không làm gì, cũng không nói gì.

“Mẹ.” Vân Thiệu Thần đi đến bên người nàng, thấp giọng kêu.

Đoàn Giai Thu hồi lâu mới ngẩng đầu, nụ cười trên mặt thập phần miễn cưỡng, nàng thở dài một tiếng, mới bất đắc dĩ nói: “Ba con mất sớm, con đi theo mẹ cũng thường thường đói bụng, nhưng tới bây giờ cũng chưa bao giờ gây chuyện, cũng chưa bao giờ theo mẹ đòi đồ chơi, tiền tiêu vặt….”

Nàng nói xong lại thở dài, Vân Thiệu Thần suy nghĩ, lẳng lặng nghe không mở miệng.

“Thiệu Thần a, kỳ thật trong lòng mẹ so với ai khác đều rõ ràng, con đánh chủ ý với ai cũng không sao, nhưng lại đối với Duệ Thanh đứa nhỏ kia….”

“Mẹ!” Vân Thiệu Thần đột nhiên đánh gãy lời của nàng.

Đoàn Giai Thu nhìn y, lắc đầu tiếp tục nói: “Con không cần phủ nhận, thời điểm học sơ trung con chạy đến cùng học sinh tiểu học đánh nhau, thiếu chút bị kỉ luật, lúc cao trung vào thời điểm học hành khẩn trương nhất, con lại từ trường học lén trốn ra ngoài, vừa đi lại đi hai ngày hai đêm, lúc về còn bị kỉ luật, người khác hỏi con cái gì cũng không giải thích, bọn họ không rõ, nhưng trong lòng mẹ rất rõ ràng, là bởi vì Duệ Thanh mất tích, con chạy đi tìm nó phải không?”

Vân Thiệu Thần cau mày, không phản bác cũng không thừa nhận.

Đoàn Giai Thu không nghe được tiếng y, nội tâm trầm xuống, nhịn không được dùng tay che mắt thì thào nói: “Mẹ không muốn quản lý cuộc sống của con, trong lòng con thích ai cũng không quản được, nhưng Duệ Thanh là nam hài, các con muốn cùng một chỗ như thế nào? Nó cũng không có khả năng ở nhà chúng ta cả đời, nó sẽ cưới vợ, sinh con, mẹ nghĩ con so với bất kỳ ai đều rõ ràng điều này đi?”

Vân Thiệu Thần nhíu mày, nhắm mắt lại, y không nghĩ đến điều đó, càng không muốn nghĩ đến nó.

“Chính con tự hiểu rõ, mẹ biết con không phải người hồ đồ.” Đoàn Giai Thu thở dài, thanh âm thập phần khổ sở, cùng với bất lực.