Em Hay Cô Ấy

Chương 30: Dừng lại ở đây được rồi




Cho dù chuyện Cố Mai Nhàn thẳng thừng cự tuyệt Lưu Hàn Trạch ngày hôm đó, Lưu Hàn Trạch cũng không vì sự thất bại đó mà ngừng việc quan tâm đến cô như trước. Anh vẫn luôn lái xe đến nơi ở của Cố Mai Nhàn, đỗ xe sau góc khuất nhìn ngắm cô tưới cây, cho chó ăn hay đi dạo như bình thường. Chỉ là Cố Mai Nhàn cũng đã phát giác được sự xuất hiện của anh, cô ấy lại càng ít ra khỏi cửa hơn, điều này làm cho Lưu Hàn Trạch cực kì buồn bã. Ai bảo lúc trước bản thân có nhưng không biết trân trọng, trước khi hoà hảo với cô, có một đoạn thời gian Lưu Hàn Trạch thường lấy cớ đi công tác xa hoặc luôn về nhà muộn, nguyên lai là bởi vì chán ghét nhìn thấy cô mới chọn cách thức như vậy để tránh mặt cô. Thay vì ở trước mặt cô sẽ không nhịn được mà nói vài câu khó nghe, thôi thì cứ lánh đi để tâm tình không kích động. Hiện tại là tình huống gì chứ? Rõ ràng là tự lấy đá đập vào chân mình mà.

Ba ngày liên tiếp Cố Mai Nhàn không hề bước ra khỏi nhà nửa bước, chính là vì không muốn nhìn thấy Lưu Hàn Trạch. Ngày nào anh ta cũng đến đây, Cố Mai Nhàn may là đã biết được anh ta luôn quan sát mình, nếu không chẳng biết anh ta nhìn trộm mình bao lâu nữa.

Cố Mai Nhàn đứng ở cửa sổ, tay nhẹ vén rèm qua một bên, quả nhiên Lưu Hàn Trạch còn đứng ở đó. Lưu Hàn Trạch nhìn cửa lớn rất lâu, tựa hồ đem tất cả hy vọng gửi gắm vào đó, chỉ cần cánh cửa mở ra một lần thôi đã khiến anh cảm thấy vui vẻ cả ngày, nhưng không có, cánh cửa ấy vẫn đóng chặt ngày qua ngày không có mở ra. Cố Mai Nhàn thấy Lưu Hàn Trạch cứ nhìn mãi vào cửa lớn, bất giác lại cảm giác được sự khổ sở trên khuôn mặt của anh, hy vọng là cô nhìn nhầm, bây giờ anh ta thâm tình cho ai nhìn chứ?

"Cậu không muốn ra đó à?Dù tôi ghét anh ta nhưng bây giờ trông anh ta cũng thật đáng thương."Khương Mặc ngồi trên sofa đọc sách, tinh ý nhìn Cố Mai Nhàn.

"Cậu hy vọng tôi ra đó gặp anh ta?" Cố Mai Nhàn quay sang nhìn Khương Mặc, đôi mắt mang tia dò xét, không phải trước đây Khương Mặc thấy ghét Lưu Hàn Trạch sao? Lúc nào cũng căn dặn cô phải cách xa người đàn ông đó ra, giờ lại cảm thấy anh ta đáng thương? Đối với người cố chấp như đại cổ thụ Khương Mặc này, ghét ai thì nhất định ghi hận tới già, làm gì có chuyện đồng cảm chứ?

"Đương nhiên không hy vọng, nhưng mà sau tất cả, anh cũng đã hối hận quan tâm đến cậu như vậy, nếu cậu còn tình cảm với anh ta thì nên quay về đi. Dù sao hai người có kết cục thế này đều là do tôi với Tư Duệ An tạo ra, tôi đã mất đi tư cách được ở bên cậu, nhưng người đàn ông đó thì còn..."Nhắc tới loại chuyện mình đã gây ra, tay hắn không nhịn được nắm chặt lại, so với Lưu Hàn Trạch, hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

"Cậu không muốn tôi ở đây nữa à? Xem khuôn mặt nghiêm trọng đó kìa..."Cố Mai Nhàn nhìn bộ dạng căng thẳng nghiêm túc của Khương Mặc liền thấy có chút buồn cười.

"Hạt mầm, tôi hy vọng cậu được hạnh phúc."Khương Mặc phức tạp nhìn Cố Mai Nhàn, muốn gỡ chuông phải tìm người buột chuông, nếu Lưu Hàn Trạch đã hối hận muốn bù đắp, Cố Mai Nhàn vẫn còn tình cảm thì người có thể khiến cô hạnh phúc chỉ có thể là Lưu Hàn Trạch. Bọn họ vốn dĩ đã hạnh phúc, nếu không phải vì hắn tưởng cô và Lưu Hàn Trạch vẫn còn tình trạng xa cách nên mới lo lắng về nước để đưa cô đi, hắn cho là giải thoát cô khỏi cuộc hôn nhân đau khổ ấy, nhưng thật ra lại cướp đi hạnh phúc của cô ấy. Khương Mặc hắn mới là người có lỗi nhiều nhất.

"Tôi và anh ta đã kết thúc rồi, không quay lại được nữa."Cố Mai Nhàn cười nhạt, làm sao có thể quay về bên anh ta được chứ, nếu quay về thì chắc đó mới là chuyện đáng cười nhất.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bước sang ngày thứ bảy kể từ khi Cố Mai Nhàn cắm rễ ở trong nhà, thật sự là bị bức đến muốn phát điên. Cố Mai Nhàn muốn đến thư viện thành phố, muốn đến công viên hay quảng trường để đi dạo hít thở không khí, mấy ngày nay trời đẹp như vậy mà.

Bốn giờ chiều, Cố Mai Nhàn lơ đãng nhìn ra cửa sổ đã được vén rèm lên, xe của Lưu Hàn Trạch không còn đậu ở đó nữa, người cũng đi đâu mất tăm. Nếu không phải bây giờ mình đang mang thai thì chắc cô sẽ nhảy cẫng lên thì sung sướng mất. Cố Mai Nhàn cầm túi xách đi ra ngoài, cô đứng trước cổng ưỡn ngực vươn vai, dùng hết sức bình sinh cảm thụ sự trong lành của không khí ngoài trời, đúng là không có người đàn ông kia thì bầu trời quang đãng biết mấy. Cố Mai Nhàn đi bộ trên lề đường thì chiếc xe Porsche từ phía sau chạy tới, tốc độ không nhanh nhưng lại doạ cô hết hồn. Lưu Hàn Trạch dừng xe bên cạnh cô, ung dung mở cửa bước xuống xe, trên mặt còn mang theo ý cười nồng đậm.

"Anh tưởng em sẽ cắm rễ luôn trong căn nhà đó."Lưu Hàn Trạch chờ cô lâu như vậy mà không được nhìn thấy cô, chỉ sơ sảy rời đi một chút thì lại có thể gặp được, chẳng biết là tình cờ hay may mắn nữa.

"Nếu cắm rễ luôn ở nhà mà không cần gặp phải anh, tôi tình nguyện ở đó suốt đời."Chẳng biết từ khi nào, mỗi lần gặp Lưu Hàn Trạch cô đều nặng lời như vậy, nhưng nếu có thể để anh ta thôi đeo đám thì lời lẽ sắc bén hơn nữa cô cũng sẽ nói.

Lưu Hàn Trạch biết bây giờ Cố Mai Nhàn sẽ chẳng còn là người phụ nữ từng yêu mình say đắm, cô ấy giờ đối với anh không chán ghét cũng là lạnh nhạt, nên cũng đã và đang thích nghi với điều này, không giống như lần đầu nghe xong lại đau đến không thở nổi, giờ thì vẫn có nhức nhói nhưng đã chấp nhận được sự thật rồi.

"Thật ra...lúc nãy anh rời đi là vì nghe thấy tiếng rao bán kẹo bông dạo gần đây, anh nhớ trước kia em thích ăn kẹo bông liền lái xe đi theo hướng tiếng rao phát ra..."Lưu Hàn Trạch luôn để một tay ở phía sau lưng lúc gặp cô, lần này anh đưa tay về phía trước, trên tay đang cầm kẹo bông hướng đến trước mặt cô."Cho em."

Lưu Hàn Trạch cười cười, dáng vẻ của anh hiện tại thực giống với cậu thanh niên mới vào độ tuổi trưởng thành đang tặng quà cho cô gái mình thích, vừa ngây ngô lại có chút ngốc nghếch hoàn toàn không giống với Lưu Hàn Trạch lạnh lùng lúc đầu cô từng gặp, lại càng không giống như lúc Lưu Hàn Trạch mặt dày mày dạn đeo đuổi cô. Điều này làm cô có chút ngây ngốc không biết nên mở lời thế nào.

"..."

"Sao thế? Em không thích ăn kẹo bông nữa à?"Lưu Hàn Trạch thấy cô không nói gì thì chuyển mắt nhìn đi nhìn lại cây kẹo bông, rõ ràng là đúng vị cô ấy thích mà.

"Anh không thấy bây giờ anh thấy nực cười sao?"Đến cô cũng chẳng hiểu nỗi anh đang làm cái gì nữa. Không phải là không yêu cô sao, sao lại đi làm mấy cái chuyện dư thừa thế này chứ?

"Đối với em có lẽ rất nực cười nhưng đối với anh, thì nó giúp anh cảm thấy vui vẻ, thoả mãn. Nhàn, anh yêu em."Lưu Hàn Trạch không muốn giữ mãi ở trong lòng, cho dù thời điểm hiện tại mà nói ra câu này đúng là rất không thích hợp hơn nữa lại có thể sẽ làm cô nghĩ anh đang đùa giỡn cô, nhưng chỉ có nói ra, trong lòng mới không bức bối nữa.

"Vô vị."Đây là lần đầu tiên Cố Mai Nhàn nghe Lưu Hàn Trạch nói ba chữ này, đúng là rất bất ngờ nhưng sau vài giây cô đã khôi phục lại vẻ mặt ảm đạm như trước. Cố Mai Nhàn à, mày không thể tin vào lời nói sáo rỗng ấy được, lúc trước chẳng phải anh ta cũng muốn hoà hảo với mày nhưng sau đó vẫn đá mày đi đấy thôi.

Cố Mai Nhàn định quay lưng bước đi thì Lưu Hàn Trạch nhanh tay giữ cô lại. Anh nắm lấy hai vai cô, trong mắt đều là yêu thương da diết cùng đau lòng.

"Tin anh, anh thực sự hối hận rồi. Nếu biết sẽ có kết cục này, ban đầu anh sẽ không cho Tư Duệ An đến gần chúng ta nửa bước, chúng ta có thể dọn nhà đi nơi khác sống, chúng ta sẽ không gặp phải người phụ nữ đó nữa..."

"Anh nói lời này còn có ý nghĩa gì chứ? Tôi vốn dĩ muốn ly hôn, muốn chúc phúc cho anh và Tư Duệ An vì ban đầu nếu tôi biết anh đã có ban gái tôi tuyệt sẽ không kết hôn với anh, là tôi sai trước. Anh có biết lúc anh muốn bắt đầu lại với tôi tôi đã vui mừng biết bao nhiêu không, tôi vừa mừng vừa lo chỉ sợ đây là một giấc mộng. Tôi bị lời nói của anh mà phá vỡ quyết định của mình, rốt cuộc thì thế nào? Một con hề để xem anh và Tư Duệ An ân ái. Anh lại ở đây nói yêu tôi? Sau đó anh lại đá tôi ra khỏi cuộc đời anh như lúc trước đúng không? Dừng lại đi, tôi không muốn làm trò hề cho anh nữa."Cố Mai Nhàn tức giận rống to với Lưu Hàn Trạch, tâm tình cô kiềm nén cất giấu bấy lâu nay lúc này đã không thể nhịn được nữa. Cô đã từng ngu ngốc tin anh ta một lần, nhưng anh ta đáp lại cô thế nào chứ?

"Nhàn, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, chúng ta lãng phí thời gian đến mấy năm nhưng anh có thể dùng cả đời để bù đắp lại, đừng tức giận..."Lưu Hàn Trạch không nghĩ lời tỏ tình của mình sẽ kích động cô đến vậy, anh lại gây ra sai lầm lần nữa rồi. Nhưng những lời cô vừa nói ra, từng chữ từng chữ đều như nhát dao từng nhát từng nhát như muốn đâm thủng cả người anh, từng trận đều đau đớn khó chịu. Cô ấy nói hết ra anh mới nhận thức rõ mình cặn bã đến thế nào...

"Gương vỡ rồi sao có thể lành lại được, cho dù được dán lại bao nhiêu lần thì nó cũng chẳng quay lại như lúc ban đầu được. Tôi và anh, dừng lại ở đây được rồi."

***

Gà:Tui bắt đầu thấy tội ông Trạch rồi mn ơi:))