Em Hay Cô Ấy

Chương 26: Hoài nghi




Diệp Nhu ngồi trong phòng khách của nhà lớn, nụ cười hiền thục dịu dàng thường ngày nay đã không còn nữa, nét mặt bà lạnh nhạt toả âm khí nhìn người phụ nữ trước mắt. Từ trước tới giờ hoá ra Cố Mai Nhàn chịu uỷ khuất lâu như vậy, bà lại không biết gì, còn cho là Lưu Hàn Trạch đã thay đổi, hướng về phía cô mà ân cần yêu thương. Hiện tại là cái gì? Ngay cả tiểu tam cũng đã ở trước cửa lớn hô mưa gọi gió rồi.

"Mẹ... chuyện của con và Trạch con đã kể cho mẹ hết tất cả rồi, mẹ có thể xem xét một chút không?" Tư Duệ An từ khi vào cửa đã cẩn thận quan sát một lượt trong nhà lớn, Lưu Gia đúng là thật tốt, tuy không phải nguy gia tráng lệ gì quá lớn nhưng vẫn toả ra hào quang của bậc thượng lưu. Chỉ là bà già trước mắt này thật sự quá chướng mắt, quá khứ đã là vật cản đường của mối quan hệ giữa cô ta và Trạch, hiện tại càng thêm phiền phức, đối phó với người này thật sự không hề dễ.

"Mẹ? Tôi không phải mẹ cô, đừng làm bẩn từ "mẹ" thiêng liêng này. Cô đúng là quý nhân hay quên, miệng thì gọi "mẹ", năm xưa là ai dựng lên vụ hoả hoạn kia, khiến người "mẹ" này suýt nữa chết cháy trong đó vậy?" Diệp Nhu không nhịn được mở miệng cười lạnh, từ "mẹ" trong miệng cô ta phát ra cũng thật quá châm chọc rồi.

"Không phải bây giờ mẹ vẫn khoẻ mạnh ngồi đây sao? Lúc đó con đã có tính toán từ trước, sao có thể để mẹ xảy ra chuyện gì được?" Tư Duệ An trong lòng đầy căm phẫn, bà già này đúng là nhớ dai, nếu không phải từ đầu quá cứng nhắc không chấp thuận hôn lễ của cô ta và Trạch thì cô ta còn phải hạ kế sách như vậy sao? Suy cho cùng là do bà ta tự chuốc lấy khổ.

"Cô còn dám nói tính toán ở đây? Nếu là chị dâu Cố Mai Nhàn, nhất định sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy." Lưu Hàn Phi ngồi đối diện, tay đã cuộn thành nắm đấm, chỉ hận không thể ném người phụ nữ này ra khỏi cửa lớn của Lưu Gia. Năm xưa sao anh trai có thể yêu được người phụ nữ này, vì cô ta mà đả thương chị dâu? Lưu Hàn Trạch cũng quá hồ đồ rồi.

"Hàn Phi, chị yêu anh trai em là thật lòng, chị sẽ làm mọi thứ vì anh ấy, huống hồ... bây giờ còn có thêm đứa bé nữa... "Tư Duệ An nhịn xuống tức giận, không quên nhắc nhở trong bụng mình còn có một "tiểu bảo bối" có thể giúp bản thân bao nhiêu chuyện.

"Nói với những người hạ tiện đúng là phí sức." Lưu Hàn Phi đứng dậy đi ra khỏi cửa lớn, cậu sợ chỉ cần ngồi đây thêm vài giây nữa sẽ tức đến thổ huyết.

Cánh cửa vừa khép lại, Lưu Hàn Phi rút điện thoại trong túi quần ra, nhấn một dãy số gọi đi:"Anh Trai, Tiểu An nhà anh đến tận cửa Lưu Gia chúng ta rồi."

Lúc đầu Tư Duệ An còn có vẻ kiêng dè không dám nói sâu xa gì, nhưng càng về sau cô ta càng quá đáng, hơn nữa còn đề cập đến chuyện ly hôn giữa Lưu Hàn Trạch và Cố Mai Nhàn. Đến đỉnh điểm, Diệp Nhu không thể chịu nổi lời nói công kích của cô ta, liền đứng dậy hạ lệnh đuổi khách.

"Con trai tôi đã tuyệt giao với cô, nó và Mai Nhàn đã hoà hảo trở lại, chỉ vì cô mà chúng nó mới ra nông nổi này, cô còn không biết xấu hổ đòi danh phận gì ở đây, đúng là quá quắt."

"Mẹ nói như vậy không sợ đứa cháu của mẹ trong bụng con đau lòng sao? Mẹ nỡ nào để cốt nhục của Lưu Gia lưu lạc bên ngoài bị đàm tiếu là đồ con hoang... mẹ có thể chịu được nhưng con không chịu được."Tư Duệ An không chịu thua cũng đứng dậy, có bao nhiêu lời liền nói bấy nhiêu. Cô ta không thể để bản thân chịu thiệt, đoạn đường này đã đi hơn phân nửa rồi, người "vợ hờ" kia đã rút lui, chỉ còn một chút nữa thôi, công sức của cô ta sẽ được đền đáp.

"Cô dựa vào cái gì mà nói đứa con trong bụng kia là cốt nhục của Lưu Gia?"

Nói không chừng lại là cái bẫy mà người phụ nữ này bày ra, vụ hoả hoạn năm đó còn dựa lên "kì công" như vậy, còn chuyện gì mà cô ta không dám làm ra nữa.

"Mẹ không thể nói như vậy, con yêu anh ấy nhiều như vậy, con sẽ không phản bội anh ấy, ngoài anh ấy ra, con sẽ không có con với người khác."

RẦM

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra tạo thành tiếng làm Tư Duệ An giật mình, Lưu Hàn Trạch bước vào không nhanh không chậm, dáng vẻ âm lãnh như bước ra từ hầm băng, khi đứng trước mặt Tư Duệ An, cô ta cũng không khỏi dâng lên một cỗ sợ hãi.

"Mất mặt như vậy còn chưa thấy đủ?" Lưu Hàn Trạch thở ra một tầng hơi lạnh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tư Duệ An.

"Lưu Hàn Trạch, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không chấp nhận cô ta làm con dâu của Lưu Gia, mau đưa cô ta ra khỏi đây, đừng làm bẩn mắt mẹ anh nữa." Diệp Nhu hiếm có khi nào tức giận như bây giờ, sự ôn hoà đã mất đi từ lâu, bà nhất định sẽ tìm ra bản xét nghiệm ADN cha con của Lưu Hàn Trạch với đứa con trong bụng của Tư Duệ An.

Diệp Nhu nói xong rồi đi lên lầu, Tư Duệ An biết lần này không nói chuyện rõ ràng với người "mẹ" này, sợ là sau này đến cửa lớn Lưu Gia bước vào còn khó huống hồ là làm rõ chuyện hôn sự nữa, cô ta chạy theo Diệp Nhu lên lầu.

"Mẹ đừng đi, chúng ta cần nói rõ chuyện này, để lâu này sẽ không tốt đâu, đứa bé càng ngày càng lớn, không thể chậm trễ, mẹ ơi... "

Tư Duệ An ở phía sau lằn nhằn càng làm cơn giận chưa nguôi ngoai được bao nhiêu của Diệp Nhu trào lên lại, hơn nữa còn tức giận hơn lúc nãy, người phụ nữ trơ trẽn này thật đám dai như đỉa.

"Tránh ra"

"Con không tránh, mẹ nghe con nói..."

Tư Duệ An nhập nhằn đằng sau, còn chạy lên kịp nắm lấy cổ tay Diệp Nhu mà giật đi giật lại, lúc đó Diệp Nhu giận dữ hất tay cô ta ra, Tư Duệ An suýt nữa ngã từ trên lầu xuống, may mà cô ta vịn vào lan can mới không bị ngã, nhưng người trước lại bị đập nhẹ vào lan can, khi hoàn hồn rồi mới tức giận mắng người.

"Con muốn nói chuyện với mẹ, sao mẹ có thể đẩy con như vậy? Hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, nếu không con sẽ không đi."

Ban đầu Diệp Nhu còn hoảng hốt sợ đứa bé và cô ta sẽ xảy ra chuyện gì, sau đó lại phát hiện ra một điều bất thường.

"Tư Duệ An, thay vì mắng chửi đòi nói chuyện với tôi sao cô không lo lắng đứa bé trong bụng cô có mệnh hệ gì không?"

"Tôi... va đập nhẹ như vậy, nó sẽ không xảy ra chuyện gì." Tư Duệ An chột dạ nhìn xuống bụng hơi căng tròn của mình, trong lòng thoáng qua tia hoảng sợ.

"Ha, năm xưa tôi mang thai đến đi đứng ngồi nằm đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ động đứa bé trong bụng, bụng cô lớn thế rồi lại chạy hùng hục thế kia, người bị va đập vậy mà còn bình thản mắng người, nếu tôi không hỏi tới đứa bé chắc là cô cũng quên mất chính mình đang mang thai nhỉ?"

Phụ nữ có thai xem đứa con trong bụng như mạng, đi đứng ngồi nằm đều chăm chút, mỗi lần đi đâu đều ôm bụng nâng niu chỉ sợ làm động đến con đang ngủ trong bụng, nếu có va chạm dù lớn hay nhẹ cũng đều lo lắng cuống cuồng cả lên. Mà người phụ nữ trước mắt này lại không giống người mang thai chút nào.

"Hay là, cô thật sự không hề mang thai?"