Em Hay Cô Ấy

Chương 15: Khương Mặc về nước




Cơn ác mộng đó quanh quẩn trong đầu cô đến tận sáng sớm, khó khăn lắm mới chợp mắt được rồi thiếp đi lúc nào không hay. Khi Cố Mai Nhàn tỉnh dậy đã là gần trưa, không nghĩ tới bản thân lại ngủ lâu như vậy. Cô từ trên cầu thang đi xuống, Lưu Hàn Trạch đã đi từ lâu. Lúc trước còn có bác Trương bầu bạn trong căn nhà lớn này, sau khi hai người làm hoà, anh cũng không cần thiết phải thuê người làm về nữa. Lúc đó anh còn ấm áp thỏ thẻ vào tai cô:"Bác Trương chu đáo nhưng anh lại không an tâm, để anh chăm sóc em cả đời mới thấy an tâm được."Bây giờ nhớ lại cô lại muốn tự giễu, hiện tại người anh cần chăm sóc không phải là cô, mà là Tư Duệ An cùng...đứa bé đó.

Bụng đói cồn cào, cô đã bỏ bữa sáng rồi nếu bỏ thêm bữa trưa, bệnh đau dạ dày lại tái phát thì khổ. Chuyện buồn cũng đã tới, đau lòng cũng đã đau lòng, cô không thể vì chúng mà hành hạ bản thân. Dù sao ăn thật no cũng là phương pháp giải toả nỗi buồn mà. Liếc mắt về phía bàn ăn, một mẫu giấy nhỏ và một nhánh hoa hồng đã được đặt trên bàn sẵn. Mắt Cố Mai Nhàn thoáng qua chút ngạc nhiên, của Trạch sao?

"Anh sẽ cố gắng dàn xếp mọi chuyện ổn thoả, anh sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng mình, tối tám giờ anh mới xong việc, anh sẽ mua quà cho em.

Kí tên: Chồng"

Anh ấy vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này sao? Mắt cô đỏ lên, sống mũi cay cay, cô cũng muốn vung đắp tình yêu này nhưng cô không thể ích kỷ dành lấy Lưu Hàn Trạch không buông được. Đứa bé của Tư Duệ An cần có một người cha, nó chỉ là một sinh linh nhỏ bé vô tội, cô không thể cướp cha của nó, cướp đi hạnh phúc gia đình của nó. Đôi lúc cô tự hỏi, dù cô là vợ của anh, nhưng lại có cảm giác như bản thân mới chính là người thứ ba, lấy đi hạnh phúc của bọn họ. Cô nên làm thế nào bây giờ?

- ----------------------------------------

Cố Mai Nhàn mang theo chiếc túi xách nhỏ, đi bộ dọc theo vỉa hè đến quán cơm. Cô không muốn đi ăn ở đâu xa, gần nhà cô có một quán cơm nhỏ, tuy chỉ là quán bình dân của một vợ chồng già nhưng mang theo cảm giác gia đình thân thuộc, mấy món ăn ít dầu mỡ nhiều lại có hương vị quê nhà. Ông Vương chủ quán cơm thấy cô bước vào quán thì đi tới mỉm cười đôn hậu:

"Tiểu Nhàn lâu rồi mới tới nhỉ? Đi một mình à, chồng cháu đâu?"

"Hôm nay anh ấy bận việc không tới ạ"Cố Mai Nhàn thành thật đáp. Ông Vương vẫn còn nhớ hai vợ chồng họ."Cơm vẫn như lúc trước nha bác"

Nghe cô nói xong ông Vương hiểu ý, quay người ra sau nhà chuẩn bị. Quán hôm nay vẫn đông như mọi khi, chỉ là bàn nào không có đôi có cặp đi ăn thì cũng là một đại gia đình ngồi bên bàn ăn, không khí lại ấm cúng, nhưng cô lại đi ăn một mình, cảm giác như bị lạc lõng vậy.

Cố Mai Nhàn chìm đắm trong suy nghĩ thì có vài người la toán lên. Cố Mai Nhàn cũng đứng lên đi ra quán ăn xem thử chuyện gì xảy ra ngoài kia.

"Mấy người nhà giàu đi xe sao lại cẩu thả đụng trúng người như vậy"

"Ỷ giàu có mới không xem dân thường chúng ta ra gì"

Cố Mai Nhàn nghe người ta bàn tán rôm rả, thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía chiếc xe BMW X7 XDriver 40i, tay ăn chơi lớn này lại đụng người vào ban ngày sao?

Người lái chiếc xe BMW đó đứng im lặng từ đầu tới cuối nhìn người thanh niên bị đụng trúng chửi bới la hét om sòm. Người thanh niên chỉ vào mặt người lái xe mắng chửi, bảo anh ta lái xe không có mắt nhìn đường báo hại gã ngã xuống gãy mất cánh tay trái. Những người đi đường xúm đông lại xem chờ đời kịch hay, còn hùa theo người thanh niên rủa xả người lái xe. Những người dân thường vốn không thích những người nhà giàu, trong suy nghĩ của người nghèo trong khi họ còng lưng kiếm từng đồng tiền nhỏ nhoi thì bọn nhà giàu chỉ cần ngồi ưởng số tiền tham nhũng của dân mà không làm gì cả. Bây giờ lại đụng trúng người ta còn dửng dưng không một lời xin lỗi hay giải thích làm bọn họ càng căm phẫn hơn.

"Chỉ cần chúng tôi đền bù là xong chứ gì? Tiền đã đưa rồi thì đừng có cản đường chúng tôi"Người lái xe khinh bỉ nhìn người thanh niên từ trên xuống, vốn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nãy giờ đã làm tốn khá nhiều thời gian của Khương thiếu rồi.

Người dân nghe được giọng điệu khinh thường của người lái xe, ai ai cũng tức giận muốn mắng tiếp. Lời mắng chửi chưa kịp phun ra thì người thanh niên bị đụng trúng đã ngắt trước.

"Ngày từ đầu đền bù tổn thất có phải tốt hơn không?"Không còn là khuôn mặt bực tức khi nãy, thứ mà Cố Mai Nhàn nhìn ra là bộ dạng ngạo nghễ cùng điệu cười cợt nhã.Có thể là...

"Khoan hãy nhận hết tội về mình, camera được lắp đặt tại các tuyến giao thông trọng điểm để ghi hình, sao chúng ta không xem xem?"Cố Mai Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười, gã ta bị đụng trúng thật hay là đang tạo nên hiện trường giả lấy tiền đền bù?

Lực lượng cảnh sát giao thông nhanh chóng đến và tiến hành xử lý vụ việc. Quan sát trên màn hình, Chiếc BMW đang chạy trên đường thì bất ngờ người thanh niên đã đi nhanh về phía chiếc xe đó. Chiếc xe đi với vận tốc 50km/h không phải quá nhanh nhưng cũng không hề chậm, người thanh niên đã thấy chiếc xe đó nhưng vẫn cố băng qua đường, thật ra gã ta không phải qua đường, mà là muốn lao về phía chiếc xe. Cho dù muốn qua đường thật nhưng ở đây cũng không có vạch kẻ sọc trắng qua đường, người bình thường sao có thể bất cẩn như vậy. Mà trên màn hình, Chiếc BMW không đi quá vận tốc 50km/h, lại đi đúng phần đường quy định, không không lại đụng trúng người?

Qủa nhiên là ăn vạ...

"Vị thanh niên này, qua camera và phân tích, anh còn có gì để nói?"

"Bạn học Cố Mai Nhàn, khả năng lập luận phân tích vẫn nhạy bén như xưa nhỉ?"Người đàn ông từ trong ghế sau chiếc BMW đi xuống, trên môi nhếch lên đầy ý vị.

"Khương Mặc?!"

- ----------------------------------------------------

"Không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây? Không phải cậu đang ở Anh sao?"Cố Mai Nhàn nâng ly nước uống một ngụm, nâng tầm mắt lên nhìn người đàn ông trước mắt. Khương Mặc khi trưởng thành lại anh tuấn thu hút như vậy suýt nữa cô nhận không ra

"Tôi về nước bàn một số hạng mục, lúc nãy muốn đi tìm cậu lại xui xẻo đụng trúng âm hồn, sao vậy? Không mong chờ tôi về à?"Khương Mặc chăm chút nhìn Cố Mai Nhàn, mấy năm không gặp không nghĩ tới cô gái thời cấp ba ngồi cùng bàn với mình lớn lên lại xinh đẹp như vậy. Tuy đã trưởng thành nhưng nét ngây thơ thuần khiết năm nào vẫn còn đọng lại trong khuôn mắt kia.

"Sao có thể? Khương thiếu luôn là người được chào đón nhất mà. Đại cổ thụ năm đó bây giờ lại đẹp trai như vậy, chậc chậc..."

"Còn cậu vẫn là hạt mầm của tôi, lớn rồi mà vẫn nhỏ bé như vậy..."Nhỏ bé đến mức làm hắn muốn che chở cả đời...