Em Hay Cô Ấy

Chương 14: Liệu anh có níu kéo cô một lần nữa?




"Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy"

Cố Mai Nhàn nhìn đăm đăm khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Hàn Trạch, cô bây giờ đến một nụ cười khổ cũng không nặng ra được. Điều cô sợ hãi trước kia thật sự đã xảy đến, thứ hạnh phúc này rốt cuộc cũng chỉ trong nháy mắt, mở mắt ra, nhìn tới nhìn lui phát hiện bản thân từ đầu đến cuối thật ra chẳng có một chút tình yêu nào.

"Được"

Một từ thôi, sự bi thương đau khổ của cô cũng chỉ biểu đạt qua một từ "được". Không phải cô rụt rè không dám theo đuổi tình yêu của mình, chỉ là dũng khí cùng can đảm của mình đã hao mòn hết trong ván cược tình yêu này, cho dù cô có cược giá cao trên trời, bày thiên la địa võng, hạnh phúc đó cũng chỉ vụt qua như mây gió. 

Hạnh phúc mà bản thân đang có, bỗng chốc tan biến trong chốc lát. Cảm giác từ thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục...lại đau như vậy.

Cố Mai Nhàn lặng lẽ đi ngang qua Lưu Hàn Trạch, bước chân của cô rất chậm rãi, cô đang đợi...đợi Lưu Hàn Trạch có thể ngăn cô lại, hay là nói một câu an ủi giải thích...nhưng lại không có. 

Lưu Hàn Trạch đứng đó nhìn bóng lưng Cố Mai Nhàn đi khuất, thân thể ngã xuống, tay che mắt, môi bạc mấp máy, không rõ là đang muốn nói gì.

- ------------------------------------------------------------------------

[...Hôn lễ hôm đó, cô dâu mặc bộ áo cưới trắng tinh đứng cùng với người đàn ông khôi ngô tuấn tú-chồng tương lai của cô ấy. Đứng trước cha xứ, bọn họ lập lời thề cùng nhau sống hạnh phúc răng long đầu bạc, một người mỉm cười hạnh phúc, một người âm lãnh trong mắt vẫn lạnh như băng.

...

"Cố Mai Nhàn, đừng phí tâm tư với tôi nữa, người tôi yêu là Tư Duệ An, tôi chỉ có thể cho cô danh nhận vợ trên danh nghĩa của Lưu Hàn Trạch, nhưng tình yêu thì không?"

...

"Cố Mai Nhàn, an phận làm vợ của tôi còn muốn chạy đến gây loạn với tiểu An, cô dùng tiền để đuổi cô ấy đi? Đừng hòng"

"Cô ấy nói rằng hiện tại đang rất thiếu tiền, không thể học lên thạc sĩ, em mới cho cô ấy mượn tiền, không có ý gì khác..."

"Cô ấy thiếu tiền không nói cho tôi lại đi nói cho cô sao? Lời nói dối như vậy cô cũng có thể bịa ra, dù cô ấy thiếu tiền thật tôi có thể cho cô ấy, không đến lượt cô quản."

...

Ngày ấy, cô gái ấy ở trong phòng bếp làm ra biết bao nhiêu món ngon, còn là món chồng cô ấy thích nhất, tỉ mỉ lựa chọn thực phẩm tươi sạch để chế biến, còn không cẩn thận bị dầu văng vào tay bỏng một vùng da. Cô ấy nhịn đau, nhưng vẫn mỉm cười đầy vẻ mong đợi, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của bọn họ. 

Từng giờ đồng hồ trôi qua, tiếng kim giây chạy kêu tích tắc càng khiến người con gái trở nên thất vọng. Chồng của cô ấy vẫn không về nhà. Có lẽ cô ấy cũng phần nào đoán trước được kết quả, nhưng vẫn bất chấp tạo cho mình hy vọng, nhưng mà càng hy vọng bao nhiêu thì nỗi thất vọng càng đến bấy nhiêu. 

Điện thoại đưa bên tai một lúc lâu, người kia rốt cuộc cũng bắt máy

"Hôm nay anh không về sao? Kỉ niệm ngày cưới..."

"Tiểu An muốn tôi ở với cô ấy tối nay, không cần đợi" 

Vẫn là thanh âm lạnh nhạt kia, ở cùng Tư Duệ An...Chẳng phải cô đã nói trước với anh một tháng rồi sao? Ngày ngày cũng nhắc nhở anh về kỉ niệm ngày cưới...cô buồn bã phát hiện, bất kể mình có đến trước sớm thế nào, người anh chọn vẫn không phải là cô.

...

"Trạch, khi nãy em thu dọn thùng rác liền thấy...một chiếc đồng hồ bị hỏng, có phải..."

"Là quà sinh nhật cô tặng tôi, chỉ là vô tình làm rơi nên bị vỡ, tôi thấy không cần thiết nên vứt đi"

Sao có thể bình thản như vậy, tiêu sái như vậy? Chỉ khi nó có giá trị mới được giữ lại, còn không thì vứt đi không thương tiếc. Vậy giá trị của cô trong mắt anh là gì?

"Nó cũng như tình cảm em đặt trong đó, sao anh lại vô tâm như vậy?"

Hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, mày còn có tôn nghiêm không, câu trả lời vốn dĩ vẫn tuyệt tình không có gì thay đổi. 

"Cô cho là bản thân cô rất quan trọng sao? Nể tình lúc tặng quà có mẹ tôi đứng đó bằng không tôi cũng không cần" 

Mắt nổi lên một tầng nước, mắt dần trở nên nhạt nhoà, chỉ mơ hồ thấy cánh môi của người đó nhếch lên, trong mắt đều là coi thường.

...

"Rốt cuộc là em quan trọng hay cô ấy quan trọng...em mới là vợ hợp pháp của anh, cô ta chỉ là tiểu tam có tư cách gì mà anh quan tâm.Cô ta không biết xấu hổ dành chồng người khác, cô ta không xứng..."

Chát

"Cô nói cô ấy không xứng, vậy cô xứng sao, nếu không phải lúc trước cô cứu tôi trong vụ hỏa hoạn đó, một cái liếc mắt tôi cũng không muốn cho cô, Cố Mai Nhàn cô cho là vợ của tôi thì ăn nói ngông cuồng như vậy, cô so với Tiểu An cái gì cũng không bằng"

...

"Bất luận thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý ly hôn"

"Anh ngu ngốc bao nhiêu năm bây giờ đã tỉnh ngộ rồi, Nhàn, từ nay về sau anh sẽ luôn yêu thương em, không rời xa em nửa bước."

"Nhàn, cô ấy mang thai rồi...đứa con đó...là của anh"

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy"...]

Cố Mai Nhàn giật tình tỉnh dậy, trên trán toát mồ hôi hột, tim càng lúc càng đập nhanh hơn. Những chuyện trước kia cùng xuất hiện lại trong giấc mơ của cô. 

Quyết tâm buông tay một lần lại bị nhu tình của Lưu Hàn Trạch kéo về. 

Nếu như lần này quyết định buông bỏ lần nữa, chắc có lẽ anh sẽ không níu kéo cô. Bên cạnh anh bây giờ là Tư Duệ An cùng đứa con của họ, cô làm gì có tư cách chen vào câu chuyện tốt đẹp của họ chứ?